[MINH HUỆ 26-12-2013] Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Trong 16 năm qua, nhờ chăm chỉ học Pháp và đề cao tâm tính, tôi đã chứng kiến nhiều phép màu của Đại Pháp. Tôi cảm nhận sâu sắc sự từ bi của Sư phụ và không thể dùng lời nào diễn tả lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ.

Sư phụ đã cứu mạng tôi trong ba tai nạn xe hơi

Vào một ngày mùa hè năm 1997, tôi đưa con trai tôi đến bờ sông để đạp xe đạp. Trong khi chúng tôi đang nghỉ ở bên đường, đột nhiên tôi thấy một chiếc xe tải nhỏ màu trắng đang lao về phía chúng tôi. Tôi sợ hãi tới mức thấy chóng mặt và đã ngất xỉu trong giây lát. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy hai mẹ con tôi vẫn đang đứng ở trên bãi cỏ cách xa con đường khoảng 1m. Vì tâm tính tôi lúc đó không được cao nên tôi đã hét lên với người lái xe (lúc đó đang lái đi thật nhanh), “Anh suýt giết chúng tôi rồi!” Sau đó, tôi mắng con trai mình: “Tất cả chỉ vì con muốn đạp xe đạp! Chúng ta đã suýt chết dưới bánh xe tải rồi.” Khi chúng tôi về nhà, tôi kể cho chồng tôi vốn không phải học viên, chuyện đã xảy ra. Chồng tôi đã nói: “Em đừng than vãn nữa, hãy cảm tạ Sư phụ của em đã bảo vệ hai mẹ con. Nếu không có Sư phụ thì giờ đây đã là thảm kịch rồi!”

Một lần khác, tôi đưa con trai tới thăm ông bà ngoại. Tôi đạp xe, và con trai tôi cùng đạp xe với tôi. Một chiếc xe tải to đang đi ngược chiều đột nhiên mất lái cách đó 10m và lao thẳng về phía chúng tôi. Tôi đã cố gắng đạp xe sang bên lề đường nhưng không còn đường lánh nữa. Thật ngạc nhiên, ngay trước khi đâm vào chúng tôi, người tài xế đã xoay xở để dừng xe lại ngay trước mặt chúng tôi. Mọi người đều hoảng sợ, và con trai tôi thì khóc. Phanh xe tải đã bị đứt và ngay cả người tài xế cũng không hiểu sao xe tải dừng lại được. Người tài xế vô cùng xin lỗi và không biết phải nói gì. Tôi bảo anh ấy: “Đừng lo. Chúng tôi ổn cả. Tôi là một học viên Pháp Luân Công và Sư phụ của chúng tôi đã bảo hộ chúng tôi.”

Một chuyện tương tự xảy ra vào một tối nọ. Vợ chồng tôi đang trên đường về nhà sau khi ăn tối với mẹ chồng tôi. Chúng tôi đi bộ dọc trên con đường vì không có vỉa hè. Đột nhiên một chiếc xe ô tô tiến về phía chúng tôi với những âm thanh rất kỳ lạ. Vì có một con mương bên cạnh đường nên vợ chồng tôi không còn chỗ nào để lùi lại. Chồng tôi hét lên: “Chúng ta chết mất”. Tuy nhiên, đúng lúc chúng tôi sắp bị đâm thì chiếc xe đột nhiên như bị ai đó kéo lên với hai bánh xe bên ngoài treo lơ lửng trên không trung. Chiếc xe di chuyển trong trạng thái đó hơn 20m trước khi bánh xe chạm đất trở lại. Chồng tôi hoàn hồn và thốt lên: “Ôi, anh sợ muốn chết. Sư phụ lại cứu chúng ta một lần nữa rồi.”

Những sự việc này cũng giống những gì Sư phụ giảng:

“Sự tình loại này rất nhiều, không tính đếm được; nhưng không xuất hiện nguy hiểm. Sự việc này không phải ai cũng gặp, những người cá biệt của chúng ta mới gặp. Có gặp cũng vậy, không gặp cũng vậy, đảm bảo là chư vị sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì; điểm này tôi có thể đảm bảo được. Có một số học viên, họ không chiểu theo yêu cầu tâm tính mà làm, chỉ luyện động tác không tu tâm tính; họ không thể được xem là người luyện công.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Đề cao tâm tính qua khổ nạn

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có rất nhiều bệnh nan y. Do đó tính tình của tôi rất nóng nảy. Tôi luôn cãi nhau với mẹ chồng và em chồng. Hơn nữa, tôi có một số chấp trước mạnh mẽ, ví dụ như chấp trước vào danh tiếng và lợi ích cá nhân và tôi suốt ngày lo lắng đến được và mất của cá nhân mình.

Trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi đi học Pháp nhóm vào một ngày Chủ nhật. Khi tôi về nhà vào bữa tối, tôi phát hiện rằng mẹ chồng tôi đã cố tình ăn tối sớm hơn thường lệ và không để phần cho tôi chút thức ăn nào. Hơn nữa, bà còn nói rằng: “Một người phụ nữ ăn mày như cô không thể xin ăn được ở bên ngoài và giờ đây cô trở về nhà với một cái tô rỗng tuếch. Một ngày nào đó, khi súng chĩa vào đầu cô, chúng tôi xem cô có chịu từ bỏ tu luyện [Pháp Luân Đại Pháp] không nào.” Lúc đầu, tôi nhẫn chịu những lời lăng mạ của bà một cách ủy khuất và nghĩ rằng tôi phải đối xử với họ tử tế thay vì tranh đấu với họ như trước đây vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Gia đình mẹ chồng tôi mở một khu phòng trọ cho thuê và phục vụ các bữa ăn cho hơn 20 học sinh trung học và một vài công nhân. Bà thuê vợ chồng tôi nấu ăn và nói sẽ trả lương hằng tháng cho chúng tôi nhưng thực sự chưa bao giờ trả lương cho chúng tôi. Khi tôi chuẩn bị đi học Pháp nhóm sau khi xong việc thì bà ấy mang đến cho tôi một đống lớn ga trải giường, kể cả những chiếc chưa bao giờ dùng đến, bảo tôi phải giặt chúng vào buổi tối và đưa lại cho bà vào sáng hôm sau. Tôi khóc và mang đống ga trải giường đó đến lớp học Pháp. Các học viên ở đó động viên tôi và bảo: “Đây là cơ hội tốt để chị đề cao tâm tính. Đừng tức giận mẹ chồng chị. Là một người tu luyện, chị không thể tranh đấu hoặc cãi vã với bà.” Sau buổi học Pháp nhóm, tôi đã giặt hết tất cả ga trải giường một cách bình thản.

Một lần, tôi không có tiền và cần phải mua dầu gội đầu. Trước khi xong việc, tôi đã ăn trộm 1 nhân dân tệ để mua dầu gội đầu cho mình. Khi tôi về nhà, tôi cảm thấy rất tội lỗi về việc đó và đã không thể nào ngủ được vì suy nghĩ đến số tiền đó. Ngày hôm sau tôi đã trả lại tiền cho mẹ chồng tôi và nói: “Là một người tu luyện, con không thể lấy bất cứ thứ gì không thuộc về mình”. Bà ấy lấy lại tiền và nói: “Đừng giả vờ làm một người phụ nữ tốt. Rồi cũng có ngày con cáo lòi đuôi thôi.”

Một lần khác, hơn mười học sinh và những vị khách khác đang ăn tối tại bàn của tôi. Con trai tôi đang bị ốm và không muốn ăn gì. Có lẽ tôi đã nói điều gì đó làm phật lòng bố chồng tôi bởi vì ngay lập tức sau đó ông đã giật phăng cái tô của tôi trước mặt mọi người. Quá xấu hổ, tôi đã phàn nàn: “Cha à, con đã làm việc cả một ngày dài rồi và bây giờ con đang đói lắm. Con không làm gì sai cả. Tại sao cha không cho con ăn?” Ông ấy bắt đầu tức giận hơn vì tôi đã cãi lại ông và ném cả tô xuống sàn, hét lên với tôi: “Nếu mày ăn, tao sẽ lật cả cái bàn này để không ai được ngồi ăn nữa.”

Tôi nghĩ rằng tôi nên rời đi để mọi người có thể yên ổn ăn tối. Khi tôi bước ra, tôi không thể kiềm chế cảm xúc của mình và tôi đã bật khóc. Tôi tự nhủ: “Sao tôi lại khổ thế này? Sao ông ta lại xúc phạm tôi như thế? Nếu tôi không phải là một người tu luyện, tự tôi có lẽ đã lật úp cái bàn ấy. Tôi đã mất mặt trước rất nhiều người. Làm sao tôi có thể sống thế này được?” Tôi đã bị đẩy đến đường cùng nhưng tôi nhớ lại rằng Đại Pháp dạy không được tự tử. Sau đó, một đoạn Pháp lóe lên trong đầu tôi:

“Khi gặp khó khăn hay kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy thì chư vị sẽ phát hiện rằng “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Năm 2010, mẹ chồng tôi nhận đền bù ba căn hộ mới cho việc giải tỏa căn nhà cũ của bà ấy. Bà muốn vợ chồng tôi mua một trong ba căn nhà để bà có tiền sửa lại hai căn nhà kia . Để làm điều đó, chúng tôi phải bán căn hộ của chúng tôi. Chồng tôi muốn dùng số tiền bán nhà để mua một căn hộ tốt hơn ở một nơi khác. Nhưng là một người tu luyện, tôi nghĩ cho người khác trước, do đó tôi đã không đồng ý với chồng tôi bởi vì mẹ chồng tôi cần tiền để sửa chữa căn hộ mới của họ.

Chồng tôi giận dữ nói: “Em có ngốc không vậy? Mẹ anh sẽ cho mỗi anh em trai khác mỗi người một căn nhà và bà ấy muốn lấy số tiền của chúng ta để sửa nhà cho em trai út. Bà ấy không cho chúng ta cái gì cả. Điều đó có công bằng không?” Tôi trả lời: “Sư phụ của em giảng rằng: ‘Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì dù chư vị có tranh giành cũng không được.’” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Chúng tôi dọn đến căn hộ mới và ở đó vài tháng. Sau đó chúng tôi dễ dàng bán căn hộ đó và có được một ít tiền lời. Vào thời điểm đó, mẹ chồng tôi đã hoàn toàn thay đổi. Bà ấy hỏi tôi: “Con có thể bật băng thâu âm Chín bài giảng của Sư phụ cho mẹ nghe được không?” Tôi nói: “Tại sao mẹ lại thay đổi vậy? Trước đây khi con đề nghị mẹ nghe thì mẹ đã từ chối rất nhiều lần mà.” Bà trả lời: “Pháp Luân Công thực sự rất tốt. Mẹ đã nghĩ rằng con giả vờ tốt và đã chờ đợi một ngày nào đó con bộc lộ bản chất của mình. Nhưng trong suốt 10 năm qua, con chỉ trở nên tốt hơn mà thôi.” Tôi nói: “Con vẫn còn nhiều thiếu sót lắm và con sẽ đề cao tâm tính bản thân theo tiêu chuẩn của Pháp. Con sẽ còn làm tốt hơn thế nữa.”

Chứng kiến bố mẹ chồng tôi ngồi đó nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi tự nhủ: “Vì bố mẹ có thể nghe Pháp, bố mẹ đã lựa chọn cho mình tương lai tươi sáng.”

Trong cuộc bức hại, gia đình tôi đứng về phía Đại Pháp

Giữa đêm ngày 09 tháng 09 năm 2002, cảnh sát trưởng Trương và cục phó Quách đã dẫn hơn 20 cảnh sát được vũ trang đột nhập vào nhà tôi. Ông Quách chĩa súng lục vào tôi và ông Cao chĩa súng máy vào chồng tôi. Tôi đã bị bắt bất hợp pháp. Tôi cảm thấy buồn cho các nhân viên cảnh sát vì họ đã tham gia bức hại Đại Pháp. Ông Quách không nghe lời khuyên của tôi là ngừng tham dự vào cuộc bức hại mà nói: “Tôi ăn lương của ĐCSTQ vì thế tôi phải bắt giữ chị mặc dù tôi biết chị là một người tốt.” Sau đó tôi biết rằng cục phó Quách bị hai tai nạn xe hơi và bị sa thải vì tội hối lộ.

Trong nhiều năm, cả gia đình tôi đã hỗ trợ tôi bất kể khi nào tôi bị bắt vì họ đã được chứng kiến rất nhiều phép màu. Ví dụ, chồng tôi bị đau lưng. Một ngày, chồng tôi nói: “Lưng dưới của ba không còn đau như thường lệ nữa. Con có thể nhìn giúp ba không?” Con trai tôi nói cháu thấy một bông hoa sen đang nở trên lưng dưới của anh ấy. Nhiều ngày sau, bông hoa sen này dần dần mờ đi. Từ đó trở đi, anh ấy không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Là một người tu luyện, tôi biết chúng tôi đã được chứng kiến vô số phép màu kỳ diệu trong quá trình tu luyện của chúng tôi. Nhớ lại quãng thời gian 16 năm tu luyện của mình, tôi cảm thấy thật may mắn khi được là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/20/281264.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/21/143334.html

Đăng ngày 21-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share