Bài viết của học viên Đại Pháp làm việc ở Bắc Kinh

[MINH HUỆ 22-3-2013] Năm tôi 14 tuổi, mẹ tôi qua đời. Năm năm sau, bố tôi lấy vợ khác để chăm sóc gia đình, theo đó mà người mẹ kế nghiệt ngã nhất đã bước vào cuộc đời chúng tôi. Thời điểm đó, tôi hình dung rằng nếu kết hôn tôi sẽ đối xử với mẹ chồng như mẹ đẻ. Nhưng cuộc hôn nhân của tôi không tốt đẹp, và chỉ trong vài năm tôi đã gần như suy sụp về tinh thần. Điều tồi tệ nữa là, tôi còn mất cả việc làm.

Tôi thấy mình sắp đến nước chỉ còn cách tự tử, nhưng tôi không muốn chết. Không còn lựa chọn khác, tôi li dị chồng và để lại đứa con trai yêu quý mới 05 tuổi. Sau đó tôi trải qua vô số khổ nạn mà không thể kể hết được chỉ trong một vài câu. Tuy nhiên, vì lý do mơ hồ nào đó, tôi muốn sống ít nhất thêm vài năm nữa, vì thế tôi cứ đợi chờ một điều gì đó.

Tu luyện Đại Pháp và dứt bỏ những phiền muộn

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và đến nay đã tu luyện Đại Pháp hơn mười năm. Trong quá trình này, các bệnh tật của tôi đã biến mất, tôi đã đề cao tâm tính của mình và có thể rũ bỏ được nhiều đau khổ của mình trong quá khứ.

Mùa đông ở vùng Đông Bắc Trung Quốc rất lạnh. Một ngày đồng nghiệp và cũng là bạn cùng phòng của tôi nói với tôi rằng cô ấy không thể chịu được những cơn gió lạnh thổi qua các khe nứt cửa sổ. Tôi chợt nhận ra là mình cũng từng bị thấp khớp đến nỗi không thể chịu được gió và lạnh. Bệnh thấp khớp của tôi chưa bao giờ thuyên giảm, mặc dù tôi đã thử mọi phương pháp chữa trị. Nhưng bây giờ bệnh khớp hoàn toàn biến mất mà tôi không nhận ra.

Sau khi có được một công việc bên ngoài thành phố, tôi thấy mình có ít thời gian hơn. Tôi cũng cô đơn và ở xa các học viên khác. Mặc dù biết Đại Pháp là tốt, hàng ngày tôi không thể luyện hết năm bài công pháp, và học Pháp ít hơn hẳn. Tuy vậy, tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt như đồng nghiệp của tôi. Dù ngủ ít hơn các đồng nghiệp vài giờ, tôi thường cảm thấy tràn đầy năng lượng khi làm việc. Tôi thực sự bị rung động bởi sự thần kỳ của Đại Pháp.

Tôi cũng mắc chứng đau nửa đầu không thể chữa khỏi bằng các loại thuốc hay châm cứu. Cứ hai, ba ngày tôi lại bị đau nửa đầu. Nhưng sau khi tu luyện Đại Pháp, chứng đau nửa đầu không bao giờ tái diễn. Tôi có thể cảm nhận được một cách sâu sắc sự từ bi vô hạn của Sư phụ và sự tốt lành của Đại Pháp! Mọi người nói rằng chứng đau nửa đầu là không thể chữa được. Tuy nhiên, trong hơn mười năm tu luyện tôi chưa bao giờ bị đau nửa đầu.

