Bài viết của các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
MINH HỤÊ 27-11-2013]
Tín Sư tín Pháp – Vượt qua ma nạn
Bài viết của một học viên ở Sơn Tây, Trung Quốc
Nhiều năm trước đây chồng tôi đã liên tục tìm kiếm một trường phái khí công để có thể giúp anh ấy chữa khỏi những bệnh tật của mình. Thật may mắn khi cuối cùng anh ấy đã tìm thấy và đọc một cuốn sách quý giá ở nhà một người bạn của anh ấy – cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Người bạn của anh ấy cũng cho anh ấy mượn một số sách Đại Pháp khác nữa. Anh ấy đọc ngấu nghiến quyển sách và tự học các bài công pháp theo những hướng dẫn trong cuốn sách. Anh ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và bệnh tim của anh ấy đã nhanh chóng biến mất.
Bệnh đau lưng của chồng tôi được chữa khỏi trong một tháng
Năm 1998, vợ chồng tôi, cùng ba người nữa đã lái xe đến một thị trấn khác để bán một số sản phẩm. Khi chạy dọc theo triền núi, chiếc xe ô tô của chúng tôi bị lật nhào, và chúng tôi đã bị văng ra khỏi xe. Tôi cố gắng để đứng lên và nhìn ngó xung quanh. Tôi tìm thấy mọi người trừ chồng tôi. Sau cùng, tôi đã tìm anh ấy và nhìn thấy anh ấy ở cách đó chỉ một vài mét. Anh ấy không thể cử động được bởi vì lưng của anh ấy đã bị thương.
Anh ấy không muốn đến bệnh viện. Khi chúng tôi trở về nhà, mặc dù bị thương nặng, nhưng hàng ngày anh ấy vẫn luyện công và học Pháp. Khoảng gần tám ngày sau anh ấy đã có thể đi dạo, và hoàn toàn hồi phục trong vòng một tháng. Mọi người đều nói rằng đây thực sự là một phép màu.
Chồng tôi đã đi ra ngoài và phân phát các tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Một hôm, khi anh ấy đang phân phát tài liệu ở khu làng bên, có người không hiểu chân tướng về Pháp Luân Công đã tố cáo anh ấy với cảnh sát. Anh ấy đã bị bắt, bị kết án tù, và bị giam giữ trong Trại giam tỉnh Sơn Tây, ở trong trại giam này các nhân viên cảnh sát đã xúi giục các tù nhân đánh đập anh ấy. Cuối cùng, anh ấy đã bị họ đánh cho đến chết.
Chồng tôi luôn kiên định tín tâm vào Đại Pháp và ý chí tu luyện mạnh mẽ của anh ấy đã khiến tôi nhận thức được sự tốt đẹp của Đại Pháp và sự tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi muốn chia sẻ một vài kinh nghiệm tu luyện của bản thân với các đồng tu.
Tín Sư tín Pháp – “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”
Một hôm, con gái tôi đã đề nghị tôi làm một chiếc chăn cho nó. Trước khi tôi bắt tay vào làm, tôi đã để ý thấy mu ngón tay cái của tôi bị sưng lên. Nó đau khủng khiếp như thể có một cái ghim bị mắc kẹt ở trong đó. Tôi đã có niệm đầu bất hảo và không ý thức được mình là một người tu luyện, nên qua đêm hôm đó ngón tay của tôi đã chuyển sang màu xanh đen, và nó đã nhanh chóng lan rộng ra khắp toàn bộ từ ngón tay đến vai của tôi, và tạo thành hai đường vạch đỏ, mỗi vạch rộng bằng một chiếc đũa.
Tôi tin vào Đại Pháp và đã không tiêm thuốc gì cả. Suốt một tuần sau đó, tôi bị đau đến cùng cực và không thể chợp mắt. Thỉnh thoảng tôi lại lấy một chai nước lạnh để chườm giảm đau. Khi đá tan hết, tôi lại lấy một chai khác.
