Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-11-2014]
Vài đồng tu ở thành phố của tôi bị Phòng 610 và cảnh sát An ninh Nội địa bắt giữ bất hợp pháp vào năm ngoái. Chúng tôi được biết Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang có kế hoạch đưa các học viên này ra tòa.
Những học viên biết được tin này đã gửi thông báo đi trong đêm: “Hãy cùng nhau tới và phát chính niệm gần tòa án và trại tạm giam.” Nhiều người đã hưởng ứng lời kêu gọi. Các đồng tu từ khắp các nơi đã tới tòa án. Một số học viên cao tuổi ở đó suốt cả ngày.
Chỉnh thể có sức mạnh rõ rệt. Một học viên tình nguyện đứng ra điều phối. Một số học viên đến gặp thân nhân của các học viên bị giam giữ và giúp họ yêu cầu thả người thân của mình. Một số học viên tới gặp những người hành ác và gia đình họ để giảng chân tướng. Một số viết thư và gọi điện thoại để thông báo cho mọi người về cuộc bức hại ở địa phương chúng tôi. Một số thì dán các thông tin về cuộc bức hại.
Hàng trăm tờ giảng chân tướng tràn ngập khắp thành phố nhỏ của chúng tôi. Không ai chờ đợi hay dựa vào ai. Mỗi người chúng tôi là một người tu luyện và cũng là một người điều phối. Chúng tôi chủ động bước đi trên con đường của riêng mình, nhưng phối hợp với nhau như một nhóm.
Khi tôi nhìn thấy tên của thẩm phán xử lý vụ việc của các học viên, tôi nhớ là mình có một người họ hàng xa với một cái tên giống như vậy, A. Người họ hàng đó cũng làm việc trong một tòa án. Tôi chỉ gặp cậu ấy một lần. Không lẽ là cùng một người chăng? Tôi hỏi những người họ hàng khác và xác nhận đúng là người đó.
Sau đó tôi nhớ rằng chữ ký của A có trên bản án bất hợp pháp của một học viên khác. Hóa ra A đã tham gia vào cuộc bức hại trong nhiêu năm. Biết rõ hậu quả thảm khốc của việc kết án bất hợp pháp đối với các học viên, một suy nghĩ mạnh mẽ nổi lên trong tôi: “Mình phải cứu A.”
Tuy nhiên, một lo sợ khác gần như xuất hiện ngay lập tức: Cậu ấy chỉ là một người họ hàng xa, và là một thẩm phán đã bức hại chúng tôi trong nhiều năm nay! Liệu cậu ấy có làm hại tôi không?
Những lời của Sư phụ trong bài “Giảng Pháp ở thành phố Los Angeles” hiện lên trong tâm trí tôi:
“Có học viên muốn để tự mình chủ động làm cho tốt, việc về phương diện này cũng có nhiều.”
Tôi chắp tay lại và cầu xin: “Xin Sư phụ đừng lo lắng. Xin hãy cho con trí huệ để tìm gặp A và ngăn chặn việc này. A cũng sẽ có một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Sư phụ, con có thể làm được việc này! Con sẽ làm việc đó!” Mọi niệm bất thuần của tôi đều tan biến.
Mấy ngày sau, tôi đã có thể tìm thấy địa chỉ của A. Tôi cũng thêm một niệm thanh trừ các nhân tố tà ác đang điều khiển A. Tôi nghĩ về cái tên của A, mường tượng ra hình dáng của A, và kêu gọi chủ nguyên thần của cậu ấy. Tôi cũng xin Sư phụ kết nối chủ nguyên thần của tôi với A.
Tôi “nói chuyện” với A trong tâm mình một cách từ bi: “Tôi xin lỗi đã biết vai trò của cháu trong cuộc bức hại này quá muộn. Tôi đã không thể giúp cháu, và cháu đã phạm tội ác quá lớn khi bức hại các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Không có cách nào có thể hoàn trả được hết tội này. Chỉ có Sư phụ và Đại Pháp mới có thể cứu cháu. Tôi sẽ xin Sư phụ cứu cháu.”
“Kể từ bây giờ, hãy ghi nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo, và nhớ Sư phụ rất tốt! Hãy dừng bức hại các đệ tử Đại Pháp, và chính cháu hãy thả những người mà cháu đã bắt họ vào tù. Sư phụ của tôi biết tất cả những chuyện này và có thể giúp cháu. Đây là cách duy nhất mà cháu có thể chuộc lại lỗi lầm của mình!”