Trong tu luyện Đại Pháp tôi bắt đầu dùng các tiêu chuẩn của một người tu luyện để điều chỉnh suy nghĩ và hành vi của mình. Ví dụ, nếu có khó khăn mà không thể vượt qua, tôi nghĩ về các từ “Chân – Thiện – Nhẫn”, và sau đó tôi có thể vứt bỏ được những muộn phiền. Bằng cách nghĩ đến ba từ này, tôi có thể nhớ được rằng tôi là một người tu luyện và không nên xử lý các tình huống giống như một người thường. Khi tâm tính tôi đề cao, môi trường làm việc của tôi cũng tốt hơn. Một số đồng nghiệp của tôi cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp với tôi. Các học viên ở nơi làm việc và ở nhà tôi đều không ích kỷ và sống hòa thuận với nhau. Vì vậy tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế giới.

Đối với đề cao tâm tính, một trong những vấn đề lớn nhất tôi phải đối mặt là mẹ kế của tôi. Trước khi tu luyện Đại Pháp, có thể nói rằng tôi ghét mẹ kế đến tận xương tủy, và tôi thề không bao giờ quay về ngôi nhà đó. Nhưng khi thể ngộ về Pháp của tôi được nâng lên và tâm tính đề cao, tôi nhận ra rằng mọi thứ xảy ra trong cuộc sống của chúng ta đều có nguyên do. Có lẽ tôi đã làm bà ấy rất tổn thương trong đời trước, nên bà ấy đối xử với tôi như vậy trong đời này. Qua việc học Pháp thường xuyên, tôi đã vứt bỏ lòng thù hận với mẹ kế của mình.

Bố tôi đã ở độ tuổi 80, và chúng tôi đã thuê một người giúp việc để chăm sóc cả bố và mẹ kế. Tuy nhiên, mẹ kế tôi vẫn khăng khăng đòi bố tôi chăm sóc cho bà. Anh chị em tôi rất tức giận vì điều đó, nhưng tôi đã có thể làm vơi cơn giận của họ bằng sự bình tĩnh của mình. Tôi bảo họ rằng bố chúng tôi không than phiền về những gì bà ấy bắt bố làm; vì vậy là con cái, chúng ta chỉ cần  đảm bảo rằng chúng ta đã làm tròn bổn phận.

Tuy nhiên, trong hai năm qua mẹ kế tôi phải nằm liệt giường vì bệnh tật. Những người giúp việc mà chúng tôi thuê đều bỏ đi vì bà ấy rất khó tính và mắng chửi họ gay gắt. Vì vậy, rất khó để chúng tôi tìm người chăm sóc cho bà, và thậm chí con trai bà còn giận giữ nói với bà rằng bố tôi đã làm hư bà ấy. Khi tôi về quê nhân dịp Tết Nguyên Đán, tôi gạt đi mọi sự khó chịu và đã đến thăm họ. Hàng ngày, tôi giặt giũ quần áo và nấu ăn cho bà, và tôi giúp bà rửa ráy sạch sẽ sau khi đi vệ sinh. Bà cảm động đến khóc và nói tôi có một trái tim nhân hậu, và bà tỏ ra ân hận về những gì bà đã làm với tôi trước đây. Tôi bảo bà đừng nghĩ về quá khứ nữa và hãy làm sao cho khỏe lại. Tôi bảo bà rằng, là một người tu luyện, tôi không để bụng những chuyện đã qua. Tôi cũng bảo bà thường xuyên niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và bà đã làm vậy.

Không thể chọn lựa khi cứu người

Vào cuối năm 2008, tôi đi đến Bắc Kinh. Tôi đã thay đổi công việc vài lần, và trong tất cả những lần đó, tôi đều chứng thực Pháp và cứu độ những người có tiền duyên dùng hình tượng của bản thân và hành vi của chính mình.

Một trong những công việc của tôi là làm người giúp việc nhà. Khi tôi lần đầu tiên gặp người chủ, Tiểu Chiêu (không phải tên thật của cô ấy), tôi có thể nói rằng cô ấy không phải là một người chủ dễ tính. Nhưng sau đó tôi nhớ đến những lời giảng của Sư phụ:

“Bày trước mặt chư vị, không có lựa chọn, cứu người mà chư vị có lựa chọn thì là sai. Chỉ cần chư vị gặp, thì chư vị đều nên cứu, dù là thân phận gì giai tầng gì, dù họ là tổng thống hay ăn xin.” (Thế nào là Đệ tử Đại Pháp)

Một người có tiền duyên không có chữ “tiền duyên” viết trên mặt người đó. Bởi vì cô ấy đã chọn tôi, tôi có nhiệm vụ cứu cô ấy.

