Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-12-2013] Tôi năm nay đã 84 tuổi. Năm 1995, hai con gái tôi thường nói Pháp Luân Đại Pháp rất tốt và động viên tôi tu luyện Đại Pháp. Nhưng tôi nghĩ mình quá già nên không muốn luyện. Chúng dẫn tôi ra điểm luyện công và tôi đã bị cảm hóa bởi người phụ đạo tốt bụng, kiên nhẫn nên tôi đã bắt đầu tu luyện.
Tôi đã có nhiều lợi ích to lớn kể từ khi tu luyện Đại Pháp. Tôi có sức khoẻ tốt và không còn nổi nóng với con cháu nữa. Tôi không bực bội vì những rắc rối hàng ngày nữa. Mỗi ngày tôi đều đắm mình trong Phật Pháp vô biên và cảm thụ được sự ảo diệu của Đại Pháp.
Trong vòng 6 tháng đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân
Tôi vốn mù chữ. Tôi nghe các học viên khác đọc Pháp trong nhóm học Pháp và nhận ra Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Tôi ước mình có thể tự đọc sách Chuyển Pháp Luân.
Tôi nghe các băng thu âm chia sẻ kinh nghiệm. Một trong những câu chuyện đó là một học viên lớn tuổi mù chữ đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân sau khi cố gắng nỗ lực. Con gái tôi đã mua một cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi. Khi các học viên khác đọc sách, tôi chăm chú dò theo từng chữ xem mình đã biết chữ này hay chưa. Tôi viết xuống những chữ mình chưa biết khi tự học Pháp ở nhà và sau đó hỏi người khác.
Hai học viên nhận ra tôi muốn học cách đọc đã đến tận nhà để học Pháp chung với tôi. Họ dạy tôi nhiều từ mới. Tôi học Pháp cả ngày trừ khi phải đi nấu nướng và ăn uống. Bất cứ khi nào có ai đến nhà, tôi đều hỏi họ những chữ mình không biết. Cuối cùng tôi đã có thể tự mình đọc Chuyển Pháp Luân sau 6 tháng nỗ lực.
Một ngày nọ tôi nhận ra mình lại có kinh nguyệt. Tôi không biết vì sao nên đã hỏi em gái tôi. Cô ấy rất vui vẻ nói với tôi rằng: ”Sư phụ đang đưa chị trở về tuổi trẻ. Chị trông trẻ hơn rồi đó.” Tôi cảm thấy rất vui và từ đó luyện công càng tinh tấn hơn.
Pháp Luân thắp sáng con đường của tôi
Nhật báo Quang Minh năm 1996 đánh dấu sự khởi đầu chiến dịch tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), điều này đã ảnh hưởng tới điểm luyện công của chúng tôi. Cảnh sát lấy đi băng ghi âm và bắt phụ đạo viên của chúng tôi. Tôi rất lo lắng cho sự an toàn của người phụ đạo viên và không thể ngủ được suốt cả đêm. Sáng sớm hôm sau, tôi tới gặp em gái để hỏi cô ấy mình nên làm gì. Trên đường tới nhà cô ấy tôi phải đi qua một con đường dài và tối tăm rất đáng sợ. Tôi nhìn thấy ba vật thể mờ ảo hình tròn trên đầu tôi. Một cái nhỏ hơn hai cái kia và chúng cách nhau một khoảng. Khi tôi đi nhanh, chúng cũng theo nhanh và khi tôi đi chậm chúng cũng di chuyển chậm lại. Chúng luôn cách tôi khoảng 1 mét.
Tôi kể cho con gái và con tôi nói: ”Mẹ ơi, duyên phận của mẹ với Đại Pháp thật lớn. Đó chính là những Pháp Luân. Sư phụ của chúng ta lo lắng trời tối quá nên đã dùng Pháp Luân để dẫn đường cho mẹ đi.” Lúc đó tôi mới nhận ra đó chính là Pháp Luân.
Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, vợ chồng con trai tôi thường khiến tôi bực mình. Tôi không thể hoà thuận với họ và than phiền việc này với con gái khi chúng đến thăm tôi. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công tôi không quan tâm đến những việc này và không còn để bụng nữa. Bây giờ vợ chồng con trai đối xử với tôi rất tốt và mỗi lần đến thăm tôi đều không muốn rời đi. Họ thường đến thăm và tặng quà cho tôi. Tôi biết đó là vì mình đã trở nên tốt hơn sau khi tu luyện Đại Pháp nên con của tôi cũng thuận theo đó mà cư xử tốt hơn.
Một ngày nọ tôi đang luyện công ở quảng trường. Mọi người đã về hết sau khi buổi luyện công kết thúc. Một đồng tu chạm vào người tôi khi thấy tôi vẫn còn tập và nói với tôi rằng: ”Bà ơi, bài tập kết thúc rồi. Mọi người đã về nhà hết rồi.” Tôi mở mắt ra và thấy không còn ai cả. Lúc đó tôi đang thấy nhiều cảnh tượng khác bằng thiên mục. Khi vị đồng tu đó chạm vào người tôi thì nó biến mất.
Ngoài lúc nấu nướng và ăn uống, tôi dành tất cả thời gian để học Pháp. Con trai cả không đồng ý việc tôi luyện công vì lo lắng tôi sẽ bị cảm khi ra ngoài vào mùa đông. Một ngày nọ sau khi ăn tối, tôi bắt đầu đọc sách. Con trai nghe thấy liền hỏi: ”Có phải mẹ đang đọc không?” Tôi đáp:”Không phải mẹ đọc thì ai đọc?” Nó nói với tôi một cách ngưỡng mộ: ”Cuốn sách này nếu không học hết trung học thì không thể đọc được. Được rồi, mẹ cứ học đi.” Như vậy sau khi chứng kiến sự nỗ lực của tôi, con trai tôi đã ủng hộ tôi học Đại Pháp.
Cuộc bức hại bắt đầu
Khi một nhóm học viên ở Thiên Tân bị bắt, con gái tôi nói rằng nó phải đến Bắc Kinh để duy hộ công lý cho Pháp Luân Công trong cuộc thỉnh nguyện ôn hoà ngày 25 tháng 04 năm 1999. Nó nhờ tôi chăm sóc cho đứa con khi có thời gian. Tôi bảo nó đừng lo lắng.
Khi ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp trên toàn quốc một cách công khai vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, con gái tôi lại đến gặp tôi. Nó nói mình cần đến Bắc Kinh lần nữa và nhờ tôi chăm sóc cho đứa con. Đêm đó con rể của tôi đến và hỏi có phải cô ấy đã tới Bắc Kinh hay không. Tôi đã không trả lời. Con tôi đã bị bắt giam phi pháp nửa năm sau khi trở về từ Bắc Kinh. Để “chuyển hoá” con gái tôi, các quan chức ĐCSTQ đã nói chuyện với chồng, con của cô ấy và tôi, họ yêu cầu chúng tôi đi thuyết phục cô ấy từ bỏ Pháp Luân Công. Họ đều đi, nhưng tôi thì kiên quyết không đi.
Tôi cảm thấy khó chịu trong tâm khi biết rằng Đại Pháp đang bị bức hại và nhiều học viên đang bị giam cầm. Tôi không thể đi xa vì tuổi cao và chỉ có thể ngồi đó không làm gì được. Nên tôi đã xin các áp phích và tài liệu từ con gái để dán áp phích và phân phát tài liệu gần nhà.
Nhiều người đã thay đổi thái độ đối với Đại Pháp sau khi thấy tôi có sức khoẻ tốt
Nhiều học viên bắt đầu giảng chân tướng và khuyên người dân thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi cảm thấy tình thế cấp bách nhưng không biết nên nói gì với mọi người. Một người quen thấy tôi và ngạc nhiên nói rằng: ”Sao trông chị trẻ thế?” Tôi nói với cô ấy mình đã thay đổi thế nào sau khi tu luyện Đại Pháp. Dần dần tôi biết cách giảng chân tướng cho mọi người. Những người quen nhìn thấy tôi và thường hỏi tôi bao nhiêu tuổi và sao tôi có thể khoẻ mạnh như vậy. Tôi nói rằng mình có sức khoẻ tốt kể từ khi tu luyện Đại Pháp. Họ rất ngạc nhiên và thậm chí đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ.
