Bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Công tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-11-2014]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Trong tuyệt vọng, bước vào tu luyện

Tôi đã chịu đựng bệnh tật một khoảng thời gian dài vào năm 2002. Nghĩ mình sắp chết vì vậy tôi đã tự thu xếp cho mình. Một ngày, mẹ tôi nói với tôi: “Con gái, con sẽ khỏe thôi, con sẽ không chết. Đêm qua, mẹ mơ thấy con có một ‘thiên long’ bảo hộ.”

Tôi không để ý những gì mẹ nói. Một vài ngày sau, một học viên Pháp Luân Công đã tặng tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi nghĩ: “Tuyệt thật. Mình thật sự muốn tìm hiểu xem Pháp Luân Công rốt cuộc là gì. Đảng Cộng sản đang tiến hành bức hại điên cuồng như vậy, nhưng những người này thậm chí còn không sợ hãi và họ đơn giản là vẫn tiếp tục sống như bình thường – cuốn sách này hẳn phải rất phi thường.”

Tôi đã dành hơn nửa ngày để đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi hiểu cuốn sách dạy mọi người làm người tốt, nhưng tôi cũng chưa lĩnh hội được nhiều, vì vậy tôi tiếp tục đọc.

Sau đó, em trai tôi đã phát hiện ra tôi đang tu luyện Pháp Luân Công, vì vậy cậu ấy đã cố gắng để ngăn tôi lại. Tôi đáp: “Chị chỉ muốn tu luyện! Không ai có thể ngăn chị được.”

Chính xác giống như Sư phụ giảng:

“Đành rằng cựu thế lực đang khống chế, nhưng vẫn không cản trở nổi, rất nhiều người vẫn là đang vào học.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2004)

Đó là cách tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi tự tu luyện một mình cho đến năm 2009. Tôi không đọc sách nhiều và bận rộn với các công việc nhà, khi đọc Pháp vào buổi tối, tôi thường cảm thấy buồn ngủ.

Cuốn sách duy nhất tôi đọc trong suốt những năm đó là cuốn Chuyển Pháp Luân. Các học viên khác đã cho tôi mượn hai cuốn sách các bài giảng gần đây của Sư phụ, nhưng tôi không hiểu rõ nội dung.

Thật may mắn, các bài chia sẻ trên Tuần báo Minh Huệ đã giúp tôi rất nhiều. Có một bài chia sẻ về việc giảng chân tướng, tôi rất xúc động khi đọc bài chia sẻ đó. Tôi nghĩ: “Một Pháp chân chính như thế này lại đang bị bức hại. Tôi cũng muốn đi giảng chân tướng. Pháp Luân Công đã dạy mọi người làm người tốt, mọi người đang hiểu sai về Pháp Luân Công – Tôi muốn mọi người biết chân tướng!”

Chồng tôi làm công việc chở lương thực bằng xe tải, tôi đã theo anh lên xe. Tôi sẽ truyền chân tướng về Đại Pháp ở bất cứ nơi đâu tôi đến.

Vì vậy, khi tôi gặp các học viên khác vào năm 2009, tôi cũng đã giảng chân tướng khá tốt rồi. Hồi tưởng lại, tôi không có nhận thức sâu về Pháp, nhưng tôi biết rất rõ rằng Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời mới, tôi sẽ theo Sư phụ và làm những gì Sư phụ yêu cầu.

Dũng mãnh tinh tấn

Mùa thu năm 2010, điều phối viên đã khuyến khích tôi mua một chiếc máy tính và tải tất cả các bài giảng của Sư phụ vào máy để tôi có thể đọc nhiều Pháp hơn. Tôi rất hăm hở đọc hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi tối cùng một bài giảng gần đây của Sư phụ.

Không lâu sau, tôi rất xúc động khi điều phối viên mua cho tôi một cái máy in. Tôi in các bài chia sẻ mà tôi cảm thấy là hay nhất trên Minh Huệ, cũng như các tài liệu giảng chân tướng khác. Rất dễ dàng, tôi thậm chí đã không cần đến sự giúp đỡ của điều phối viên.

