[MINH HUỆ 09-11-2014]

Con xin kính chào Sư tôn, Chào các bạn đồng tu.

Tôi đã bước đi trên con đường tu luyện dưới sự bảo hộ của Sư tôn được 17 năm. Tại đây tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện tu luyện của mình.

1.Tu luyện cá nhân, chứng thực Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997. Trong tu luyện, tôi luôn ước thúc lời nói, hành vi của mình chiểu theo Pháp, luôn nhớ mình là người tu luyện, nhớ mình cần chứng thực Pháp thông qua những hành động của mình. Năm 1999, tôi nghỉ hưu và tìm được công việc tại một khu buôn bán. Tôi làm việc rất chăm chỉ và không bao giờ phàn nàn về công việc nặng nhọc hay bẩn thỉu như thế nào. Ông chủ cùng đồng nghiệp đánh giá tôi rất cao. Việc tôi làm việc chăm chỉ đã giúp công việc làm ăn của ông có nhiều tiến triển.

Chủ của những cửa hàng khác tại khu buôn bán thường nói với tôi rằng ông chủ của tôi thật may mắn khi thuê được tôi và họ rất ghen tỵ với ông ấy. Họ nhờ tôi tìm giúp họ những người làm công khác: “Chúng tôi muốn tìm người giống như chị.” Các khách hàng cũng tin tưởng tôi. Khi họ không biết sản phẩm nào tốt hơn, tôi cho họ lời khuyên. Họ nói: “Những thứ chị khuyên chúng tôi mua đều tốt. Chúng tôi tin chị.” Khi tôi không ở cửa hàng, họ muốn sau đó quay lại hoặc đợi một lúc để họ có thể giao dịch với tôi. Các đồng nghiệp hỏi tôi xem có bí mật gì mà lại có thể làm được như thế. Tất cả những điều này đã đặt định nền móng vững chắc giúp tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ những năm sau này.

Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu, cảnh sát thường sách nhiễu tôi nên tôi phải bỏ việc. Phòng 610 địa phương hỏi nơi làm việc trước đây của tôi để ngăn không cho nhận lương hưu. Họ ép tôi từ bỏ tu luyện, nhưng họ đã thất bại. Vào những ngày khó khăn nhất, bằng đức tin kiên định không lay động vào Sư tôn và Pháp, tôi đã đột phá tất cả các khổ nạn.

Tôi phải kiếm sống và cũng cần chăm sóc cha mẹ và con nhỏ. Tôi hỏi ông chủ cũ của tôi ở khu buôn bán xem liệu tôi có thể lấy một số mặt hàng ở cửa hàng của ông vào mỗi sáng và trả lại vào buổi tối sau khi bán chúng trên đường phố. Ông đã đồng ý. Trong suốt quá trình đó, tôi đã dành một vài giờ mỗi ngày để bán các hàng hóa trên đường phố và nắm lấy mọi cơ hội để giảng cho những người mua hàng về Pháp Luân Công thực sự là gì. Khi tôi đã kiếm đủ tiền để mua thức ăn cho gia đình ngày hôm đó và trả cho ông chủ, tôi ngừng việc bán hàng và tập trung để giảng chân tướng cho mọi người. Tôi không bao giờ để việc kiếm sống cản trở mình làm ba việc.

Một ngày, tôi thấy ông chủ cũ của tôi thanh toán nhầm cho tôi hai hộp sản phẩm. Tôi đã trả lại tiền cho ông, điều này đã khiến ông rất cảm động. Sau đó, ông ấy thậm chí còn không buồn liệt kê ra những gì tôi đã lấy ban sáng. Ông nói với tôi: “Tôi có nhiều người làm công. Nhưng chị là người duy nhất không lừa tôi. Những người khác luôn cố gắng kiếm lời cho bản thân khi tôi không có ở cửa hàng. Nhưng chị không bao giờ làm như vậy.” Tôi nói với ông: “Tôi là một người tu luyện Pháp Luân Công. Tất nhiên, tôi sẽ không làm điều đó.”

Mọi người tại khu buôn bán đều biết tôi. Một lần, một nhóm cảnh sát tới bắt tôi. Tất cả chủ của các cửa hàng đều giúp tôi trốn.

