Bài chia sẻ của một học viên Nam Á ở Trung Đông
[MINH HUỆ 12-02-2013] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi là một học viên từ Nam Á, sống ở Trung Đông. Tôi đắc Pháp vào năm 2011. Thời còn đi học, tôi khá sùng kính trong việc thực hành các nghi lễ tôn giáo, và chúng tôi đã được dạy rằng không có luân hồi.
Trong suốt mười năm, tôi đã đi tìm sự dẫn dắt tâm linh vì tôi không nghĩ mọi việc quá đơn giản như vậy – chúng ta chỉ cần theo một tôn giáo để lên thiên đàng. Tôi đã có một cảm giác rằng tôi đã bỏ lỡ một điều gì đó. Trong suốt mười năm, tôi đã chuyển nhà nhiều lần, và gặp phải một số thử thách. Tôi cũng hoàn thành một khóa học về tâm linh trong thời gian này, và đọc nhiều sách liên quan đến siêu hình. Thời gian này, tôi cũng đọc một vài cuốn sách của một nhà tâm lý học nổi tiếng người Mỹ, người đã tái hiện được cuộc đời luân hồi, do đó, niềm tin của tôi về luân hồi cũng tăng lên (tôi đã chấp nhận tư tưởng đó). Vào năm 2010, tôi bắt đầu cảm thấy rất bồn chồn, như thể thời gian trôi đi và tôi đang đi chệch hướng. Vì truy cầu kiến thức, tâm hiển thị, và muốn dùng nó cho việc đào tạo con người và kiếm tiền tôi cũng muốn – tìm một số thủ pháp hay kỹ thuật mà tôi có thể chia sẻ với mọi người. Tôi mua nhiều chương trình siêu hình trên Internet. Tôi đã đăng ký theo học với một tổ chức khoa học siêu hình đang cấp bằng cử nhân về khoa học siêu hình vào thời gian này, và người ta có thể học để trở thành một tiến sỹ. Tôi nghĩ sau đó tôi có thể viết một cuốn sách, trở nên nổi tiếng v.v.
Tình cờ là trong bài giảng đầu tiên khi họ đề cập đến kỹ thuật thiền định và có nhắc đến một chút về Pháp Luân Đại Pháp. Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về môn này. Họ cũng đề cập tới việc học Pháp Luân Đại Pháp như một môn “tự chọn” trong học kỳ sau! Tôi tìm kiếm trên Internet về Pháp Luân Đại Pháp và truy cập trang chủ có nội dung: “Phật Pháp tinh thâm nhất.” Từ sâu thẳm trong tâm, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và tôi tự nhủ, “Đây rồi, đây chính là những gì mình đang tìm kiếm.”
Tôi tải về các cuốn sách, và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc Luận Ngữ, sau đó tải về các bài giảng và nghe chúng. Tôi thậm chí đã xem các video dạy công Pháp và bắt đầu học. Tôi mất vài ngày để làm việc này. Tôi cũng liên lạc với người liên lạc có tên trên trang web và tình nguyện viên đã hướng dẫn tôi và trả lời nhiều câu hỏi của tôi, đến nay người này vẫn còn liên lạc với tôi. Tôi nhanh chóng học các bộ công pháp trên nền nhạc tiếng Trung, và tôi cảm tạ Sư phụ bởi vì tôi không gặp bất kỳ rắc rối nào khi thực hiện những việc này.
Tôi nhận ra rằng viện nghiên cứu khoa học siêu hình đã làm một số việc mà Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng rằng không được phép, và tôi cảm thấy rằng những lời của Sư phụ rất có lý. Tôi liên lạc với họ và đã viết một email nói rằng họ đã nhận tiền để nghiên cứu Pháp Luân Công, và rằng họ đã lấy Pháp Luân Đại Pháp làm một khóa học tự chọn và đã cố gắng giảng Pháp, trong khi Sư phụ Lý giảng rõ ràng rằng chỉ có Sư phụ mới có thể giảng Pháp. Điểm mấu chốt là tôi được hoàn lại tiền. Họ giữ lại một khoản lệ phí hủy bỏ, nhưng tôi cảm thấy rằng có lẽ tôi nợ họ. Đó là một giai đoạn chuyển tiếp đối với tôi khi tôi nghĩ rất nhiều về Pháp, và đường lối nghiêm ngặt mà tôi đã được nuôi dạy với nhiều lễ nghi. Tôi thực sự cảm thấy cô đơn.