Sau khi bắt đầu làm việc ở nhà cô ấy, cô ấy liên tục tăng thêm cho tôi nhiều việc không có trong hợp đồng. Cô ấy cũng rất cầu kỳ, và về việc ăn uống, cô ấy yêu cầu không lặp lại bất kỳ món nào trong một tuần. Cô ấy cũng thường khiến tôi phải đợi ở ngoài; một lần tôi phải đứng đợi bên ngoài hai giờ đồng hồ trước khi cô ấy về nhà mở cửa cho tôi vào. Mặc dù cô ấy tạo nhiều khó khăn cho tôi, tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ,

“Chư vị biết chăng? Để độ chư vị, Phật đã đi xin ăn nơi người thường?” (Chân tu, ‘Tinh Tấn Yếu Chỉ)’

Sau đó tôi có thể loại bỏ được sự cừu hận trong tâm. Tôi không bao giờ than phiền hay đáp trả, mà nghĩ: “Tôi muốn cho chị thấy rằng người tu luyện là khác với người thường, tôi phải cứu tất cả mọi người.”

Bây giờ khi tôi nghĩ về điều đó, tôi tin rằng tôi có thể làm được tất cả những việc này là vì tôi có Sư phụ giúp đỡ. Tôi xuất thân từ một tầng lớp thấp hơn, nhưng những người giàu thì chú ý đến hương vị và loại thức ăn. Vì vậy, cô ấy thường yêu cầu tôi chuẩn bị các món ăn mà tôi chưa bao giờ biết đến, nên tôi đã tìm các công thức nấu ăn trên mạng và học theo. Tất cả họ đều rất thích những món ăn mà tôi nấu, thậm chí còn nói rằng nó ngon hơn cả trong nhà hàng. Vì thế họ thường mời bạn bè đến nhà ăn uống (thường là 7-8 món mỗi lần), làm khối lượng công việc của tôi tăng lên.

Một buổi sáng, tôi mơ thấy mình rửa sạch vết bẩn trên cổ của một trẻ sơ sinh. Không hiểu đó là gì, tôi kể với đồng tu về giấc mơ của mình, và đi làm.

Chiều hôm đó, Tiểu Chiêu lại mời bố mẹ cô ấy ăn tối. Sau bữa tối mẹ cô ấy khen tôi và nói con gái bà thường nói với bà về tính tốt của tôi. (Ngược lại, trước đây Tiểu Chiêu chưa bao giờ khen tôi, và chồng cô ấy Tiểu Tiễn hiếm khi nói chuyện với tôi). Một lần tôi nhìn thấy Tiểu Tiễn chắp tay lạy về hướng nào đó, nhưng tôi không hiểu tại sao anh ta làm vậy và cảm thấy hành động của anh ta có vẻ bí hiểm. Nói chung, cặp vợ chồng này mang lại cho tôi cảm giác rằng họ coi thường những người khác.