Chính niệm của tôi càng ngày càng mạnh khi tôi học Pháp thâm sâu. Tôi cảm thấy toàn bộ thân tâm được tắm trong Phật quang của Sư phụ. Tôi tràn đầy chính niệm và tín tâm, không chút sợ hãi. Tôi đã ở trong trạng thái thật tuyệt vời.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công khi cuộc bức hại đang diễn ra nghiêm trọng nhất. Tất nhiên, tôi không sợ, nếu sợ thì có lẽ tôi đã không bước vào tu luyện. Vì vậy, tôi bình tĩnh và hòa ái khi đang chứng thực Pháp, tôi không có tâm sợ hãi. Mà không, có lẽ chính xác là một chút – Tôi không nên nói mình không có tâm sợ hãi, nên nói là có rất ít thôi.

Tôi đi xe đạp điện ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi sẽ gọi với mọi người ở bên lề đường và nói: “Này, mau qua đây, tôi có thứ rất hay cho bạn.” Họ sẽ hỏi: “Cô có gì hay vậy?”

Sau đó, tôi sẽ lấy đĩa DVD Thần Vận và nói với họ: “Bạn sẽ không thể xem được chương trình này ở bất cứ nơi nào khác. Phông nền, âm nhạc, trang phục và các điệu múa tất cả đều vô cùng trang nhã. Chương trình biểu diễn đẳng cấp quốc tế này là sự hiện diện chân thực nhất của văn hóa Trung Quốc truyền thống trên thế giới – và bạn chắc chắn sẽ được phù hộ nếu xem chương trình này.”

Tôi cho họ xem bức tranh tuyệt đẹp về chương trình biểu diễn. Thường thì mọi người muốn nhận một đĩa, nếu có người lúc đầu không nhận, họ thường đổi ý và nói: “Được, cứ để tôi xem thử!”

Sau đó, tôi hỏi: “Bạn có máy chạy đĩa DVD không? Bạn có thể chạy cái đĩa này trên máy tính hoặc trên máy DVD, để những người khác có thể cùng xem. Nếu bạn cho người khác cùng xem nữa, bạn sẽ được ban phúc lành!” Khi có nhiều đĩa DVD, tôi sẽ mang cả hộp. Tôi đặt chiếc hộp đằng sau chiếc xe đạp điện của tôi và đặt cái túi nặng kia trong giỏ xe trước xe đạp. Chúng hết nhanh đến nỗi làm tôi cảm thấy như chưa phát được nhiều, tôi phải nói với mọi người: “Đây là cái cuối cùng. Các bạn có lẽ phải thay phiên nhau xem thôi.”

Chúng tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nơi tôi ở và thường xuyên cung cấp tài liệu chân tướng cho các học viên khác. Tôi thường đi theo hai tuyến [đường] đều đặn khi thực hiện những nỗ lực giảng chân tướng của mình.

Vì tôi luôn nói chuyện với mọi người khi đi bộ qua những tuyến đường đó, tôi dần quen với họ, và xem họ như những người thân. Họ phản hồi lại để tôi biết sau khi xem đĩa DVD, một vài người nói: “Đĩa DVD mà bạn cho tôi thật tuyệt vời!” Một vài người sẽ nói: “Tôi có một đầu máy DVD và chúng tôi đã cùng nhau xem.”

Tất nhiên, mọi chuyện cũng không phải luôn dễ dàng. Có người không chịu lắng nghe, có người muốn báo cảnh sát, nhưng số đó rất ít. Khi tôi tặng cho một thanh niên cuốn Cửu Bình, anh ta thấy cuốn sách liên quan tới Pháp Luân Công nên muốn báo cảnh sát đến bắt tôi.

Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ gọi cảnh sát và cũng không sợ hãi, tôi tiếp tục giảng chân tướng cho cậu. Tuy nhiên, cậu ấy đã gọi điện báo cảnh sát, khi cuộc gọi được kết nối, cậu ta nói: “Có người ở đây đang phát cửu bình.”

Tôi không nhận ra cậu ấy đang gọi cho ai cho đến khi nghe thấy câu đó. Lúc đó, một vài người bạn của cậu ấy cũng chạy qua, nhưng tôi không sợ: “Sao cậu có thể đưa một người tốt cho cảnh sát được? Có ai lại không biết Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thối nát từ gốc rễ?”

Cậu ta nói: “Tôi cũng là một Đảng viên.” Tôi nhận ra cậu ta rất ác ý nên đã nói với những cậu bạn của cậu ấy: “Xin hãy nói chuyện với cậu ấy. Sao cậu ấy có thể làm điều tồi tệ như vậy?” Lúc đó, tôi cho xe đạp điện chạy. Cậu ta cố gắng nhưng không thể ngăn tôi lại.

Tôi lập tức nhận ra mình có sơ hở trong tu luyện, nếu không chuyện như vậy đã không xảy ra.

Sư phụ giảng tại “Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2004” rằng:

“Rất nhiều việc chứng thực Pháp không phải là không có cách, khó đến mấy cũng có đường cho chư vị đi, dẫu con đường đó hẹp một chút, thì vẫn phải đi cho chính, chỉ hơi sai một tí, không chính một chút là sẽ không được đâu; dù sao đi nữa, chư vị vẫn có đường đi. Nghĩa là mọi người cần đi con đường đó cho chính.”

Lúc đó tôi thực sự cảm thấy nhiều can nhiễu. Khi về nhà, tôi bắt đầu tăng cường học Pháp để chính lại bản thân, phủ nhận an bài của cựu thế lực. Tôi đã phải mất một khoảng thời gian để ổn định trạng thái tu luyện.

Tôi hoàn toàn không bao giờ nghĩ về từ “sợ hãi” khi tôi ra ngoài treo các biểu ngữ giảng chân tướng. Vì tôi làm với tâm thái thuần tịnh, tôi không nghĩ điều gì khác, mà chỉ muốn mọi người hiểu chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Tôi biết rằng mình chỉ cần thực hiện công việc, và đừng lo lắng về điều gì khác. Đôi lúc, có người ngang qua khi tôi treo các biểu ngữ giảng chân tướng, tôi liền giảng chân tướng cho họ. Tôi vẫn tập trung khi có ô tô hoặc xe máy chạy qua và cứ tiếp tục làm như tôi đã sắp xếp từ trước. Tôi cũng giữ một tâm thái như thế khi đối diện với các camera theo dõi và không bao giờ nghĩ xem điều gì có thể xảy ra.

Một lần, em dâu của tôi nói với tôi: “Có lúc chị đã xuất hiện trong camera theo dõi của bảo vệ.“ Tôi nói: “Thì đã sao? Ai mà không biết chị tu luyện Pháp Luân Công chứ?” Chồng tôi nói: “Em làm mọi người trong làng rất lo lắng.” Tôi tự nhủ trong tâm rằng sẽ thật tốt nếu tôi giúp tất cả mọi người trong làng biết chân tướng về Đại Pháp.

Một lần, khi tôi đang treo tấm biểu ngữ để chào mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 13 tháng 05, tôi lên xe đạp tới làng kế bên để treo tấm biểu ngữ sau 10 giờ tối. Tôi tìm được một vị trí hợp lý và treo tấm biểu ngữ lên cao sau khi chắc chắn rằng không có ai ở xung quanh.

Sau vài lần cố gắng, tôi vẫn không thể gắn chắc tấm biểu ngữ. Lúc đó, tôi cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình từ phía sau. Tôi quay lại và quả thực có người đang đứng cách tôi không quá xa. Tôi không để tâm mà vẫn tiếp tục, cuối cùng tôi đã treo xong tấm biểu ngữ.