Khi tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi đã nghĩ đến việc đi khám bác sỹ. Các con tôi đã động viên tôi nên đi khám bác sỹ. Người hàng xóm của tôi đã nhận ra tôi đang bị đau và cô ấy nói với tôi rằng cô ấy biết một bác sỹ da liễu rất giỏi. Cô ấy đã đưa tôi đến gặp vị bác sỹ này, và bác sỹ nói rằng nó là một vết loét và nên chữa trị bằng Trung Y. Ông ấy đề nghị tôi hợp tác với ông ấy trong khi điều trị. Ông ấy hỏi tôi: “Chị đã từng dùng bất kỳ loại thuốc nào chưa?” Tôi nói với ông ấy rằng tôi chưa dùng loại nào cả, và ông ấy nói: “Ngày nay, một số loại thức ăn khiến người ta có những phản ứng không tốt!” Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy không muốn điều trị cho tôi, và rằng tôi có thể đến gặp một bác sỹ khác.
Sau đó người hàng xóm của tôi đã đưa tôi tới bệnh viện thành phố, ở đây một bác sỹ đã thắt ngón cái của tôi lại và nói rằng nó đã bị nhiễm trùng. Ông ấy đã đề nghị tôi ở lại bệnh viện để điều trị, hoặc là đi đến gặp một bác sỹ ở trong thôn để tiêm thuốc. Lúc đó tôi đã có những niệm đầu bất hảo và đã đi tới gặp bác sỹ, và vị bác sỹ này đã tiêm thuốc cho tôi trong vòng bốn ngày. Nhưng chúng đã không có tác dụng, cánh tay và bàn tay của tôi đã bị sưng lên. Vị bác sỹ thôn này đã cứa một chút da trên đầu ngón tay cái của tôi và máu đen bắt đầu chảy ra. Khi tôi hỏi ông ấy, ông ấy đã phớt lờ tôi và nói tôi hãy quay trở về gặp vị bác sỹ ở bệnh viện thành phố kia. Nhưng tôi lại về nhà và đọc sách Chuyển Pháp Luân.
Ở trang cuối cùng của Bài giảng thứ chín trong sách Chuyển Pháp Luân Sư phụ đã giảng:
“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!”
Sau khi đọc đoạn giảng này, trong tâm tôi cảm nhận được sự vĩ đại của Sư phụ. Năng lượng Đại Pháp như một cơn mưa đã tẩy tịnh toàn cơ thể tôi, từ đỉnh đầu tới từng ngón chân, và tôi đã khóc như một đứa trẻ. Cánh tay của tôi dường như đã khá hơn rất nhiều và nó không còn đau nữa. Sau một thời gian, tôi đã hoàn toàn hồi phục. Đó thực sự là một phép màu.
Kiên tín Sư phụ, kiên tín Đại Pháp, thực sự sẽ là ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!
Mắt cá chân bị vỡ phục hồi trong vòng 50 ngày
Bài viết của một học viên ở Quý Châu
Học viên A, 47 tuổi, đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Vào ngày 01 tháng 09 năm 2013, ông ấy đã dùng thang để leo lên mái nhà kiểm tra một chỗ mái bị dột.
Lúc ở trên đỉnh mái nhà, ông ấy đã bị trượt chân, và rơi từ trên mái nhà xuống. Ông ấy đã rơi xuống đất và chiếc thang cũng vậy. Tiếng rơi to đến mức mà ngay cả hàng xóm của ông cũng nghe rõ, và họ đã đến xem chuyện gì đang xảy ra. Học viên A đã bị vỡ mắt cá chân bên trái nghiêm trọng đến mức mà xương đã đâm xuyên qua da và nhô ra ngoài. Bàn chân và cẳng chân của ông ấy chỉ được nối với nhau bằng da mà thôi.