Nhưng tôi học Pháp, nghe các bài giảng, và luyện công. Chồng tôi không tin vào những gì tôi làm. Anh ấy tin vào tôn giáo chúng tôi được dậy từ nhỏ, nhưng anh ấy không can nhiễu tới tôi. Tôi cảm tạ Sư phụ đã ban cho tôi môi trường này để tu luyện. Con gái tôi học tại một trường học mà ở đó họ dạy các nguyên lý thuộc về tôn giáo ban đầu của tôi và tôi phải dạy chúng cho cháu. Tôi không thể nói nhiều về Sư phụ, nhưng cháu biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì cháu đã nhìn thấy tôi luyện công và đọc sách. Tôi cố gắng dạy cháu trở thành một người tốt, không đánh lại khi bị đánh, về cơ bản là không mất Đức, để sau này tôi có thể khích lệ cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Những trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện
Tôi có tín tâm rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi. Khi tôi nghe bài giảng lần thứ hai, tôi quyết định trở thành một học viên, và thân thể tôi đã trải qua những phản ứng, khi thân thể được tịnh hóa, bao gồm bị tiêu chảy và nôn mửa. Tôi đã không dùng thuốc trong vòng hai năm qua trừ một lần khi tôi bị đau tai rất nặng. Lần đầu tiên tôi bị đau, tôi liên tục cầu xin Sư Phụ giảm đau cho tôi, và tôi nghe nhạc Phổ độ. Khi tôi tỉnh dậy cơn đau tai của tôi đã biến mất. Nó tái phát sau hai ngày và tôi biết rằng tôi sẽ không qua đượckhảo nghiệm này nếu tôi dùng thuốc, nhưng cuối cùng tôi đã đến bác sĩ và sử dụng thuốc giảm đau và thuốc kháng sinh. Tôi không thể chịu được cơn đau. Sau khi tôi dùng thuốc giảm đau, cơn đau tan biến, tuy nhiên tôi bị điếc vài ngày. Tôi biết Sư phụ đã điều chỉnh cơ thể của tôi vì vậy tôi không lo lắng. Sau một vài ngày, thính giác của tôi hồi phục, không chỉ trở lại bình thường mà còn tốt hơn.
Khi tôi bắt đầu luyện các bộ công pháp, trong vòng hai tháng, tôi cảm thấy Pháp Luân xoay trong bàn tay của mình khi luyện bài Pháp Luân trang pháp. Tôi bị choáng ngợp, và tất nhiên tín tâm của tôi tăng lên.Tôi vẫn chưa thể ngồi được tư thế song bàn.
Tôi phải đeo kính áp tròng. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi ngừng đeo kính. Tôi không hiểu, rằng điều ấy là đúng hay sai. Tôi có thể nhìn rất ổn, vì tôi bị cận một mắt và viễn một mắt. Tuy nhiên, thị lực của tôi cũng tăng đáng kể. Giờ tôi có kính mới và tôi sử dụng chúng, vì tôi ngộ ra rằng Sư phụ không muốn chúng ta gặp phải những vấn đề an toàn liên quan đến những việc này, và tôi nên tùy kỳ tự nhiên.
Tôi từng cảm thấy như thể mình đang được nâng lên khỏi giường trong khi ngủ. Tôi thức dậy và sau đó tiếp tục chìm trong giấc ngủ và không sợ hãi.
Tôi đã có một mối quan hệ rất tệ với mẹ của mình. Tôi không thể tha thứ cho bà ấy vì những việc bà đã làm. Tôi lớn lên trong một gia đình tan vỡ. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi ngộ ra rằng bất cứ những trải nghiệm gì của tôi trong quá khứ, chúng không phải để cho tôi than khóc và đổ lỗi cho người khác, mà là để học hỏi, hoàn trả cho những hành động xấu của mình rồi đắc được chút đức. Tôi tha thứ cho mẹ mình, và cũng hồng Pháp cho bà. Mẹ tôi đọc sách và nghe các bài giảng, kinh văn nhưng chưa chấp nhận Đại Pháp, vì bà là một tín đồ trung thành của tôn giáo mà từ đó bà đã trưởng thành.