Sau đó, tôi lấy xe đạp của mình và đi bộ lại phía người đó. Khi lại gần tôi thấy đó là một người đàn ông tầm 50 tuổi. Tôi hỏi: “Ông đang làm gì ở đây vậy? Ông vẫn chưa ngủ à?” Ông ấy hỏi: “Đây có phải là Pháp Luân Công không?”

Tôi hỏi: “Ông biết gì về Pháp Luân Công rồi?” Ông nói rằng mình không biết gì cả nên tôi đã giảng cho ông: “Tất cả họ đều là những người tốt. Họ tin vào Chân – Thiện – Nhẫn. Đó có phải là ba phẩm chất đạo đức tốt không?”. Ông đã rất đồng tình. Khi nghe vậy, tôi cảm thấy tôi và ông thấy đã có tiền duyên từ trước. Trong khi tôi đẩy xe đạp thì ông đi theo tôi, tôi đã giảng cho ông nghe về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp khi chúng tôi rảo bước.

Tôi chia sẻ với ông những tác dụng thần kỳ của Đại Pháp trong việc cải thiện sức khỏe con người dựa trên chính những trải nghiệm cá nhân. Tôi cũng bảo ông rằng ĐCS đã hủ bại và ông đồng ý. Ông cũng kể với tôi về những điều kỳ diệu ông đã trải nghiệm.

Chúng tôi tới một ngã tư khác có vị trí thuận lợi, vì vậy tôi đã quyết định treo một tấm biểu ngữ khác. Tôi lấy ra một tấm và cố gắn chắc nó nhưng không thể. Ông thấy tôi có vẻ cần giúp đỡ nên đã nói: “Để tôi giúp chị.” Nhưng tôi nghĩ tấm biểu ngữ sẽ khởi tác dụng cứu độ chúng sinh tốt hơn khi được một học viên Pháp Luân Công treo.

Vì vậy tôi đáp: “Để tôi thử lại.” Tôi thử lại và mọi thứ tốt đẹp trở lại. Những lời cuối cùng tôi nói với ông trước khi chúng tôi chia tay là: “Xin hãy ghi nhớ, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’ Những từ này sẽ cứu ông qua khỏi kiếp nạn.”

Ông gật đầu và nói: “Tôi sẽ ghi nhớ.”

Khi tôi đến một ngã tư khác nữa và mới chỉ định treo tấm biểu ngữ, một người phụ nữ cầm đèn pin nhận ra tôi và nói: “Ồ, lại là chị phải không?”

Tôi nhận ra cô ấy có lẽ biết tôi, vì vậy tôi đáp: “Vâng, tôi đây. Muộn thế này, chị vẫn chưa đi ngủ sao?” Cô ấy nói: “Chưa.” Cô ấy bước đến cạnh tôi và tôi bắt đầu nói chuyện với cô về Pháp Luân Công.

Cô ấy lắng nghe cẩn thận và xin tôi đĩa DVD Thần Vận vài ngày sau. Cuối cùng, cô chiếu đèn pin giúp tôi treo tấm biểu ngữ.

Sứ mệnh khó khăn

Mặc dù chưa tu luyện lâu, nhưng tôi đã nỗ lực tham gia vào mọi hạng mục, bao gồm cài đặt chảo vệ tinh để thu tín hiệu của đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTD).

Mọi người có lẽ cho rằng rất khôi hài khi thấy một phụ hơn 40 tuổi đi lắp đặt chảo vệ tinh. Khi tôi bắt đầu liên lạc với điều viên phối viên trong vùng, tôi đơn giản là đang giúp cô ấy làm các đĩa DVD.

Không lâu sau đó, khi tôi đã có máy tính và máy in riêng, tôi bắt đầu tự sản xuất tài liệu. Và sau đó tôi bắt đầu học cách để lắp đặt chảo vệ tinh khi các kỹ năng về máy tính của tôi vẫn rất hạn chế.