Tôi đã khóc sau khi nghĩ về điều này. Tôi có thể cảm thấy chủ nguyên thần của A cũng đang khóc. Thật là buồn khi một sinh mệnh phạm phải tội ác như vậy mà không biết gì về hậu quả của nó!
Một tuần sau tôi cảm thấy thời gian đã tới. Tôi đến tòa án và nói với người lính gác rằng tôi là một người họ hàng của A. Tôi tới văn phòng của A và biết rằng A đang đi nghỉ. Sau đó tôi tới nhà A. Người bảo mẫu nói rằng vợ chồng họ đã tới Bắc Kinh.
Học viên B, người được tạm thả theo dạng bảo lãnh chữa bệnh, đã tới gặp tôi vài ngày sau đó và nói rằng A đã liên lạc với anh ấy yêu cầu tới tòa án ký vào bản án của anh ấy. A nói rằng nếu B không ký vào bản án, trường hợp của anh ấy sẽ bị đưa trở lại Viện kiểm sát, khi đó bản án của anh ấy sẽ bị nặng hơn.
Tôi biết rằng A đã từ Bắc Kinh trở về. Tôi nói với B: “Đừng để ý đến A. Hãy học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm nhiều hơn. Thanh trừ tà ác ở sau A. Đừng ký vào phán quyết. Đừng hợp tác với tà ác. Hãy kéo dài thời gian. Tôi sẽ đi gặp A sớm thôi. Mọi thứ sẽ thay đổi.”
Tôi tới nhà A vào tối hôm đó cùng một bức thư viết tay với sự chân thành, cảm thông và nghiêm túc. Cậu ấy không có nhà, vì vậy tôi đã để bức thư lại cho người thân của cậu ấy.
Trên đường trở về, tôi nghĩ rằng chỉ phát chính niệm hằng ngày là không đủ. Tôi phải cho mọi người trong khu vực chúng tôi biết rằng nhiều đệ tử Đại Pháp vẫn bị giam giữ trong trại tạm giam của thành phố chúng tôi. Mọi người phải biết về điều này và cần cho họ cơ hội được giúp đỡ chấm dứt cuộc bức hại.
Như Sư phụ đã giảng trong bài “Nhĩ tái cuồng”:
“Điên cuồng nay hoảng sợ không dám ló mặt
Báo ứng trong đời, không lọt lưới
Cái ác đều phải bồi thường”
(Diễn nghĩa – Tạm dịch)
Tôi hành động ngay lập tức. Chúng tôi làm hằng trăm tờ rơi và dán chúng khắp thành phố: tên của những người hành ác và tên của các đệ tử Đại Pháp đã bị bắt. Chúng tôi cũng cảnh báo các thủ phạm: Quy luật nhân quả, ác giả ác báo.
Ngay khi tôi kết thúc việc dán các tờ rơi, tôi nghĩ đến việc gặp A: “Mình phải gặp A hôm nay. Mình phải giảng chân tướng kỹ càng để cứu cậu ấy và dừng việc bức hại này lại.”
Tôi phát chính niệm trên đường đi và cầu xin Sư phụ giúp thu xếp để A ở nhà gặp tôi. Tôi hỏi “Có ai ở nhà không” khi bước vào cửa nhà A.
Hai vợ chồng họ đều ở nhà và ngạc nhiên. Họ nói: “Dì à, chúng ta đã không gặp nhau đến cả chục năm rồi. Trông dì vẫn tràn đầy năng lượng. Xin mời dì ngồi xuống.” Họ mời tôi uống trà và ăn hoa quả.
Tôi nhanh chóng vào đề: “Gần đây, dì rất muốn gặp các cháu, thậm chí tới mức mất ngủ. Các cháu đã đọc thư của dì chưa? Đây không phải là một vụ việc bình thường. Cháu không biết được hậu quả kinh khủng như thế nào đâu.”
Họ đã đặt nhiều câu hỏi, và qua đó tôi biết được họ đã bị lừa dối bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi trả lời họ từng câu một. Cuối cùng họ đã biết được vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn là được dàn dựng để buộc tội Pháp Luân Công và biện minh cho cuộc bức hại. Khi tôi kể cho họ nghe về việc cướp mổ nội tạng được chính phủ hậu thuẫn từ các học viên Pháp Luân Công bị cầm tù, họ đã bị sốc.
Tôi cũng nói với họ về các trường hợp bị quả báo trong lịch sử Trung Quốc và trong lịch sử các nước khác. Tôi nói rằng nhiều quan chức cấp cao của Đảng Cộng sản đã bị ngã ngựa. Mặc dù nó giống như là kết quả đấu đá nội bộ của ĐCSTQ, nhưng thực chất nó là việc bị quả báo. Có quan chức cao cấp nào lại không dính líu vào bức hại Pháp Luân Công kia chứ?
