Bài viết của học viên Pháp Luân Công tỉnh An Huy, Trung Quốc
[MINH HỤÊ 24-09-2013] Tôi là một viên chức chính phủ và làm việc trong chính quyền thành phố. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Từ đó trở đi, tôi luôn đi trên con đường tu luyện do Sư phụ an bài. Cho dù đường đi có gian nan thế nào, tôi không bao giờ từ bỏ tu luyện. Lần đầu tiên tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp là tại một phiên tẩy não do chế độ Cộng sản tiến hành.
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, chế độ cộng sản đã điên cuồng phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp. Nhiều học viên đã bị giam giữ trong các trung tâm tẩy não, đồng thời các quan chức cố gắng ép buộc họ từ bỏ đức tin của mình.
Sau khi Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhận thấy rằng Pháp Luân Công không thể bị loại trừ trong vòng ba tháng như điều mà ông ta dự tính, ông ta đã sử dụng một biện pháp ác độc, phát động một chiến dịch trên toàn quốc để huy động tất cả các đảng viên và nhân viên công chức nhà nước ở tất cả các cấp tham gia vào cuộc bức hại.
Trong thành phố của tôi, các đơn vị cơ sở ở cấp huyện và từ huyện trở lên đều được xác định là đối tượng của đợt chiến dịch đầu tiên này. Tất cả cán bộ công chức ở nơi tôi làm việc đều phải trải qua phiên tẩy não trong vòng 15 ngày. Người quản lý của tôi đã đến và nói với tôi rằng tôi phải có thái độ “đúng đắn” vì lợi ích tương lai của tôi, của gia đình và công việc của tôi, tránh gặp rắc rối.
Tôi nói với ông ấy: “Tôi sẽ không từ bỏ tu luyện.”
Trong ngày đầu tiên của phiên tẩy não, tất cả các lãnh đạo chủ chốt của Sở Thanh tra kỷ luật, Sở Tư pháp và Sở Cảnh sát đã đến và ngồi trên hàng ghế trước. Đài truyền hình địa phương đã có mặt, và các máy quay phim đang ghi hình. Một số người đã bước lên bục trước tôi, nói ra toàn những ngôn từ phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp của chế độ.
Khi đến phiên của tôi, tôi đã niệm trong tâm xin Sư phụ gia trì cho tôi để tôi có thể có cơ hội cho mọi người biết về những trải nghiệm chân thực của tôi và sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Tôi đứng trên bục, mọi người đều đang nhìn tôi. Căn phòng tĩnh lặng như thể mọi người đều đang chờ tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu bằng việc nói về lý do ban đầu khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là để duy trì sức khỏe, và không có mục đích chính trị gì. Sau khi tu luyện một thời gian, tất cả mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi không phải chịu đựng “ba cao” (cao huyết áp, cao mỡ máu, cao huyết đường), và tôi không bị béo phì nữa.
Quan trọng hơn cả là tôi đã tìm thấy ý nghĩa đích thực của cuộc sống và vứt bỏ được những thói quen xấu. Ví dụ, trước khi tu luyện, tôi bị nghiện rượu và bài bạc. Tôi thường ra ngoài uống rượu và chơi bài hàng đêm và không về nhà. Giờ đây, tôi đã bỏ đi được những thói nghiện ngập đó.
Trước đó, bất cứ khi nào tôi đi kiểm tra các nhà máy, khu mỏ hoặc các vùng nông thôn, tôi thường tận dụng cơ hội để mang về những “món quà kỷ niệm”. Giờ đây tôi đã từ chối nhận những “món quà” như vậy.
Một lần, một doanh nghiệp đã mời chúng tôi đến tham dự một buổi lễ kỷ niệm. Ngoài đồ ăn và nước uống, họ còn bố trí một vài phụ nữ để “mát-xa” cho chúng tôi. Tôi đã từ chối ngay lập tức. Do ảnh hưởng bởi chính niệm của tôi, những người khác trong nhóm của tôi cũng không bị cám dỗ. Sau này khi các đồng nghiệp của tôi nói với vợ tôi về sự việc này, cô ấy mỉm cười và nói: “Đó là nhờ anh ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều rất ngay chính!”