Khi bắt đầu quảng bá kênh truyền hình NTD, kế hoạch của chúng tôi là giúp mỗi làng đều phải có các chảo vệ tinh. Nhưng các học viên biết công nghệ đơn giản là không thể đưa chúng đến khu vực của chúng tôi. Sáu tháng trôi qua và các gia đình muốn lắp đặt chảo vệ tinh thì không có ai giúp. Tôi không đợi được nữa nên nghĩ sẽ thật tốt nếu mình có thể tự làm.

Chỉ hai ngày sau khi tôi đưa ra quyết định đó, điều phối viên yêu cầu tôi đến chỗ anh ấy họp vì có một chuyên gia kỹ thuật sẽ đào tạo cho bốn học viên trong địa phương học công nghệ. Đó chính xác là những gì tôi muốn. Tôi rất hứng thú học hỏi và kết quả tôi là người duy nhất thực sự nắm được các bước tiến hành.

Tôi không biết mình có thể làm được hay không khi bắt đầu điều chỉnh tín hiệu tại nhà, các học viên ở làng bên lại vừa giục tôi đến làng của họ để làm. Đây là cách mà tôi bắt đầu làm việc với các chảo vệ tinh.

Vì tôi không chắc mình có thực sự thành công hay không, tôi bắt đầu từ nhà của một học viên, vì họ biết tôi chỉ vừa mới học nên dù tôi thất bại cũng không sao cả.

Rất kinh ngạc là chảo và các thiết bị được lắp đặt rất nhanh và hoạt động tốt. Hộ thứ hai cũng là gia đình của một học viên, và lần nữa mọi thứ đều rất trôi chảy. Hộ thứ ba là gia đình của một phụ nữ trẻ tầm 30 tuổi. Cô quan sát tôi lắp đặt chảo vệ tinh trên mái nhà.

Khi chúng tôi thử bắt tín hiệu, tín hiệu rất mạnh. Cô nói: “Tôi chỉ muốn xem chị có thể làm được không, và chị thực sự đã làm được.”

Khi tôi xuống và thử dò tín hiệu từ TV, tín hiệu bắt được ngay. Vì vậy tôi đã lắp chảo vệ tinh cho ba hộ gia đình trong một buổi chiều.

Tôi thậm chí không biết mình đã làm như thế nào. Bất cứ khi nào nghĩ về điều đó, tôi cảm nhận rất sâu sắc, quả thực đó là “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Gần đây tôi cảm thấy mình có nhận thức sâu sắc hơn về một đoạn Pháp trong bài giảng của Sư phụ “Giảng Pháp tại Pháp hội miền trung Mỹ quốc năm 2003”:

“Thực ra tôi đã giảng từ lâu rồi, khi tâm thái chúng ra rất chính thì đặc vụ không dám ở tại đó nữa; họ chỉ có hai lựa chọn: một là bị trường chân chính kia đồng hoá, bởi vì trường thuần chính mà đệ tử Đại Pháp phát xuất ra, sẽ tiêu trừ tất cả những thứ bất hảo trong tư tưởng ý thức của con người, trường thuần chính sẽ giải thể chúng, giải thể hết thảy những gì bất chính trong ý thức con người, đây chính là một loại thể hiện khác của cứu độ và từ bi. Hết thảy những thứ bất hảo trong ý thức con người đã được giải thể hết cho họ rồi, thì khi họ chỉ còn lại ý thức tư tưởng đơn thuần của con người thôi, người ta sẽ nhận ra là [họ] đồng với chính, [đồng] với Thiện; [đó] chẳng phải là họ đã đồng hoá rồi? Còn một lựa chọn nữa chính là trốn chạy cho mau, bởi vì [khi ấy] nghiệp lực tư tưởng và những quan niệm của người xấu sợ bị giải thể.”

Chúng ta hãy trầm tĩnh và kiên định trên con đường tu luyện của mình.

Xin các đồng tu hãy chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/11/299778.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/15/146866.html

Đăng ngày 26-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share