Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-11-2013] Mỗi khi xem những bài viết chia sẻ kinh nghiệm của các đồng tu trên Minh Huệ, tôi lại có một sự thôi thúc để viết nhưng do nhân tâm mà đã khất lần mãi. Tôi đã viện đến đủ loại lý do mà ngăn cản tôi viết bài như: do bị liệt, do viết lách không tốt, do không đủ tiêu chuẩn.

Khi xem lời kêu gọi gửi bài cho Pháp hội Trung Quốc lần thứ 10 trên Minh Huệ, tôi đã đột nhiên thanh tỉnh. Tôi đã phủ nhận các ý niệm mà cựu thế lực áp đặt lên bản thân mình. Tôi quyết vượt ra khỏi trạng thái ích kỷ và chia sẻ với tất cả mọi người rằng làm thế nào mà tôi, từ một người tàn tật, đã may mắn đắc Đại Pháp, trải nghiệm việc được Sư phụ tịnh hóa và tiêu trừ nghiệp lực, cũng như cách mà Sư phụ đã bảo hộ tôi khi tôi kiên định tu luyện cho đến ngày hôm nay.

Bị liệt do thuốc

Tháng 05 năm 1964, tôi đã mắc một tình trạng khẩn cấp và tần suất đi tiểu tăng lên, đồng thời gặp khó khăn trong việc đi đại tiện. Tôi đã đến hỏi ý kiến các bác sỹ thuộc Tây Y và Trung Y nhưng không có tác dụng. Các triệu chứng của tôi đã trở nên tồi tệ hơn. Đến tháng 07, cha tôi đã tìm được một bác sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc. Sau khi dùng hai liều thuốc của ông ấy thì tình trạng của tôi còn trầm trọng hơn. Đôi chân tôi đã trở nên nặng nề và tê liệt. Vị bác sĩ lang băm này nói hễ tôi có phản ứng thì nó là điều tốt. Sau hơn 60 liều thuốc của ông ấy, đôi chân tôi đã hoàn toàn bất động; kể từ đó tôi đã không thể đi lại được.

Năm 1977, tôi đã cưới một cô gái có trí tuệ chậm phát triển và trẻ hơn tôi 9 tuổi. Vào mùa đông năm 1979, tôi đã mắc bệnh viêm thấp khớp. Sự đau đớn vượt quá khả năng chịu đựng của tôi. Tôi đã muốn chết. Tôi đã quấn dây điện quanh người và bảo vợ tôi bật điện. Nhưng điện bị cắt và tôi đã không thể chết!

Mùa đông năm 1981, tôi đã nhiễm bệnh lao. Sự thèm ăn của tôi đã biến mất và tôi chỉ có thể ăn vài cái bánh bao nhỏ một ngày. Cha mẹ tôi trở nên tuyệt vọng. Tình trạng của tôi có chiều hướng tồi tệ hơn và họ đã vay tiền để đóng quan tài cho tôi.

Sự kỳ diệu của Đại Pháp

Vào buổi sáng ngày 02 tháng 04 năm 1998, người hàng xóm đã mang qua một cuốn sách tên là Chuyển Pháp Luân và bảo tôi đọc nó. Bà ấy nói đó là một cuốn kinh Phật dành cho việc tu luyện Đại Pháp và nó vô cùng quý giá. Do ảnh hưởng từ cha nên khi nghe thấy rằng nó dành cho việc tu Phật, tôi đã vô cùng thích thú. Tôi đã hỏi rằng liệu mình có thể lấy được một bộ sách hoàn chỉnh hay không. Người hàng xóm thấy rằng tôi thật sự muốn học nên bà ấy đáp lại là có. Tôi đã nhận bốn quyển sách vào chiều hôm đó và một tập các băng thu âm loạt bài giảng Pháp ở Tế Nam.

Tôi đã dành ba đêm để đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi nhắm mắt và muốn đi ngủ, tôi đã thấy một cái đĩa trên bụng mình. Nó có ba chữ trên đó nói rằng: “Tu Phật Pháp.” Sau đó tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ cài một Pháp Luân vào trong bụng tôi.