Tôi vô tình nghe được Tiểu Tiễn nói với mẹ vợ: “Có vài lần khi đang lái xe con đột nhiên lịm đi giống như một người chết, và con không còn nhận ra mọi thứ xung quanh. Nhưng các bác sỹ ở bệnh viện không thể tìm ra nguyên nhân.” Khi nhìn thấy sự lo lắng hiển hiện trên khuôn mặt các thành viên trong gia đình, tôi tận dụng cơ hội để nói với họ làm thế nào mà nhiều người ở quê tôi đã khỏi các bệnh nặng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nói với họ về việc chứng đau nửa đầu và bệnh khớp của tôi đã biến mất ra sao sau khi tôi tu luyện Đại Pháp. Sau đó tôi nói với họ chân tướng “Vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn” và Đại Pháp đã dạy người ta làm người tốt như thế nào. Tôi bảo với họ, “Cụ bà nói với tôi rằng tôi tốt tính, nhưng đó là vì tôi tuân theo tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi cũng trả lời nhiều câu hỏi của họ về Đại Pháp. Đến lúc này, mẹ vợ anh ta nói, “Cách đây khá lâu, một đồng nghiệp của mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy có một sức khỏe tuyệt vời.” Tiểu Tiễn quay sang tôi và hỏi làm thế nào để luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biểu diễn bài công Pháp thứ nhất cho anh ấy, và anh ấy bắt đầu học.

Mặc dù hôm đó về nhà rất muộn, tôi rất vui rằng cuối cùng đã có thêm một gia đình nữa biết chân tướng Đại Pháp. Sau khi về nhà, tôi chia sẻ những chuyện xảy ra trong ngày với đồng tu. Khi đó tôi chợt nhớ lại giấc mơ của mình và nhận ra rằng Tiểu Tiễn thực ra đã có được một “cuộc đời mới (được sinh ra)”.

Ngày tiếp theo khi đến nhà họ, tôi thấy Tiểu Tiễn chuẩn bị đi làm. Anh ta đang làm công việc “cúng bái” thường ngày, và khi tôi liếc nhìn về hướng mà anh ta cúng, tôi sốc khi nhìn thấy một tượng con cóc bằng đồng với tiền xu xung quanh. Anh ta đang thờ cúng con cóc tà ác đó. Đột nhiên tôi nhớ lại giấc mơ của mình và hiểu ra vết bẩn trên cổ đứa bé tượng trưng cho điều gì. Tôi nói với Tiểu Tiễn: “Bây giờ thì tôi biết cái gì đang gây ra bệnh tật cho anh.” “Là cái gì?” Anh ta hỏi. Vì thấy anh ta vội vã, tôi nói, “Điều này không thể giải thích chỉ trong vài câu. Tôi sẽ nói với anh khi anh có thời gian.” Anh ta rời đi có vẻ bí hiểm. Lúc đó, tôi đã làm việc ở nhà anh ta trong khoảng một tháng.

Vào chủ nhật, khi đang nghỉ ở nhà, tôi nhận được một cuộc gọi từ gia đình nói rằng có chuyện gì đó đã xảy ra. Vì vậy tôi quyết định về nhà vào ngày Chủ nhật tiếp theo để giải quyết công việc, và thậm chí tôi đã đi mất ba tiếng đến ga tàu để mua vé. Tôi hy vọng rằng Tiểu Chiêu sẽ cho tôi nghỉ hai ngày thay vì một ngày. Nhưng nếu điều đó không thể, tôi sẽ bắt chuyến tàu đêm để quay lại Bắc Kinh. Nhưng ngày hôm sau Tiểu Chiêu đã rất tức giận khi cô ấy nghe tin rằng tôi đang có kế hoạch về quê. Cô ấy trách cứ tôi không nói trước với cô ấy, và cô thậm chí từ chối cho tôi nghỉ vào Chủ nhật. Mẹ chồng cô ấy vừa phẫu thuật và sẽ tháo băng trong hai ngày tới. Cô ấy muốn thể hiện lòng hiếu thảo của con dâu bằng cách để mẹ chồng ở nhà mình và chăm sóc cho khỏe lại. Vì vậy trong thời gian đó tôi không được phép nghỉ, và tôi được yêu cầu chăm sóc mẹ cô ấy liên tục. Sau khi nghe điều này tôi thấy thật bất công, nhưng tôi không biết nói gì cả. Tôi có nhiều việc phải làm trong ngày nghỉ, và thời gian này tôi có việc nhà cần phải giải quyết. Tôi cũng đã được phép nghỉ một ngày trong tuần. Tại sao cô ấy không thông cảm cho hoàn cảnh của tôi? Cô ấy thậm chí còn không muốn chăm sóc mẹ chồng của mình lấy một ngày, vậy mà cô ấy trách cứ tôi vì muốn có một ngày nghỉ trong tuần. Hơn thế nữa, cô ấy đưa ra quyết định này mà không tham vấn tôi trước. Có vẻ như là cô ấy đang lợi dụng tôi để “thực hiện lòng hiếu thảo của mình”! Tôi thầm nghĩ, “Tôi không phải là nô lệ của chị. Nếu tôi bỏ đi, ít nhất tôi sẽ có thêm thời gian để cứu người khác!” Vào lúc đó, tất cả các suy nghĩ người thường của tôi nổi lên.