Để gặp được nhiều người hơn và nói cho họ về Pháp Luân Công, tôi thường thay đổi công việc và giảng chân tướng tại mỗi nơi làm việc mới. Cách đây một năm, thị trường việc làm xuống dốc. Trong khi hầu hết mọi người đều rất khó tìm việc, tôi nhận được nhiều lời mời và một vài người chủ còn tranh giành tôi.

Một ngày, một đồng nghiệp cũ nói với tôi rằng ông chủ của anh đang tìm người tin cậy và có năng lực nên anh đã giới thiệu tôi. Vì công việc không can nhiễu việc tôi giảng chân tướng nên tôi đã đồng ý. Tôi giảng cho ông chủ nghe chân tướng về Pháp Luân Công. Ông cũng nói với gia đình và bạn bè về những gì ông đã biết được từ tôi.

Sau đó, tôi nói với ông chủ: “Tôi phải dành một ngày mỗi tuần để học Pháp, vì vậy tôi không thể tới làm việc ngày hôm đó. Ông không phải trả lương hôm đó cho tôi.” Ông cứ khăng khăng phải trả lương cho tôi mọi ngày: “Đừng lo lắng về công việc. Tôi hiểu chị cần làm gì. Khi nào cần đi, thì hãy cứ đi.”

Một lần, tôi nói chuyện về Pháp Luân Công với ông chủ và vợ của ông khoảng ba giờ đồng hồ. Hôm sau, ông nói với tôi: “Sau khi nói chuyện với chị, tôi đã hô lớn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ trong mơ tối hôm sau. Tại sao lại như vậy?” Tôi nói rằng điều đó là tốt cho ông. Trong tâm tôi rất minh bạch rằng chúng sinh trong thế giới của ông đang vui mừng vì đã được cứu độ.

2.Cứu độ cảnh sát bằng từ bi

Lúc bắt đầu cuộc bức hại, nhiều cảnh sát đã bị những tuyên truyền vu khống của Đảng Cộng sản Trung Quốc đánh lừa, vậy nên họ từ chối lắng nghe các học viên. Khi tôi nói chuyện với họ, họ liền chửi mắng tôi. Để họ biết Pháp Luân Công thực sự là gì, tôi đã quyết định viết thư cho họ, thay vì nói chuyện mặt đối mặt.

Tôi viết thư cho các cảnh sát bằng những lời thăm hỏi bày tỏ sự kính trọng và ngữ điệu hòa ái. Mặc dù, tôi đã bị ngược đãi, tôi không phàn nàn chút nào trong thư. Sau khi đọc các lá thư, nhiều cảnh sát nói rằng tôi thật từ bi. Trong lá thư, tôi giảng cho họ Pháp Luân Công là gì, sự phổ truyền của Pháp Luân Công trên thế giới và chúng tôi đã nhận được lợi ích từ môn tu luyện như thế nào.

Một vài cảnh sát đã chỉ đạo điều tra nơi làm việc của tôi. Họ nhận ra rằng những người quản lý của tôi đã đánh giá tôi rất cao. Tôi nắm lấy cơ hội này để nói cho họ về nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công. Tôi cũng nói với họ rằng Pháp Luân Công đã nhận được nhiều giải thưởng trên khắp thế giới.

Tôi viết thư định kỳ cho cảnh sát, kể cho họ các câu chuyện có thật về các học viên Pháp Luân Công trong khu vực của chúng tôi và tặng họ các tài liệu khác nhau. Cảnh sát truyền các tài liệu cho nhau cùng đọc. Nhiều người trong số họ ngừng sách nhiễu các học viên. Dưới đây là ba câu chuyện tôi đã kể cho cảnh sát trong lá thư của mình.

Câu chuyện thứ nhất. Tôi biết một học viên là giảng viên đại học. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cô gặp nhiều khó khăn và có suy nghĩ muốn tự tử. Vào ngày cô ấy định kết thúc cuộc đời mình, cô đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Trong một ngày, cô đã đọc xong cuốn sách và nói với các bạn của mình rằng: “Giờ thì tôi đã biết trân quý cuộc sống của mình rồi. Tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tự sát nữa.” Cô ấy biết ơn sâu sắc Pháp Luân Công và Sư phụ Lý đã cứu mạng cô ấy.