Sang ngày thứ tư, răng của tôi bị đau nặng, mũi bị sưng lên và tôi đã cảm thấy choáng váng. Tôi đã ngay lập tức nhận ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể mình. Tôi đã giữ vững tâm tính và không dùng bất cứ thứ thuốc nào. Tôi tiếp tục việc đọc Pháp. Vào ngày thứ tám, khi kết thúc việc đọc Pháp và nhắm mắt, tôi nhìn thấy một Pháp Luân nhiều màu sắc có đường kính 3m và dày 30cm đang chuyển động nhanh chóng trên đầu mình. Nó tỏa ánh vàng kim. Tôi được bao phủ trong một trường màu đỏ. Không từ ngữ nào có thể miêu tả sự mỹ diệu mà tôi cảm thấy lúc đó!

Chiều hôm đó, người hàng xóm đã mang cho tôi các bức hình chỉ dẫn năm bộ công pháp. Tôi đã kết thúc việc học các bài công pháp vào chiều hôm đó. Ngay khi vừa nhắm mắt, tôi đã trông thấy Sư phụ giống như một bức tượng Phật bằng vàng ở phía trước bên trái tôi và cách mặt đất một mét với ánh sáng rực rỡ tỏa ra xung quanh. Khi tôi đọc Pháp, các chữ chuyển sang màu vàng kim. Từ lúc đó, tôi có nhiều tín tâm hơn vào việc học Pháp và đã vứt bỏ hết các sách khí công khác ở nhà.

Tôi đã tuân theo các Pháp lý và coi bản thân mình như một người chân tu. Tôi cũng luyện các bài công pháp hàng ngày.

Một tháng sau khi đắc Pháp, tôi đã đả tọa trong xe lăn của mình. Khi nhắm mắt, tôi cảm thấy một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào mắt mình. Tôi đã xoay xe lăn sang hướng khác. Khi ngồi xuống một lần nữa, tôi có cảm giác dường như bản thân đã được định lại. Tôi cảm thấy một bàn tay lớn đưa vào bụng mình và kéo ra rất nhiều vật chất bẩn thỉu trông giống như thịt sống, sau đó nó lôi ra nhiều thứ từ hai đầu gối.

Sau khi nghiệp bệnh được gỡ bỏ, tôi cảm thấy rất thoải mái. Tối hôm đó, khi lên giường, tôi đã thấy một túi lớn chứa các vật chất bằng vàng dùng cho tu luyện được đặt vào trong cơ thể mình.

Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã giảng:

“Chúng ta ở đây cần đặt Pháp Luân, khí cơ; hết thảy các cơ chế tu luyện v.v. rất nhiều, hơn vạn thứ, tất cả thứ ấy đều cấp cho chư vị, như các chủng tử [được] gieo vào cho chư vị. Sau khi loại bỏ bệnh của chư vị, thì những gì cần làm đều được làm, những gì cần cấp sẽ được cấp toàn bộ cho chư vị; như vậy chư vị mới có thể ở trong pháp môn này của chúng tôi mà thật sự tu luyện xuất lai.”

Khi đang ngồi đả tọa, tôi đã thấy bộ xương vừa đen vừa dính giống nhựa đường của mình bay đi và thay vào đó là bộ xương mới trông giống như bạch ngọc. Tôi đã hoàn toàn tái sinh! Đó là những gì cá nhân tôi trải nghiệm sau khi đắc Pháp. Sư phụ từ bi và Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời hoàn toàn mới!

Tất cả các phép lạ xảy ra đã khiến tôi bất ngờ: Tôi đã không bao giờ tưởng tượng rằng một người bị liệt có thể tu luyện Phật Pháp!

Đúng như Sư phụ giảng:

“Tu luyện lộ bất đồng
Đô tại Đại Pháp trung
Vạn sự vô chấp trước
Cước hạ lộ tự thông”
(‘Vô trở’, Hồng Ngâm II)

Thông qua học Pháp, tôi đã hiểu những lời của Sư phụ:

“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp;” (Chuyển Pháp Luân)

Nếu không phạm phải rất nhiều việc làm sai trái trong quá khứ thì tôi đã không có nhiều nghiệp lực như vậy trong đời này. Tin vào vị lang băm chỉ là tình huống bề mặt. Đại Pháp đã khai mở nút thắt của tôi trong nhiều năm. Sau khi minh bạch Pháp lý nhân quả báo ứng, tôi đã không còn oán giận vị bác sĩ kia nữa. Đệ tử xin cảm tạ hồng ân của Sư phụ, Ngài đã cho phép con tìm lại bản thân mình.