Một thời gian sau khi tôi bắt đầu tu luyện, chồng tôi không bao giờ dành thời gian cho tôi. Anh ấy sẽ đi chơi thể thao. Mặc dù tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã giúp tôi có thời gian để học Pháp và luyện công, tôi đã không chuẩn bị tinh thần cho việc này. Bây giờ, nếu chồng tôi ra ngoài, tôi không còn trở nên buồn bực, và tôi cố gắng tu luyện.
Tôi bắt đầu phát chính niệm sau khi tôi đọc về nó trên các trang web. Tôi hỏi người liên lạc từ trang web Pháp Luân Đại Pháp về vấn đề này, và cô ấy vui vẻ gửi cho tôi một danh sách các bài viết liên quan đến việc phát chính niệm. Lúc đầu tôi không thể hiểu nó, nhưng bây giờ tôi đã minh bạch hơn về vấn đề đó..
Khi phát chính niệm, tôi đọc khẩu quyết và sau đó xuất niệm như sau: “Tiêu trừ hết thảy tà ác cản trở công việc Chính Pháp của Sư phụ, thanh trừ hết thảy tà ác cản trở sự viên mãn của tôi và đồng tu Pháp Luân Đại Pháp, tiêu trừ hết thảy tà ác cản trở những người chưa đắc Pháp, loại bỏ hết thảy tà ác thao túng tâm trí của chính phủ và những người chống lại Pháp Luân Đại Pháp, loại bỏ hết thảy tà ác đang bức hại các học viên Trung Quốc, loại bỏ hết thảy tà ác ở Trung Quốc, loại bỏ tất cả các chấp trước sợ hãi, tâm chấp vào danh, tâm lo lắng, tâm an dật, tâm tham lam của mình (một danh sách dài sau đó) ….Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, tôi phủ nhận bất kỳ sự an bài nào của cựu thế lực, và thanh lọc hết thảy tà ác cản trở việc Chính Pháp của Sư phụ, tôi bước trên con đường mà Sư phụ Lý Hồng Chí, Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp, đã an bài cho tôi.” Khi tôi đơn thủ lập chưởng, tôi cảm nhận được Pháp Luân quay.
Tôi không tinh tấn luyện công, và thỉnh thoảng phát chính niệm chỉ một lần một ngày, đôi khi vào tất cả thời điểm, và đôi khi không phát lần nào. Tôi biết tôi có tâm an dật và tôi phải vượt qua điều này. Điều này đặc biệt nghiêm trọng sau khi tôi bắt đầu đi làm. Tôi không muốn là “trung sỹ văn đạo” như Sư phụ Lý đã mô tả trong bài giảng của Ngài.
Tôi đã bắt đầu một công việc đòi hỏi phải chuẩn bị rất nhiều ở nhà. Tôi đã đủ may mắn chọn một môn để giảng dạy thông qua đó tôi có thể phơi bày các vấn đề mổ cướp nội tạng sống ở Trung Quốc như một đề tài nghiên cứu cho các sinh viên. Tôi cũng muốn hỗ trợ việc giảng chân tướng, do đó, tôi đã được huấn luyện để làm phóng viên cho một tờ báo. Tôi nghe Pháp trong xe hơi trên đường đi làm và về nhà.
Tôi muốn cảm ơn tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã viết các bài báo cáo và chia sẻ những trải nghiệm tuyệt vời của họ với những người như tôi. Tôi đã học được rất nhiều từ họ. Nó đã giúp tôi tăng thêm tín tâm. Tôi đồng cảm với tất cả những người đang phải chịu đau khổ dưới bàn tay của tà ác. Các bạn thật tuyệt vời và rất can đảm.
Bài viết này được viết ở tầng sở tại của tôi. Xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Đây là lần đầu tiên tôi nỗ lực viết bài.
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/12/137737.html
Đăng ngày 28-03-2013. Bản dịch có thể được chỉnh sửa cho đúng với nguyên bản.