Câu chuyện thứ 2. Tôi từng bị giam trong một trại tạm giam, nơi tôi quen một tù nhân phạm tội sát nhân. Tôi nói với cô về những nguyên lý của Pháp Luân Công. Cô rất hối hận vì hành động của mình trước đây và nói với tôi rằng: “Nếu ai đó nói cho tôi tất cả điều này trước đây thì tôi có lẽ đã không phạm phải những tội nghiệp này. Nếu tương lai còn có cơ hội, tôi sẽ khuyên cả gia đình mình tu luyện Pháp Luân Công.”

Câu chuyện thứ ba. Trong trại tạm giam, một phạm nhân cùng phòng của tôi không thể ngừng nấc. Tôi hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra. Cô đã khóc khi nói với tôi rằng con gái bảy tuổi của cô đã bị cưỡng bức. Cô muốn đưa tên cầm thú kia ra trước pháp luật, nhưng các quan chức địa phương đã từ chối giúp đỡ cô. Vì tức giận và thất vọng quá mức nên cô đã mắc bệnh nấc kinh niên. Nhiều năm trôi qua, cô đã tiêu tốn nhiều tiền để chữa trị, nhưng không thành công.

Một vài ngày cách đây, cô đến phòng cảnh sát, một lần nữa yêu cầu cảnh sát có biện pháp xử lý tên tội phạm. Thay vì bắt giữ tên tội phạm, họ đã đưa cô đến trại tạm giam. Khi tôi giảng cho cô nghe về Pháp Luân Công, cô cũng muốn học. Sau khi đọc Pháp và luyện các bài công pháp cùng tôi một vài ngày, cơn nấc của cô đã dừng. Cô hứng phấn nói: “Thật là trong họa có phúc. Pháp Luân Công đã chữa khỏi cơn nấc của tôi trong một vài ngày, căn bệnh đã khiến tôi mất rất nhiều tiền trong nhiều năm qua. Cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí!”

Nhiều cảnh sát đã thay đổi thái độ của họ đối với Pháp Luân Công sau khi đọc các lá thư.

Một lần, Phòng 610 và phòng cảnh sát thành phố đã có một hội nghị thảo luận về cách để tăng cường bức hại ở khu vực của chúng tôi. Một trong các lãnh đạo của phòng cảnh sát địa phương khu vực tôi đã tham dự hội nghị. Khi có người nói về việc muốn tiến hành bức hại tôi, anh đã đứng lên và nói với mọi người rằng: “Tôi biết cô ấy. Cô ấy là người tốt và chưa bao giờ phạm pháp. Dù thế nào tôi cũng vẫn sẽ phản đối mạnh mẽ việc bức hại cô ấy. Tôi không sợ nói với tất cả các bạn điều này, vì những gì tôi nói là sự thật.”

Nhờ được anh giúp đỡ, tôi đã bình an trong khoảng thời gian đó.

Một vài năm sau, vì tôi không chú tâm phát chính niệm, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi. Tôi bị bắt và kết án ba năm lao động cưỡng bức. Một nữ cảnh sát ở trại lao động, người đã biết chân tướng qua tôi và các học viên khác, đã luôn cố gắng làm những gì có thể để bảo vệ tôi.

Một ngày, hai cảnh sát tại địa phương tôi đến trại lao động và yêu cầu nữ cảnh sát đang làm nhiệm vụ dẫn họ tới phòng giam của tôi. Tôi ngang qua phòng cô ấy và nghe thấy cô đang hét lên với những cảnh sát kia: “Phòng 610 ở khu vực các anh thật ghê tởm. Cô ấy đã phạm luật gì nào? Tại sao các người lại bức hại cô ấy? Các người mới thật sự đang phạm tội.”

Cô tiếp tục cho đến khi tôi gõ cửa. Hai cảnh sát kia không nói được lời nào và bỏ đi.

Sau khi nói chuyện với tôi và các học viên khác ở khu vực của tôi, nhiều lính canh tại trại lao động đã ngừng ngược đãi và tra tấn chúng tôi. Một vài người thậm chí còn bí mật giúp đỡ chúng tôi.

Một ngày, một nhóm cảnh sát được giao nhiệm vụ bắt giữ tôi và một số đồng tu. Họ định gài bẫy chúng tôi. Một người trong số họ đã biết chân tướng rồi, nên việc này khiến anh ở tình huống khó xử – lương tâm thúc giục anh giúp tôi, nhưng anh cũng sợ mình có thể mất việc.