Tuy nhiên, ngay lập tức tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ và yêu cầu của Pháp. Gia đình này vẫn chưa được cứu hết, và mẹ chồng cô ấy sắp đến. Chẳng phải tất cả họ đều là những người cần được cứu hay sao? Việc cứu độ chúng sinh làm sao có thể hời hợt được? Tôi nên chắc chắn rằng mỗi người đều hiểu chân tướng và đều được cứu! Tại sao tôi không thể suy nghĩ thấu đáo khi đối mặt với chỉ một chút không vừa ý? Dù họ đã cư xử rất tệ trong xã hội, miễn là họ chấp nhận Đại Pháp, thì họ có thể được cứu. Tôi không được phép lựa chọn chúng sinh để cứu! Tôi tự nhủ, ơn trời tôi đã không than trách với Tiểu Chiêu, nếu không tôi đã không thể giữ được cái nhẫn căn bản. Hơn thế nữa, vợ chồng này thực sự tin vào khả năng của tôi. Kể từ ngày tôi nói với họ tôi là một người tu luyện, tôi không chỉ là đại diện cho chính tôi nữa. Chứng thực Pháp không phải chỉ là lời nói suông, đó là hành động thực tiễn.

Tôi lập tức nói với Tiểu Chiêu rằng tôi đã thay đổi kế hoạch về quê và đã trả lại vé tàu. Tôi giải quyết công việc gia đình qua điện thoại vì vậy tôi có thể thực hiện nhiệm vụ hiện tại của mình mà không bận lòng.

Khi mẹ của Tiểu Chiêu đến, tôi chăm nom mọi nhu cầu của bà ấy. Khi lần đầu tiên tắm rửa cho bà, tôi nghĩ rằng những năm trước đây mình chưa bao giờ phục vụ ai. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng địa vị xã hội và tiền bạc chỉ là một sự phân biệt được tạo ra trong xã hội người thường. Là người tu luyện tôi nên tuân theo tiêu chuẩn cao hơn dựa trên Pháp. Tôi nên đối đãi việc này như đang thể hiện lòng hiếu thảo với người mẹ đã qua đời của tôi. Với suy nghĩ đó, tôi đã vứt bỏ được chấp trước của mình. Tôi thường giảng chân tướng của Đại Pháp cho mẹ của Tiểu Chiêu khi chăm sóc bà. Bà cụ là một người có học vấn và địa vị cao trong xã hội, và bà được dạy dỗ, đầu độc bởi giáo dục của tà đảng trong nhiều năm. Tôi cố gắng dần thuyết phục bà bằng cách dùng các nội dung trong Cửu Bình và những ví dụ về Đại Pháp đã dạy mọi người trở nên tốt hơn như thế nào, cũng như kinh nghiệm của chính tôi trong tu luyện Đại Pháp. Cuối cùng tôi có thể giải tỏa những nghi ngờ của bà đối với Đại Pháp và Sư phụ, và bà bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.