Gia đình của ông đã đưa ông đến bệnh viện. Một bác sỹ đã xem phim chụp X-quang và nói: “Nếu cuộc phẫu thuật thành công, thì tổng chi phí của nó là từ 70.000 đến 80.000 nhân dân tệ. Nếu không thành công, thì có thể sẽ mất khoảng 100.000 nhân dân tệ. Sau khi phẫu thuật, ông ấy sẽ phải ở trên giường khoảng ít nhất một năm.” Bác sỹ đã ấn phần xương nhô ra vào trong và khâu da lại, và dùng nẹp để nẹp lại, và nói với gia đình ông ấy rằng 15 ngày sau họ đưa ông quay trở lại để phẫu thuật.
Con trai của học viên A đã cầm phim chụp X-quang đến tất cả các viện chỉnh hình ở thành phố, tham khảo ý kiến của họ để cố gắng tìm ra một phương pháp điều trị hiệu quả. Tuy nhiên, các bác sỹ đều nói với anh ấy rằng vết thương quá nghiêm trọng, và họ không dám chữa trị cho những bệnh nhân như vậy.
Học viên A đã nghĩ: “Một học viên Pháp Luân Đại Pháp không đi theo con đường của người thường. Tiêm thuốc trong bệnh viện thì sẽ không có tác dụng.” Học viên A nói với vợ ông ấy, cũng là một học viên, rằng ông ấy muốn rời khỏi bệnh viện. Con trai ông đã không đồng ý bởi vì anh ấy lo cha của mình sẽ bị tàn tật. Học viên A nói với con trai hết lần này đến lần khác, và đã xua tan những lo lắng của cậu ấy. Ông ấy chỉ ở trong bệnh viện năm ngày, và sau đó đã ra viện về nhà.
Ngày hôm sau ở tại nhà, học viên A đã tự tháo nẹp. Hàng ngày ông ấy đều nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí. Khoảng 20 ngày sau, ông ấy có thể ngồi đả tọa trong tư thế đơn bàn. Một tháng sau, ông ấy có thể đứng ngay phía trước giường để luyện bốn bài công pháp đầu tiên. Khoảng bốn mươi ngày tiếp theo, ông ấy bắt đầu đi lại khắp phòng. Ông ấy gần như trở lại bình thường, trừ một vài chỗ chưa hoàn toàn bình phục. Bàn chân trái của ông ấy bị hơi sưng lên một chút, và cẳng chân trái bị cứng và không thể gập lại được. Ông ấy cũng chỉ bị đau một ngày đầu tiên lúc ở trong bệnh viện, và khi bác sỹ ấn vào phần xương phía sau. Còn sau đó ông ấy không lần nào cảm thấy bị đau nữa cả. Hàng xóm của ông ấy nghĩ rằng đó là một phép lạ, bởi vì họ chưa bao giờ nghe thấy học viên A kêu đau mặc dù đây là một chấn thương nghiêm trọng đến vậy.
Học viên A nói rằng ngày thứ ba khi ông ở trong bệnh viện, ông ấy đã thực sự cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ chạy từ trên bắp đùi của mình xuống đến phần xương bị thương. Ông ấy cảm thấy một luồng lực mạnh đang hoạt động trên phần xương bị thương này, và nó lặp đi lặp lại vài lần như vậy. Lúc đó, ông ấy cảm thấy rằng xương của mình đã được chữa lành.
Từ trải nghiệm của học viên này, người thân, bạn bè và hàng xóm của ông ấy đã rất kinh ngạc trước [khả năng trị bệnh của] Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ của học viên A cũng đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thân thể vô bệnh, và cơ thể của bà cảm thấy nhẹ nhàng nhờ tu luyện. Tuy nghiên, khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, các thành viên trong gia đình của bà đã bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Bà đã không tu luyện tinh tấn nữa, và cuối năm 2006, bà đã bị xuất huyết não.