“Các cháu có biết về điều luật mới trong Luật công chức có nói rằng các công an và công chức dân sự trong Viện kiểm sát và hệ thống tòa án phải chịu trách nhiệm cả đời cho những vụ việc mà họ xử lý không? Trên thực tế nó là cái gậy của ĐCSTQ để đánh người và sử dụng các cháu làm dê tế thần. Nó là một thủ đoạn quen thuộc của Đảng Cộng sản.” Những người họ hàng của tôi đồng ý với những gì tôi nói.
“Cháu vẫn tiếp tục sử dụng Điều 300 của Luật Hình sự để kết án các học viên Đại Pháp sao?” Tôi hỏi.
A nói rằng Tòa án tối cao và Viện kiểm sát đã đưa ra quy định rằng Điều 300 được sử dụng để kết án các học viên Pháp Luân Công, do đó cậu ấy không có lựa chọn nào khác. Tôi nói: “Không ai hay luật pháp nào ngoài Quốc hội nắm quyền lập pháp. Các cháu đang vi phạm pháp luật với tư cách là một chuyên gia về pháp luật. Hiến pháp sẽ được tham chiếu cho đến khi truy cứu trách nhiệm. Và cháu, lúc đó với tư cách là người đã tuyên án, sẽ phải trả giá.”
A nói: “Nếu cháu bị mất việc thì sao?” Tôi trả lời: “Cháu có thể không bị như vậy nếu cháu làm như thế. Dì hy vọng rằng cháu sẽ thả những học viên vô tội mà cháu đã giam giữ trong tù. Lòng tốt của cháu sẽ cứu cháu khỏi rắc rối. Sư phụ cũng sẽ giúp cháu. Những cơ hội như vậy là rất hiếm.
“Thậm chí nếu cháu không làm nó lần này, cháu cần phải bồi hoàn cho tất cả các bản án bất hợp pháp mà cháu đã thực hiện lúc trước.” Tôi nói. A dường như rất căng thẳng: “Chẳng còn cách nào khác.” A nói.
“Có một cách. Từ giờ trở đi, hãy suy nghĩ một cách chân thành: Tôi sẽ không nhận bất kỳ vụ việc Pháp Luân Công nào. Các học viên Pháp Luân Công là vô tội và tu luyện Pháp Luân Công là hợp pháp.” Tôi nói.
A và vợ cậu ấy đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Ba giờ đồng hồ trôi qua, và đã quá giờ trưa. Họ mời tôi ở lại ăn trưa, nhưng tôi nói rằng tôi phải đi. Họ đáp lại nửa đùa nửa thật: “Dì về nhà để luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công đấy à?” Tôi nói rằng tôi đã hoàn thành các bài công pháp trước 6 giờ sáng hôm đó và rời đi.
Khi tôi đang làm việc này, học viên B nghĩ: “Mình không thể né tránh việc này. Mọi người trong nhà mình quá sợ hãi. Mình đã không làm điều gì sai trái. Mình nên đi gặp A để giảng chân tướng cho anh ấy.” Anh ấy thảo luận với tôi. Tôi nói: “Nếu anh nghĩ chính niệm của anh mạnh, thì hãy đi đi. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
B đã gặp A và kể cho cậu ấy nghe câu chuyện của mình: B đã bị bức hại tới mức trở nên rất yếu trong trại tạm giam, nhưng đã phục hồi trong một vài ngày khi được thả ra theo dạng bảo lãnh để chữa bệnh. B cũng chia sẻ nhiều trường hợp tu luyện Pháp Luân Công đã mang lại lợi ích cả tâm lẫn thân như thế nào.
Cuối cùng A nói với anh ấy: “Pháp Luân Công thật là tốt. Xin hãy về nhà và tu luyện.” A đã trả lại vụ việc cho Viện kiểm sát và không bao giờ còn làm phiền B nữa.
Sư phụ đã dạy chúng ta trong bài “Pháp Chính Càn Khôn”, Hồng Ngâm II:
“Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Tôi nghĩ rằng nếu chúng ta cứu người, chúng ta thực sự cần phải nỗ lực để đạt mục tiêu đó. Tôi có kế hoạch nói chuyện với A một lần nữa để giúp cậu ấy thực sự chuộc lại những tội ác đã vô tình phạm phải. Điều này cũng cho phép cậu ấy lựa chọn vị trí của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/10/明慧法会–救人就要救活-299635.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/11/146797.html
Đăng ngày 27-11-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.