Viết bởi Thanh Phong, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-04-2009] Vào mùa đông năm 1984, nhà máy nơi tôi công tác cử tôi đi học một lớp khí công, thứ mà người ta cho rằng giúp cho cơ thể khỏe mạnh. Tôi học lớp từ 6h đến 7h sáng, và sau đó vẫn đi làm như bình thường. Vài ngày sau khi tập, cơ thể của tôi có vô số các phản ứng, và vị thầy khí công đó nói rằng tôi “đã có khí”, nhưng tôi thực sự không hiểu lắm.

Vào mùa xuân năm 1985, tôi cảm thấy ốm yếu và tôi đi ra ngoài công viên tập khí công. Sau khóa học mười ngày, toàn cơ thể tôi trở nên yếu hơn nữa. Tôi run lên bần bật và đi lại rất khó khăn. Một vài người chân thành nói với tôi: “Đó là bởi vì ai đó đã đưa các tín tức động vật vào cơ thể anh và lấy trộm khí của anh.” Tôi nghĩ: “Làm sao có thể như vậy?” Điều mà tôi hoàn toàn không tin đã thực sự xảy ra với tôi. Tôi là một kỹ thuật viên, và tôi luôn luôn tìm kiếm giải pháp mỗi khi tôi đối đầu với khó khăn. Do đó, tôi đã bắt đầu học và tìm hiểu về nó thật kỹ càng. Bất cứ khi nào tôi thấy một quyển sách khí công, tôi lập tức mua và đọc nó; đồng thời tôi cũng tham dự nhiều lớp khí công và đi tập công. Tôi đã học tổng cộng hơn mười loại khí công khác nhau. Tôi thấy thật là khôn ngoan khi tập một môn khí công chính cùng với những môn khác phụ trợ. Tôi đã làm như vậy trong hơn ba năm. Một vài người thì thầm sau lưng tôi và nói: “Anh ta thật là lợi hại. Anh ta tập ít nhất năm loại khí công, thứ nào cũng tinh thông.” Khi tôi nghe được những lời này, tôi thấy thật là tốt. Tôi cảm thấy hoan hỉ vì điều đó, nhưng tôi đã không nhận ra được rằng tôi đã đi lạc quá xa.

Trước khi tôi nhận ra được sự nguy hiểm, có người nói với tôi; “Anh có thể trị bệnh.” Tôi đáp lại: “Không đâu.” Người đó nói: “Trị bệnh là một phần mục đích của tập khí công. Anh cũng có thể tích đức nữa. Đó là một việc làm tốt; ai mà không muốn có được nhiều đức chứ? Anh nên thử xem sao.” Tôi đã bị thuyết phục bởi những lời đó và tôi đã quyết định thử. Có người nói: “Công lực người này thật mạnh mẽ; tôi có thể cảm thấy điều đó từ rất xa.” Những bệnh nhân nói rằng họ đã được chữa khỏi, và tôi rất phấn khích và thỏa mãn vì điều đó.

Sau đó, nhiều người đã xin tôi chữa bệnh cho họ và tôi trở nên ngập đầu với những việc đó. Tôi đã trở thành một khí công sư được công nhận với một chứng chỉ. Danh tiếng của tôi nổi lên và tôi càng lún sâu vào đó. Với tâm chấp trước truy cầu danh tiếng và công đức, tôi đã vui vẻ đi trên con đường nguy hiểm. Ngày qua ngày, tôi cảm thấy mình mệt mỏi hơn, gầy gò hơn, xanh xao hơn. Tôi xuất hiện những vết quầng màu tối ở xung quanh hai mắt. Trường quanh thân thể tôi trở nên lạnh lẽo; ánh sáng phát ra trở thành màu tối và tôi cảm thấy bất an mỗi khi luyện công. Tôi bắt đầu sợ hãi và bồn chồn khắp cả ngày, và tôi không thể tập công tiếp được nữa. Lúc đó có vài người nói với tôi rằng: “Anh không nên luyện công nữa, anh nên tu Phật đi.” Tôi bèn chuyển sang quy y và thờ cúng tượng Phật, nhưng nó không có tác dụng và tôi càng trở nên buồn bã hơn. Tôi thậm chí còn không dám bước vào phòng luyện công và luôn có một cảm giác sợ hãi. Tôi thực sự không biết rằng tôi đã tiến nhập vào một vùng đất còn nguy hiểm hơn.

Vào cuối năm 1994, trong khi tôi đang cảm thấy trống rỗng và vô vọng thì có hai người bạn mới tập khí công đến giới thiệu cho tôi Pháp Luân Đại Pháp và cho tôi mượn cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Kể từ đó, tôi đã đi theo chính Đạo, tập chính Pháp, và bước sang một thế giới hoàn toàn khác.

Đêm hôm đó, sau khi người nhà tôi đã đi nghỉ thì tôi bắt đầu học Pháp một cách chân chính lần đầu tiên trong cuộc đời tôi. Trang đầu tiên của Bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân viết:

“Cả trong ngoài nước hiện nay, về việc truyền công lên cao tầng một cách chân chính, thì chỉ có mình cá nhân tôi đang làm.”