Tôi đã mua tất cả các sách Đại Pháp cũng như các băng thu âm và video. Em trai tôi đã mua một cái TV và một đầu đĩa DVD. Tôi đã xem các bài giảng của Sư phụ hàng ngày để những người có duyên cũng có thể học công.

Sư phụ giảng:

“Đại Pháp hồng truyền, người nghe thấy sẽ tìm, người đắc được sẽ thích, người tu tăng lên hàng ngày, nay không đếm xiết.” (Bái Sư, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Đề cao tâm tính trong sinh hoạt hàng ngày

Tôi có một người hàng xóm ở hoàn cảnh đặc biệt. Ông ấy đã vay tôi 3.500 nhân dân tệ trong năm 1995. Tính cả khoản tiền mà ông ấy vẫn còn nợ tôi từ trước thì tổng số là 3.850 nhân dân tệ; nó không phải là một con số nhỏ. Để không phải trả tiền cho tôi, ông ấy lan truyền tin đồn rằng tôi đã cưỡng hiếp vợ ông ta. Thật đáng tiếc là ông ấy đã hành xử như thế để không phải trả tôi tiền!

Sau hơn hai năm khăng khăng đòi ông ta trả lại tiền, tôi chỉ nhận được 2.500 nhân dân tệ; mỗi lần đòi ông ta đều nguyền rủa tôi. Sau khi đắc Pháp, tôi đã không yêu cầu ông ta trả nốt số còn lại nữa. Tôi đã xem nó như là món nợ của tôi từ việc làm sai trái trong quá khứ.

Sân nhà tôi khá thoáng và mát mẻ, là một nơi tốt cho những người hàng xóm tụ tập. Vài lần, tôi nghe thấy người hàng xóm của mình lại nói xấu tôi một cách khá ác ý. Khi trông thấy tôi, ông ấy đã thậm chí còn nguyền rủa tôi thậm tệ hơn nữa, cười cợt việc tôi bị liệt, vợ bị chậm phát triển và nói rằng chúng tôi chỉ biết kiếm tiền mà không biết hưởng thụ cuộc sống.

Những lời của ông ấy không chỉ gây tổn thương mà còn có tính xúc phạm. Tôi đã không phản ứng lại. Từ khi là một người tu luyện, tôi hiểu rằng ông ấy đã cho tôi cơ hội để đề cao tâm tính bản thân. Do vậy, tôi giữ vững tâm tính của mình.

Tu luyện tinh tấn

Trong 34 năm trước khi đắc Pháp, tôi đã không bao giờ rời những chiếc quần bông dày của mình, thậm chí cả vào mùa hè. Từ khi đắc Pháp, tôi đã có thể mặc những chiếc quần mỏng mà không thấy lạnh. Bệnh viêm khớp và viêm tuyến tiền liệt của tôi cũng đã biến mất. Tôi cũng không cần kính khi đọc sách nữa và tràn đầy năng lượng mỗi ngày. Tôi đã không dùng viên thuốc nào trong 15 năm qua, kể từ khi đắc Pháp.

Vào tháng 11 năm 1998, tôi bị một cái bướu sưng to cỡ ngón tay ở vị trí xương cụt. Bốn ngày sau, nó đã lớn như cái bát và có màu đỏ sẫm. Khi da bị rạn, nó bắt đầu chảy máu. Tôi đã gặp bác sĩ. Ông ấy muốn tiêm cho tôi thuốc gây tê, nhưng tôi nói: “Tôi là một người tu luyện. Ông không phải tiêm cho tôi thuốc gây tê mà chỉ cần cắt bỏ nó.” Ông ấy đã khoét một khe hình chữ T và tôi đã không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào.

Cái bướu chỉ chứa máu mà không có nhiều mủ. Ông ấy làm sạch vết thương, băng nó lại bằng gạc và nói tôi thay băng hàng ngày kèm theo sử dụng thuốc kháng sinh. Cả bốn anh chị em tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi đã quyết định không dùng thuốc. Khi vị bác sĩ thay gạc một lần nữa, đã không còn mủ và sưng nữa. Ông ấy đã rất ngạc nhiên và chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp. Hai mươi ngày sau, vết thương đã hoàn toàn lành lạnh.