Học viên A và vợ của ông muốn cứu mẹ của họ bằng cách tu luyện Đại Pháp, nhưng bố của họ lại khăng khăng đòi đưa bà ấy đến bệnh viện, nó tiêu tốn của họ hàng chục nghìn nhân dân tệ. Sau cuộc phẫu thuật, bà đã bị tâm thần phân liệt, và bây giờ bà đã nằm liệt giường trong bảy năm. Họ đã thuê một y tá để chăm sóc cho bà mẹ và toàn bộ gia đình cũng bị ảnh hưởng bởi sự việc này.
Bởi học viên A đã từ chối việc từ bỏ tu luyện Đại Pháp, ông ấy đã bị kết án tù nhiều năm trong trại lao động cưỡng bức. Khi được trả tự do, ông ấy tiếp tục tu luyện và chưa bao giờ gặp bất hạnh. Gia đình, họ hàng, bạn bè của ông ấy – tất cả đã chứng kiến những khả năng siêu thường và kỳ diệu của Đại Pháp.
Lựa chọn khác nhau, kết quả khác nhau! Học viên A nói rằng sau khi ông có thể đi lại được, ông sẽ đến thăm các bác sỹ ở trong bệnh viện để họ có thể được nhìn thấy Đại Pháp kỳ diệu đến thế nào!
Sức mạnh của chính niệm
Gần đây chúng tôi đã mua một chiếc xe hơi, và chồng tôi rất hạnh phúc vì điều này. Anh ấy thuê một chỗ để xe trong khu dân cư của chúng tôi. Một hôm chúng tôi dự định sẽ đi ra ngoài, và anh ấy đã ra xe ô tô để khởi động xe và chuẩn bị xe. Không may thay, chiếc xe đã bị một chiếc xe khác đâm vào và có một vết lõm lớn ở hông trái của xe. Chồng tôi rất khó chịu và đã chụp hình lại sự hư hại này.
Anh ấy quay trở lại và nói: “Hôm nay chúng ta sẽ không đi nữa. Có một vết lõm ở cửa xe. Anh phải đem những bức ảnh chụp chiếc xe và biển số xe của mình. Anh sẽ đi đến để nói với người chủ ở đây.” Tôi tự nhủ: “Anh ấy chụp những bức ảnh để làm bằng chứng và sẽ tranh cãi với người lái xe kia. Sau đó hẳn là anh ấy sẽ yêu cầu bồi thường.” Tôi nói với chồng tôi: “Ngày hôm nay chúng ta hãy đi ra ngoài theo như dự định. Chúng ta không cần yêu cầu người khác bồi thường.”
Mặc dù chồng tôi không tu luyện, nhưng tâm tính của anh ấy không tệ. Hơn nữa, việc tu luyện của tôi cũng tác động tới anh ấy, nên anh ấy cũng chú trọng đến tiêu chuẩn đạo đức. Anh ấy nói: “Thôi được rồi, chúng ta đi.”
Chúng tôi dừng lại để bơm xăng. Khi chúng tôi ra khỏi xe, tôi đã liếc nhìn về phía cửa xe bên trái và không thể tin vào mắt mình. Vết lõm đã biến mất! Tôi kiểm tra lại cánh của xe bên phải để xác nhận lại, nhưng cũng không hề nhìn thấy một vết lõm nào cả. Tôi hỏi chồng tôi: “Có phải là cửa xe bên trái bị đâm vào đúng không?” Chồng tôi trả lời: “Đúng vậy.” Sau đó chồng tôi cũng nhận ra điều đó, và hỏi: “Điều gì đã xảy ra với vết lõm vậy?” Chồng tôi cũng nhìn sang cửa xe bên phải, và lúc đó anh ấy đã mỉm cười! Đây là tác dụng của chính niệm. Phép màu thậm chí đã xảy ra ngay cả với chiếc xe ô tô!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/27/“一念之差”的后效应-283122.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/19/144493.html
Đăng ngày 02-02-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.