“Nó không phải là [điều] mà người bình thường có thể truyền được, bởi vì nó phải động đến những điều của rất nhiều công phái. Đặc biệt là chúng ta có rất nhiều người luyện công, họ nay học công này, mai học công khác, đã làm thân thể của mình loạn lung tung hỏng cả; họ nhất định rồi sẽ không thể tu lên được nữa. Người ta theo một con đường lớn [đại đạo] mà tu lên, [còn] họ [theo] các đường nhánh; họ tu cái này, cái kia can nhiễu; tu cái kia, cái này can nhiễu; đều can nhiễu đến họ, họ đã không [thể] tu được nữa rồi.”

Tôi giật mình hoảng hốt khi đọc đến phần này – và tôi đã thình lình hiểu ra: Chẳng phải Sư Phụ đang nói đến mình hay sao? Ngay lập tức tôi bỏ lại đằng sau con đường sai lầm mà đã làm tôi lúng túng trong nhiều năm. Tôi cực kỳ hạnh phúc vì cuối cùng tôi đã đắc được Đại Pháp. Sự hoan hỉ là đến từ tận đáy lòng tôi, và tôi đã không thể kiểm soát được sự phấn khích này.

Vợ tôi giật mình thức giấc sau tiếng cười lớn của tôi và hỏi tôi một cách lo lắng điều gì đã xảy ra. Tôi nói với cô ấy: “Tôi đang có một cuốn sách từ thiên đường và cuối cùng tôi đã đắc được Pháp.” Không từ ngữ nào có thể mô tả được sự hạnh phúc mà tôi có lúc bấy giờ.

Sư Phụ đề cập đến chữ “bệnh” và “trị bệnh” nhiều lần trong Chuyển Pháp Luân, và rõ ràng là chúng rất nghiêm trọng. Tôi có thể cảm nhận sâu sắc được Sư Phụ nghĩ gì về điều đó. Sư Phụ nói trong cuốn sách rằng:

“Các đệ tử chân tu của Pháp Luân Đại Pháp không ai được trị bệnh cho người ta;…”

“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó; thay đổi [nó] cũng tương đương với mắc nợ không phải trả; cũng không được tuỳ ý mà làm thế, nếu không thì cũng tương đương với làm điều xấu.”

“…sau khi trị bệnh cho người khác, người này về nhà lâm bệnh chịu khôn thấu.”

Cảm giác tuyệt vời mà tôi có trong những ngày đó khi được người ta gọi một tiếng “khí công sư” đã tan thành mây khói, chỉ để lại nỗi dằn vặt và sự sợ hãi. Sư Phụ đã vớt tôi lên từ một vùng đất nguy hiểm, và tôi đã được cho một đời sống mới.

Tôi cảm thấy cuốn Chuyển Pháp Luân được viết cho tôi; mỗi chương trong cuốn sách dường như đều nói về tôi và nhắm thẳng vào tâm tôi. Bất cứ khi nào tôi đọc, tôi đều cảm thấy Sư Phụ đang đứng trước mặt tôi, nói với tôi hết tình huống này tới tình huống khác và giảng Pháp cho tôi. Giờ đây tôi còn cảm thấy hạnh phúc hơn nữa.

Bốn ngày sau khi đọc xong Chuyển Pháp Luân, tôi tới nhà người bạn đồng tu mà đã cho tôi mượn cuốn sách. Cô ấy vội vàng chạy ra đón tôi và nói: “Đoán thử xem con gái tôi nói gì về anh nào?” Cô ấy nhìn gương mặt kinh ngạc của tôi và nói: “Nó nói: Mẹ ơi, nhìn xem ai đang đến kìa! Tại sao bên ngoài chú ấy trông rất sáng vậy?”. “Cái quầng tối đen to lớn ở xung quanh anh đã biến mất. Trường xung quanh anh rất sáng và trong sạch.” Cả gia đình họ đều mừng thay cho tôi.

Vâng, bốn ngày ngắn ngủi đó là một dấu mốc trong cuộc đời tôi. Tôi đã từ bỏ tất cả những thứ khí công trước đó; đốt và quăng đi tất cả những thứ còn lại của chúng. Sư Phụ đã không chỉ tịnh hóa thân thể tôi, Người còn làm sạch cả môi trường trong nhà của tôi. Tôi đã không bao giờ còn có cảm giác sợ hãi như trước đó nữa. Những dòng năng lượng ấm áp chuyển động trong cơ thể tôi và tôi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được hết sự biết ơn của tôi đối với Sư Phụ.

Sư Phụ đã cứu thoát tôi khỏi vùng đất nguy hiểm và đã dạy tôi Pháp. Người luôn bảo vệ tôi và Người đã cho tôi một cuộc sống mới. Những điều kỳ diệu liên tục xảy ra sau đó. Con xin cám ơn Sư Phụ! Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/3/16/197251.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/4/7/106283.html

Đăng ngày 15-04-2009; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share