Một khổ nạn khác của tôi đã kéo dài 40 ngày. Suốt thời gian đó, tôi không thể ngủ và vùng viêm thấp khớp đã đau trở lại. Tôi không thể thở và sự thèm ăn cũng biến mất. Nhưng tôi vẫn nghe và học Pháp hàng ngày. Tôi tin tưởng chắc chắn rằng Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể tôi một lần nữa và tôi đã tiếp tục tu luyện tinh tấn. Tôi đã hồi phục vào dịp Tết năm 1999 và bắt đầu luyện công trở lại. Mẹ tôi cũng đã bắt đầu tu luyện sau đó.

Một người tu luyện, cả gia đình hưởng lợi

Sau khi tôi đắc Pháp, bệnh viêm dạ dày mãn tính của vợ tôi đã thuyên giảm. Con gái của tôi từng thường bị khàn giọng trong vài ngày vào mùa đông. Khi cô bé bị mắc lại bệnh này vào năm 2009, tôi đã không xem con gái mình như một người tu luyện và yêu cầu cháu uống thuốc. Thuốc đã không có tác dụng và con tôi bắt đầu nôn mửa. Tôi đã rất lo lắng.

Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và bảo con niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Con gái tôi đã nôn từ trưa đến tối, kèm theo tiêu chảy. Vào buổi tối, con gái bảo với tôi rằng mình đã ra mồ hôi. Tôi nói: “Đó là điều tốt! Sư phụ đang chữa cho con.” Cháu đã trở lại bình thường vào ngày hôm sau và kể từ đó không bao giờ bị khàn giọng nữa.

Sau việc này, tôi đã hướng nội. Tôi nhận thấy rằng mình vẫn còn một vài chấp trước vào việc bản thân có hiểu biết chút ít về y học. Nhưng là một người tu luyện, tôi hiểu rằng Sư phụ đang quản mọi việc, bao gồm cả gia đình tôi. Công việc, cuộc sống và tu luyện của chúng tôi là một; liệu bạn có thể xử lý các tình huống xảy ra giống như một người tu luyện hay không là điều trọng yếu. Làm sao có thể sử dụng cách giải quyết của người thường để đối đãi với các vấn đề trong tu luyện? Khi nhận ra điều này, tôi đã cảm thấy tự mình đề cao, thăng hoa và hòa tan hoàn toàn trong Pháp.

Giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp để cứu độ chúng sinh

Sau khi đọc bài kinh văn “Chuyển Luân hướng thế gian” của Sư phụ và Chín bài Bình luận về Đảng Cộng sản (Cửu Bình) vào năm 2005, tôi đã bắt đầu tham gia vào việc giảng chân tướng về Đại Pháp và thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc cùng các tổ chức liên đới.

Ban đầu, tôi chỉ có thể giảng chân tướng cho người thân và bạn bè. Tôi đã có chấp trước sợ hãi và thiếu kinh nghiệm; kết quả không được tốt. Sau khi đọc cửu bình nhiều lần cùng những bài viết chia sẻ kinh nghiệm về các chủ đề liên quan, tôi đã dần dần tự tin hơn. Nhờ học Pháp tốt, chính niệm của tôi cũng trở nên mạnh mẽ. Tôi đã chú trọng phát chính niệm và cầu xin Sư phụ trợ giúp. Kết quả đã ngày càng tốt hơn.

Trong 44 năm cuộc đời trước thời điểm đó, tôi đã luôn sống nội tâm và không thích nói chuyện với người lạ. Sau khi học Pháp của Sư phụ, tôi đã hiểu được tầm quan trọng của việc giảng thanh chân tướng và cứu độ chúng sinh. Do vậy, tôi đã cải biến trạng thái vị tư, vị ngã của bản thân. Tôi đã tích cực thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức Đoàn Đội của nó từ năm 2008.

Vào tháng 06 năm 2011, tôi đã bắt đầu đi đến công viên vào buổi trưa để giảng chân tướng cho các học sinh trung học. Tôi thường phát chính niệm trên đường đến đó và cầu Sư phụ gia trì cũng như an bài những chúng sinh có duyên đến với tôi. Sư phụ đã an bài nhiều người mới đến mỗi ngày.