Tôi tiếp tục nói với khán giả rằng tôi đã từng là một người sống nội tâm. Trước khi tu luyện, nếu có một ai đó xúc phạm tôi, tôi có thể sẽ suốt đời căm ghét anh ta.
Một lần nọ, bạn học cùng cấp ba với tôi không thể tìm thấy tiền của anh ấy, anh ấy đã đổ cho tôi ăn cắp tiền của anh ấy. Tôi đã căm hận anh ấy nhiều đến mức thậm chí sau đó khi anh ấy tìm thấy số tiền bị mất và xin lỗi tôi, tôi đã từ chối không nói chuyện với anh ấy. Nhiều năm sau đó, khi tôi nghe tin rằng anh ấy bị ốm và đã không thể làm việc được, tôi đã vui mừng và nói: “Đấy là báo ứng.”
Sau khi tôi học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng mình đã sai. Ngay lập tức tôi gọi điện an ủi anh ấy. Anh ấy đã rất hạnh phúc, liền đi đến văn phòng của tôi và ôm chặt lấy tôi.
Ngày nay, hầu hết mọi người chỉ quan tâm tới bản thân mình. Bất cứ ai được đề bạt lên một vị trí nào đó thì họ cũng đối mặt với sự thù hằn lớn. Vào tháng 10 năm 1983, khi tôi làm việc ở văn phòng huyện, phòng nhân sự của huyện đã thông báo với huyện rằng tôi được đề bạt làm Phó chủ tịch huyện. Các đồng nghiệp và bạn bè của tôi đến chúc mừng tôi.
Tuy nhiên, một tháng sau đó, hóa ra một người khác trong văn phòng huyện đã được xếp vào vị trí đó chứ không phải là tôi. Một người trong nội bộ đã nói với tôi rằng Chủ tịch huyện đã đến huyện và yêu cầu họ thay thế tôi bằng người khác.
Tôi đã căm ghét vị chủ tịch này đến mức không thể nói lên lời. Tôi đã thề rằng không bao giờ nói chuyện với ông ấy nữa. Sau đó, tôi trở thành cấp trên của ông ấy và thường cố tình thể hiện trước mặt ông.
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng tôi đã sai. Sư phụ đã dạy chúng tôi rằng người tu luyện không được có kẻ thù. Tôi đã gặp vị chủ tịch đó và xin lỗi ông. Ông ấy đã xúc động đến rơi nước mắt.
Khi tôi kết thúc bài phát biểu của mình ở trung tâm tẩy não, khán giả đã vỗ tay tán thưởng.
Sau đó, tôi tiếp tục nói với họ rằng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã nghiêm khắc tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày. Tôi đã xem nhẹ danh vọng và tiền tài, tôi hết lòng đối xử tốt với người khác, và luôn luôn hướng nội khi xảy ra mâu thuẫn. Do đó, kết quả công việc của tôi rất xuất sắc, tôi được cấp trên tin tưởng và được cấp dưới kính trọng.
Một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chân chính là như vậy. Tất cả các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt.
Khi tôi kết thúc bài phát biểu, khán giả một lần nữa vỗ tay tán thưởng. Tôi biết rằng đây là sự khích lệ đối với tôi. Tôi rất xúc động.
Cho đến lúc lên phát biểu, tôi đã không dự tính trước được điều gì cần nói. Những điều tôi vừa nói ra là những điều từ trái tim mình – và khán giả lắng nghe bằng trái tim của họ.
Tôi vẫn rất xúc động khi nhớ lại trải nghiệm này, khi lần đầu tiên tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người khác. Chỉ cần chúng ta phóng hạ nhân tâm, phóng hạ tự ngã, và trợ Sư Chính Pháp, thì tà ác không dám bức hại chúng ta. Sư phụ cũng không thừa nhận nó. Do vậy, không có một ai cố gắng “chuyển hóa” tôi nữa.
Tôi hy vọng các bạn đồng tu đang làm việc trong chính quyền có thể tham khảo trải nghiệm này của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điểm nào không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/24/我第一次讲真相-280246.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/4/143019.html
Đăng ngày 18-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.