Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở miền Đông Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-11-2014] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính, chào các bạn đồng tu.
Pháp hội Internet năm nay lại một lần nữa được tổ chức. Tôi ngộ rằng đây là thời khắc tối hậu của thời kỳ Chính Pháp, chúng ta cần phải trân quý, thậm chí là trân quý hơn nữa cơ hội này để cùng nhau chia sẻ. Mỗi đệ tử Đại Pháp đều phải trân trọng những khoảnh khắc trân quý mà Sư phụ đã lưu cấp cho chúng ta, và cố gắng để cộng đồng tinh tấn, chỉnh thể đề cao. Sau đây, tôi xin được báo cáo về những trải nghiệm tu luyện của bản thân trong năm qua với Sư phụ của chúng ta và chia sẻ cùng với các bạn đồng tu.
Năm tháng trước, tôi cùng một đồng nghiệp được điều động đến ban quản lý của một bệnh viện. Hầu hết những người ở cấp quản lý của bệnh viện đều có các mối quan hệ, có chức tước, và luôn cảm thấy rằng mình cao hơn người khác. Đa số họ đều dốc sức để được leo lên [vị trí] cao hơn nữa.
Họ đều tránh [đề cập đến] chủ đề Pháp Luân Công. Trước đây, đã có ba học viên Pháp Luân Công bị kết án phi pháp vì đức tin của mình. Nhiều người thậm chí còn xem thường các học viên Pháp Luân Công. Một học viên từng làm việc tại bệnh viện này, đã cố gắng giảng chân tướng cho họ, nhưng không mấy hiệu quả.
Sau khi tôi nói cho bộ phận mới biết rằng [tôi là học viên Pháp Luân Công], chủ nhiệm ban đã xếp cho tôi một vị trí không mấy ai mong muốn. Trong khi đó, đồng nghiệp của tôi lại được xếp vào một vị trí chủ chốt.
Chủ nhiệm ban hiện tại, chủ nhiệm ban tiền nhiệm và người đồng nghiệp này vốn hay giao du với nhau, nói cười vui vẻ và có ý loại bỏ tôi. Họ giao cho tôi những công việc mà không ai muốn nhận. Vì tôi là người mới của bộ phận này, nên tôi chưa quen công việc, nhưng không có một ai hướng dẫn tôi phải làm như thế nào. Đây là quãng thời gian rất khó khăn và áp lực đối với tôi.
Tâm tranh đấu, tâm oán hận, tâm ủy khuất, tâm tật đố nhất loạt bị phơi bày. Tôi không thể nào tĩnh tâm trong khi học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi nhận ra rằng tôi đang phải đối mặt với can nhiễu nghiêm trọng, và tôi phải cố gắng học Pháp. Tôi hướng nội và đã tống khứ được các chấp trước của bản thân.
Một hôm, có một niệm đầu đột nhiên xuất hiện trong đầu não của tôi khi tôi ngồi đả tọa: “Không được để họ đối xử với bạn như thế!” Tôi đột nhiên nhớ lại những lời trong “Nhẫn vô khả Nhẫn ” :
“ Nhẫn không phải là hèn nhát, càng không phải là thuận chịu [những điều] trái nghịch. Nhẫn của đệ tử Đại Pháp là cao thượng, là biểu hiện của sinh mệnh vĩ đại bất động như kim cương kiên chắc không thể phá, là khoan dung để duy trì chân lý, là từ bi và cứu vãn đối với những sinh mệnh vẫn còn nhân tính vẫn còn chính niệm. Nhẫn tuyệt đối không phải là dung túng vô hạn độ, để cho những sinh mệnh tà ác đã hoàn toàn không còn nhân tính không còn chính niệm kia hành ác vô độ.” (“Nhẫn vô khả Nhẫn ” , Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, nếu tôi đang bị ức hiếp thì làm sao tôi có thể cứu người khác được?