Mùa xuân này, ngày càng nhiều người đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ. Một lần, đã có 14 học sinh lựa chọn thoái xuất. Chúng hỏi tôi rất nhiều câu hỏi và tôi đã trả lời hết. Tôi đã nán lại lâu hơn một chút và không để ý rằng ngay lúc đó xuất hiện hai công an viên. Họ đã yêu cầu các học sinh giải tán. Tôi trong tâm bình tĩnh, không sợ hãi và đã trở về nhà an toàn.

Các ghế dài ở công viên đủ cho bốn người ngồi, do vậy tôi có thể một lúc thuyết phục được bốn người thoái Đảng. Tôi thường bắt đầu bằng việc nói với họ về tảng đá bị nứt để lộ ra các chữ được khắc một cách tự nhiên “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong.” Sau đó tôi đã nói về việc thoái xuất ĐCSTQ để đảm bảo tương lai của họ.

Tôi cũng nói về vụ tự thiêu ở Thiên An Môn được dàn dựng bởi ĐCSTQ nhằm bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp, về cuộc đàn áp đối với Pháp Luân Đại Pháp và làm thế nào mà Đại Pháp đã hồng truyền khắp thế giới. Các học sinh thường tiếp thu chân tướng và sẵn sàng thoái khỏi các tổ chức thanh niên của ĐCSTQ.

Trong khu phố của tôi có rất nhiều nhà cho thuê; mọi người đến và đi. Nhiều người thân và bạn bè đến thăm các gia đình đó. Tôi đã có cơ hội gặp gỡ rất nhiều người có tiền duyên và giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ.

Tôi đã gặp đủ loại người trong khi giảng thanh chân tướng. Một số muốn thoái Đảng ngay lập tức, một số có ý định cũng khuyên người nhà của họ thoái, một số thậm chí sẽ đưa nhiều người đến để nghe chân tướng và thoái xuất.

Cũng có những người không thoái và thậm chí còn muốn tố cáo tôi. Tôi đã cố gắng thuyết phục một người họ hàng của tôi nhiều lần. Ông ấy thường nguyền rủa tôi mỗi lần và nói: “ĐCSTQ trả anh tiền và anh vẫn còn muốn những người khác thoái Đảng. Tên anh có trong danh sách truy nã ở đồn công an. Anh có lẽ đã bị bắt giữ nếu như không bị liệt.”

Chính niệm chính hành

Tôi học Pháp trong vòng bốn đến năm tiếng vào buổi tối hàng ngày. Tôi cũng luyện công, phát chính niệm, đọc các bài chia sẻ của các đồng tu trên Minh Huệ, giảng thanh chân tướng và thuyết phục mọi người thoái xuất ĐCSTQ. Lịch trình hàng ngày của tôi rất kín.

Chúng tôi có rất ít đồng tu tại đây. Tôi cùng các chị em gái đã không thể thiết lập một nhóm học Pháp nhưng chúng tôi học Pháp tại nhà và giao lưu với nhau vài ngày một lần. Hơn 14 năm bức hại, các quan chức trong làng đã không gây nhiều rắc rối cho tôi, chủ yếu là do niềm tin kiên định của tôi vào Sư phụ và Pháp. Tôi đã có thể buông bỏ chấp trước vào sợ hãi.

Không quan trọng rằng hoàn cảnh đã thay đổi thế nào hoặc Chính Pháp đã kéo dài bao lâu, thậm chí ngay trong giai đoạn đàn áp điên cuồng nhất, tôi vẫn luôn dĩ Pháp vi Sư, tu luyện tinh tấn như thuở đầu, kiên định thực tu.

Khi quyết tâm viết bài chia sẻ kinh nghiệm này, tôi đã có một giấc mơ rằng tôi đang nằm trên giường với một tấm chăn. Khi ra khỏi chăn, tôi nhận thấy rằng làn da của mình đã được bỏ đi và thay vào đó là một làn da em bé mềm mượt mới. Bản thể đã được chuyển biến và thăng hoa lần nữa.

Đây là trải nghiệm tu luyện của tôi trong những năm qua. Mong các đồng tu từ bi chỉ ra bất kỳ thiếu sót nào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/18/明慧法会–遇庸医双腿变残-修大法脱胎换骨-282157.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/16/143697.html

Đăng ngày 14-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share