Một ngày, khi Tiểu Tiễn ở nhà, anh ta thành thật hỏi tôi, “Chị nói với tôi chị biết nguyên nhân gây ra bệnh của tôi. Hãy nói cho tôi đi.” Tôi đáp lại. “Vâng, tôi phải nói với anh vì chúng ta có mối duyên tiền định. Nhưng tin tôi hay không là quyền của anh. Con cóc đồng mà anh đang thờ cúng, nó có thể được bày bán khắp nơi trên phố, nhưng tôi phải nói với anh rằng khi anh thờ cúng nó, nó hút hết tinh khí của anh. Điều này được viết trong sách, và hoàn toàn đúng. Đó là lý do tại sao bệnh viện không thể tìm ra nguồn gốc căn bệnh của anh.” Sau đó, tôi lấy một số ví dụ cho anh ta. Anh ta bắt đầu nhận ra và nói, “Đúng rồi, bệnh của tôi xuất hiện khi lần đầu tôi mang con cóc này về nhà.” Tôi bảo với anh ta rằng con cóc này sẽ gây hại cho bất kỳ ai có nó. Dù tôi đã giải thích hết với anh ta, anh ta mới là người quyết định xem sẽ làm gì tiếp theo.

Ngày hôm sau, anh ta nói với tôi, “Tôi sẽ để con cóc ngoài cửa, hãy giúp tôi vứt nó đi.” Khi mẹ, vợ anh và tôi nhìn thấy thái độ của anh thay đổi nhanh chóng, tất cả chúng tôi đều mừng cho anh. Tôi thấy, dù gần đây minh đã phải chịu đựng khó khăn lớn hơn, tôi xúc động khi biết rằng gia đình này giờ đây đã hiểu sự tốt đẹp của Đại Pháp, rằng họ hoàn toàn tin tưởng tôi, và họ hoàn toàn thay đổi thái độ từ khi tôi bắt đầu làm việc cho họ. Ngày hôm sau, mẹ của Tiểu Tiễn và tôi bán con cóc giá 500 tệ cho một người buôn đồng nát với giá 5 tệ. Chúng tôi cũng nói với người buôn đồng nát rằng con cóc này không tốt và hãy nung chảy nó khi anhvề nhà.

Trong những ngày tiếp đó, mẹ của Tiểu Tiễn xem các bài giảng Pháp ở Quảng Châu của Sư phụ cùng với tôi và kiên trì đọc Chuyển Pháp Luân. Khi đến giờ phát chính niệm, bà nhắc nhở và bảo tôi dừng mọi việc đang làm để phát chính niệm. Tiểu Tiễn chủ động tìm tôi khi anh có thời gian để chúng tôi cùng luyện công. (Khi tôi lần đầu dạy anh ta các bài công pháp, anh tiếp thu nhanh chóng cả bốn bài động công, với những động tác rất chính xác). Vợ anh ấy, Tiểu Chiêu cũng luyện công với chúng tôi, và tất cả chúng tôi đều hòa thuận với nhau. Sau một tháng ở với chúng tôi, đã đến lúc mẹ của Tiểu Tiễn về nhà với chồng và con trai cả. Ngày hôm đó bà ấy ra về với sức khỏe tốt và khuôn mặt tươi cười, mang theo các sách Đại Pháp và đĩa CD các bài giảng của Sư phụ mà Tiểu Tiễn chuẩn bị cho.

Thật khó tìm được lời nào có thể diễn tả được sự kỳ diệu và tốt lành của Đại Pháp.

Kể từ khi đắc Pháp, có những lúc tôi không tinh tấn, trở nên thụ động, và không ngộ Pháp tốt. Nhưng bất chấp tà ác đã vu khống Sư phụ và Đại Pháp bao nhiêu, tôi chưa bao giờ dao động niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Kể từ giờ, tôi phải làm ba việc tốt hơn, để xứng đáng với sự cứu độ và từ bi của Sư phụ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/22/救人没有选择-271235.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/4/9/138835.html

Đăng ngày 22-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share