Sau khi minh bạch ra Pháp lý này, tôi đã đề nghị chủ nhiệm ban sắp xếp cho tôi một vị trí công tác hợp lý và nghiêm túc nói với bà ấy rằng: “Làm người phải công chính, không được vì tôi là người tu luyện mà được phép đối xử bất công với tôi.” Vài ngày sau, tôi được chuyển đến một phòng mới rộng rãi và tiện nghi hơn. Sau đó tôi đã thay đổi thái độ làm việc của mình. Nếu họ không chỉ cho tôi biết cách làm, thì tôi sẽ tự tìm hiểu. Không lâu sau, tôi đã có thể xử lý được tất cả mọi công việc được giao, và tôi đã làm rất tốt.
Hai vị chủ nhiệm khác làm việc cùng tôi đến tận 10 giờ đêm, nhưng họ vẫn chưa xong việc, và họ chuyển phần công việc còn lại cho tôi. Tôi đã không nề hà gì và hoàn thành nó vào buổi sáng hôm sau. Họ đã rất ngạc nhiên và tôi đã nghe thấy họ bàn luận rằng tôi rất thông minh và có năng lực. Tôi hiểu rõ ràng rằng Sư phụ đã làm mọi việc cho tôi và [Ngài] đã khai mở trí huệ cho tôi.
Tôi không còn để cho bản thân mình phải chịu ức hiếp nữa, và tôi đã làm việc rất hiệu quả ở vị trí quản lý của mình. Tôi luôn luôn chú ý đển cử chỉ của mình, cũng như cách ăn mặc, và chú ý đến hình tượng tốt đẹp của một đệ tử Đại Pháp.
Chất lượng công việc của tôi đã gây được ấn tượng rất tốt với mọi người ở các phòng ban khác nhau ở trong bệnh viện. Khi lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra công việc của chúng tôi, chủ nhiệm của tôi đã yêu cầu tôi đi cùng với đoàn của họ. Tôi đã rất tự nhiên và đĩnh đạc khi giới thiệu về tình hình của bệnh viện với các chuyên gia, và đồng thời tôi cũng giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại với họ.
Hồi tháng 08, tôi đã tham gia cuộc thi kiến thức do Cục Y tế tổ chức. Ở độ tuổi ngoài 40, tôi phải cạnh tranh với những người ở độ tuổi 20 và 30. Tôi đã đứng đầu trong bài kiểm tra lý thuyết. Bài thuyết trình của tôi cũng gây ấn tượng với ban giám khảo. Lãnh đạo đã biểu dương thành tích xuất sắc của tôi.
Tôi đã tạo được ấn tượng rất lớn với lãnh đạo cùng các đồng nghiệp, và nhân cơ hội này tôi đã giảng chân tướng cho họ và giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã tận dụng mọi cơ hội để liên lạc với các đồng nghiệp ở các phòng ban khác. Thông qua việc đề cao tâm tính, tôi đã không còn phải khép nép nữa, mà thay vào đó là thẳng thắn và tự tin. Họ nói với tôi: “Khi anh nói cũng như làm việc, anh đều có năng lực và phong cách riêng rất đặc biệt.”
Những người làm quản lý có mức sống cao. Họ chỉ nghĩ đến kiếm tiền và lãi lời. Họ thường tranh đấu với nhau. Năm tháng qua đi những việc làm này khiến họ thấy cay đắng, mệt mỏi và sinh bệnh. Nhiều người không tìm được mục đích chân chính của cuộc đời. Tôi hiểu rằng họ là đều là những sinh mệnh đến vì Pháp. Sư phụ đã an bài họ đến đây với tôi để tôi cứu họ.
Một học viên đã cố gắng giảng chân tướng cho trưởng phòng thông tin về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, nhưng đã không thành công. Một hôm tôi đã có cơ hội nói với ông ấy về vụ Tự thiêu giả mạo ở Thiên An Môn, và nhiều vấn đề khác nữa, và tôi hy vọng rằng ông ấy sẽ thoái đảng để tự lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng. Ông ấy đã lắng nghe những điều tôi nói, nhưng ông ấy lo sợ về việc thoái ĐCSTQ.