Sau khi đấu tranh nội tâm cuối cùng anh đã quyết định báo cho chúng tôi biết. Hôm đó, chúng tôi đã trải qua tình huống mạo hiểm thường chỉ có trong các bộ phim. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, cuối cùng, tất cả chúng tôi đã trốn thoát.

3.Sư phụ luôn bên tôi, ngay cả khi tôi ở trong trại lao động

Điều đau khổ nhất khi ở trong trại lao động là tôi không thể đọc Pháp. Khát khao được đọc Pháp của tôi không thể diễn tả bằng lời. Tôi cùng đồng tu tìm nhiều cách để có một cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng đều thất bại.

Có lẽ Sư phụ đã thấy được sự chân thành của chúng tôi. Một ngày, có người nói với tôi rằng có một cuốn Chuyển Pháp Luân trong một phòng lính canh. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ – Tôi phải lấy được cuốn sách.

Hôm sau, các lính canh quyết định dọn dẹp phòng làm việc của họ và chuyển một cái tủ đựng tài liệu ra ngoài. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi – cuốn Chuyển Pháp Luân ở trong cái tủ đó. Tuy nhiên, họ đã di chuyển cái tủ sang một phòng khác.

Tôi chờ đợi cơ hội. Một ngày, chúng tôi bị buộc làm việc vào ban đêm, nhưng không có đủ phòng. Vì vậy, chúng tôi được xếp vào căn phòng nơi mà chiếc tủ được chuyển tới. “Làm cách nào tôi có thể mở chiếc tủ khi có quá nhiều người xung quanh?” Khi tôi đang nghĩ về điều này, một lính canh ở bên ngoài lớn tiếng, muốn xin thêm người để giúp anh ta làm gì đó. Mọi người rời đi trừ tôi.

Khi tôi mở chiếc tủ, cuốn Chuyển Pháp Luân ở ngay đó. Tôi thật vui sướng làm sao! Tôi giấu cuốn sách ngay. Sau đó tôi dậy rất sớm để có thể đọc xong một bài giảng trước khi các tù nhân cùng phòng thức dậy. Ban tối, tôi cho một đồng tu mượn sách. Cô ấy chép tay cuốn sách bằng bút và giấy, để mọi đồng tu khác trong trại lao động có cơ hội đọc Pháp.

Từ đó trở đi, chúng tôi đã tạo nên một môi trường tu luyện nơi chúng tôi có thể đọc, ghi nhớ và nhẩm thuộc Pháp. Tôi biết tất cả điều này là sự an bài của Sư phụ. Sư phụ luôn bên chúng tôi, bảo hộ và dẫn dắt chúng tôi. Không lời nào có thể bày tỏ được sự cảm kích của tôi đối với Sư phụ.

Đây là một phép màu khác.

Một ngày, tôi cùng một đồng tu đến một khu vực xa xôi để giảng chân tướng. Người dân địa phương nói với chúng tôi rằng không có xe buýt sau 12 giờ đêm. Thị trấn đó rất xa thành phố và không có cách di chuyển nào khác.

Chúng tôi đã quyết định đi bộ và nói chuyện với mọi người trên đường. Hôm đó, chúng tôi đã thuyết phục nhiều người mà chúng tôi gặp trên đường thoái đảng. Sau khi mặt trời lặn, chúng tôi vẫn đang đi bộ ở khu vực miền núi, hiện cách rất xa nhà. Khi chúng tôi về đến nhà có lẽ đã quá nửa đêm rồi.

Tuy nhiên, một chiếc xe đã ngang qua và dừng ngay phía trước chúng tôi. Một người đàn ông bước ra và hỏi chúng tôi có muốn lên xe không. Thường thì không có xe chạy trên đường này sau buổi tối, chứ đừng nói đến việc mời lên xe. Chúng tôi biết đây là an bài của Sư phụ. Tôi sẽ không phụ ơn cứu độ của Sư phụ. Sư phụ đã ban cho chúng tôi rất nhiều. Cách duy nhất tôi có thể báo đáp Ngài là làm tốt ba việc.

So với nhiều học viên, tôi tu luyện chưa đủ tinh tấn. Tôi sẽ trân quý cơ hội được tu luyện Đại Pháp, đọc Pháp nhiều hơn và cứu độ thêm nhiều chúng sinh.

Do tầng thứ hữu hạn, xin các đồng tu chỉ ra giúp tôi bất kỳ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/9/299614.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/10/146785.html

Đăng ngày 27-11-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share