Một trong những người hàng xóm của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi bà ấy nhận ra tôi trở nên khoẻ mạnh sau khi tu luyện Pháp Luân Công.
Một phụ nữ lớn tuổi sống ở cùng khu dân cư đến nói chuyện với tôi vào một ngày tháng 08 năm 2013. Bà ấy nói: ”Nhìn xem, trông chị thật tươi tắn và khoẻ mạnh. Chị bước đi nhẹ nhàng. Còn tôi thì bệnh tật khắp người, chịu đựng nhiều quá rồi, đến mức không còn muốn sống nữa.” Tôi an ủi bà ấy và nói: ”Chị đừng nói như vậy. Tôi có cách để giúp. Nhưng không biết chị có tin hay không.” Bà ấy nắm lấy tay tôi và nói: ”Xin hãy nói cho tôi biết. Chị nói thì tôi sẽ tin, trông chị không giống những người nói dối. Nhìn thấy chị là tôi đã tin tưởng rồi.”
Tôi dặn bà ấy niệm: ”Pháp Luân Đại Pháp Hảo và Chân -Thiện – Nhẫn Hảo.” Bà ấy nói thầm với tôi: ”Chị có thể mua giúp tôi một quyển sách mà chị đọc hàng ngày không? Tôi cũng muốn có một quyển.” Tôi nói rằng: ”Tôi cũng chỉ có một quyển và hàng ngày tôi đều đọc. Nhưng tôi sẽ hỏi xung quanh xem.”
Tôi đưa cho bà ấy sách Chuyển Pháp Luân sau vài ngày nhưng quên nói với bà ấy nên rửa tay trước khi đọc sách. Tôi mong được gặp bà ấy lần nữa nhưng không biết tìm ở đâu. Trước đây bà ấy hay ngồi ở bên ngoài. Tôi lo lắng về việc bà ấy không rửa tay nên đã tìm địa chỉ và tới nhà để gặp trực tiếp. Tôi nói với bà ấy rằng đây là một quyển sách thần thánh và bà phải rửa sạch tay trước khi đọc.
Bà ấy nói với tôi một cách nghiêm túc: ”Tôi đã không ra khỏi nhà mấy ngày rồi. Tôi đã đọc sách mấy hôm nay và đã cẩn thận để chồng không nhìn thấy. Nhưng chân của tôi lại càng đau hơn…” Tôi nói với bà ấy: ”Đó là điều tốt. Chị đừng lo lắng. Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể của chị. Vì chị có nhiều bệnh nên chị sẽ có nhiều trải nghiệm tương tự nữa. Xin hãy đọc sách nhiều hơn vì tất cả đều có ở trong sách này và chị sẽ tìm ra lý do vì sao.”
Mọi người ngưỡng mộ tôi vì tôi có sức khoẻ tốt. Tôi đã tranh thủ cơ hội này để cứu nhiều chúng sinh.
Sư phụ gọi tôi phát chính niệm
Khi các đồng tu bắt đầu phát chính niệm vào năm 2002, tôi không có đồng hồ báo thức và cũng không biết cách sử dụng nó. Thỉnh thoảng tôi không thể thức dậy giữa đêm để phát chính niệm. Một đêm điện thoại reo và đánh thức tôi dậy. Tôi nghĩ con mình sẽ không gọi điện trễ như vậy. Tôi bật đèn và nhìn đồng hồ. Lúc đó là 12 giờ đêm. Tôi nhận ra chính Sư phụ đã khuyến khích tôi dậy để phát chính niệm.
Một ngày khác điện thoại tôi lại reo vào sáng sớm. Tôi bật đèn và nhận ra đó là giờ tôi phải dậy để luyện công buổi sáng. Nên tôi đã thức dậy và luyện công. Tôi biết Sư phụ đã gọi tôi dậy vì Sư phụ thấy tôi vẫn còn nằm trên giường.
Con muốn cảm tạ Sư phụ vì ơn cứu độ của Ngài. Sư phụ đã khổ cực rồi!
Tôi cũng xin cảm ơn bạn đồng tu đã truyền tải bài chia sẻ này giúp tôi.
Xin hãy từ bi chỉ ra những gì không phù hợp. Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/7/我的健康身体令很多人明白真相-283568.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/18/144480.html
Đăng ngày 03-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.