Tôi mời ông ấy cùng với một y tá trưởng của bộ phận mà tôi làm việc trước kia và một vài bác sỹ đến ăn bữa tối. Khi đang ăn tối, người y tá trưởng và các bác sỹ đó đã nâng ly của họ vì món bánh mỳ nướng và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Người trưởng phòng kia đã rất sốc và nói: “Các vị đều đã biết đến điều này rồi ư!” Mọi người cười lớn và ai đó đã nói: “Chúng tôi đều đã thoái ĐCSTQ lâu rồi, sao anh còn chưa thoái? Anh không biết rằng ở bên nó [ĐCSTQ] rất nguy hiểm hay sao?” Ông ấy nhanh chóng trả lời: “Tôi sẽ thoái, thoái ngay lập tức.” Bữa tối chan hòa và tràn ngập tiếng cười.
Thêm vào đó, do hàng ngày tôi đều làm tốt công việc của mình, nên tôi luôn tận dụng mọi thời khắc để giảng chân tướng. Cho đến nay, tôi đã giúp được hơn 20 thành viên trong ban quản lý biết chân tướng về Pháp Luân Công và thoái ĐCSTQ. Hàng ngày các bác sỹ, y tá và nhân viên vệ sinh qua lại bộ phận của tôi, tôi cần tạo dựng mối quan hệ riêng với họ để [thuận tiện] nói chuyện với họ.
Mong ước của tôi đã nhanh chóng trở thành hiện thực. Đồng nghiệp của tôi trong văn phòng đã phải mất một thời gian để phục hồi chấn thương, và vì vậy mà một mình tôi ở trong văn phòng.
Vài ngày trước, học viên A đã bị ai đó báo cáo. Các nhân viên của Phòng 610 đã đến bệnh viện để tìm anh ấy. Họ đã đến một vài lần, nhưng bởi vì đây là tòa nhà văn phòng nên các nhân viên bảo vệ đã không cho họ vào. Ngay lập tức tôi đã đề nghị các bạn đồng tu phát chính niệm.
Tôi gọi điện cho đồng tu A và nói: “Hãy trở lại văn phòng của anh càng sớm càng tốt. Có vài người đang tìm anh, tôi muốn anh ở đó để được an toàn.” Tôi nhận thấy rằng một thanh niên đã đến văn phòng cùng với anh ấy. Một lúc lâu sau không có ai quay trở ra. Tôi lại gọi điện cho anh ấy một lần nữa nhưng không thấy anh ấy trả lời. Tôi gọi điện cho nữ nhân viên vệ sinh, người đã hiểu chân tướng Pháp Luân Công. Cô ấy nói: “Không có vấn đề gì đâu, tôi vẫn đang quan sát cửa chính. Nếu tôi thấy bất cứ ai đưa anh ấy đi, tôi sẽ báo cho giám đốc bệnh viện.”
Đến 11 giờ sáng, học viên A vẫn không quay trở lại và tôi bắt đầu lo lắng [cho anh ấy]. Một đồng nghiệp của tôi, người đã biết đến chân tướng Pháp Luân Công đã gọi cho người thanh niên đi cùng với học viên đó. Sau đó người thanh niên đó đã quay trở lại. Tôi hỏi anh ta: “Phòng 610 đã không đưa anh ấy đi à?” Người thanh niên đã rất tự tin nói: “Ai dám làm điều đó? Tôi sẽ không để họ đưa bất kỳ nhân viên nào của bệnh viện đi như thế. Anh ấy đã đi về nhà rồi.” Hóa ra người thanh niên đó đã đi theo để bảo vệ học viên A.
Sư phụ đã giảng:
“Hỡi các đệ tử Đại Pháp, chư vị là ánh vàng kim nơi thế gian dơ bẩn, là hy vọng của con người thế gian, là đồ đệ của Pháp đang trợ giúp Sư phụ, là các Pháp Vương của tương lai. Hãy tinh tấn, hỡi các Giác Giả đang ở thế gian; hết thảy mọi thứ hiện nay đều sẽ là huy hoàng của tương lai!” (Lời chúc, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Tôi nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của chúng sinh. Tôi sẽ thực hiện thệ ước của mình và trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh, làm một vị Giác Giả nơi thế nhân, thành tựu tương lai huy hoàng.
(Giao lưu tâm đắc thể hội của Đệ tử Đại Pháp Đại Lục lần thứ 11 trên Minh Huệ Net)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/8/明慧法会-当好世中的觉者-299609.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/13/146838.html
Đăng ngày 28-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.