Bài của một học viên ở Anh quốc

[MINH HUỆ 30-09-2012] Tôi từng lớn lên ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Hiện tôi đã sống ở nước Anh được 20 năm và đã chuyển nhà một vài lần, nhưng trong những giấc mơ, tôi luôn trở về quê hương của mình. Có lẽ, vì mong nhớ quê nhà, tôi thực sự rất thích đến khu phố Tàu ở London.

Vào năm 2006 ở khu phố Tàu, tôi đã gặp một người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn ở độ tuổi ngũ tuần. Bà ấy đã khuyên tôi thoái ĐCSTQ. Tôi đã vội vàng xua tay từ chối bà. Nhưng sự can đảm và bình tĩnh của bà khi đối diện với những lời châm chọc chua cay đã để lại trong tôi một ấn tượng lâu dài. Mùa hè năm đó, tôi đã nhìn thấy ba cậu thanh niên mặc áo phông màu vàng của Pháp Luân Đại Pháp đang đi bộ về phía khu phố Tàu. Họ dường như rất khác biệt với sự ồn ào của dòng người đang vội vã đi lại nơi đây. Khi tôi đi qua họ, tôi có thể cảm nhận được sự hòa ái của họ. Dõi theo họ từ phía sau, tôi không thể nào hình dung được trong đầu họ đang nghĩ những gì. Tôi bắt đầu đọc báo Đại Kỷ Nguyên, và việc ghé thăm trang web báo Đại Kỷ Nguyên đã trở thành một phần không thể thiếu được trong cuộc sống của tôi. Khi lên mạng tôi đã đọc những câu chuyện của họ: các đệ tử Đại Pháp, hết người này đến người khác, đã bị mất chốn nương thân, từng người, từng người một đã mất đi cuộc sống tươi đẹp của mình. Tất cả những điều đó đã hình thành trong đầu tôi các câu hỏi: Mặc dù bị đàn áp một cách dã man, tại sao họ vẫn kiên định? Chính xác thì nó là cái gì mà họ lại tin đến thế?

Thời gian thấm thoát trôi qua. Vào mùa thu năm 2007, tôi đã hẹn gặp những người bạn của mình ở Cambridge. Trước cửa Đại học King, một phụ nữ mảnh dẻ khác đã tiến đến phía tôi. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy thật bất công cho cô ấy. Đối diện với ánh mắt của cô ấy, tôi đã bật khóc. Tôi nhanh chóng bỏ trốn về phía bên kia của trường Đại học King, nhưng vẫn không thôi ngoái đầu nhìn lại. Người phụ nữ nhỏ nhắn trong làn gió mùa thu ấy vẫn đang dõi theo tôi từ đằng xa. Ánh mắt của cô ấy đã khiến tôi xúc động. Tôi không thể kìm nén những giọt nước mắt của mình, nhưng tôi cũng không biết tại sao mình lại quá xúc động đến vậy. Cũng vào đêm hôm đó, một học viên Pháp Luân Công dường như đã đợi sẵn tôi ở gần ga Cambridge và đưa cho tôi một quyển sách nhỏ có tên “Sự thật về vụ tự thiêu”. Mặc dù từ lâu tôi đã nghĩ rằng vụ tự thiêu đó có phần giả dối, nhưng tôi đã vô cùng kinh ngạc bởi sự thật.

Tôi vẫn không có đủ can đảm để liên lạc với bất kỳ học viên Pháp Luân Công nào, nhưng những khó nạn trong cuộc đời tôi cứ đến như đã được an bài. Năm 2008, một vài bất hạnh đã đến với sức khỏe của em gái tôi. Không có bác sĩ nào có thể chẩn đoán chính xác được bệnh tình của cô ấy. Các học giả và chuyên gia y tế đã gọi chung tất cả các triệu chứng đó là “bệnh kém khả năng học tập”. Em gái tôi không thể tiếp thụ được chương trình giáo dục từ các trường công lập. Tôi đã đi khắp nơi để tìm cách chữa trị cho cô ấy và thậm chí còn cầu Thần khấn Phật, nhưng chẳng ích gì. Lần đầu tiên trong đời mình, tôi gặp phải một vấn đề mà không thể giải quyết bằng nỗ lực và tranh đấu. Trong suốt ba năm qua, từng nỗ lực mà tôi ấp ủ đều bị dập tắt khiến tôi phải đau khổ dằn vặt. Trong nỗi tuyệt vọng đó, tôi chỉ còn đủ sức để nghĩ về việc làm sao để em gái tôi và tôi có thể chết đi mà không gây chú ý hay bị đàm tiếu, và không làm tổn thương những người thương yêu chúng tôi. Qua những thăng trầm trong bóng đêm của sự tuyệt vọng đã xuất hiện một tia sáng hy vọng, đó chính là Pháp Luân Công. Nó đã trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi tin rằng Pháp Luân Công là niềm hy vọng duy nhất có thể cứu giúp em gái mình.

Về sức khỏe của em gái tôi, vào ngày 29 tháng 05 năm 2011 tôi đã đưa cô ấy đến điểm luyện công tại công viên Regent ở London. Vào lúc 6h30 chiều ngày 20 tháng 06 năm 2011, đó là lần đầu tiên tôi làm theo tiếng nhạc luyện công ở nhà. Dưới sự hướng dẫn của một đồng tu có tiền duyên với mình, tôi đã tham gia buổi giao lưu tâm đắc thể hội năm 2011 của các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở châu Âu. Qua những làm quen ngắn gọn với các đệ tử Đại Pháp tại buổi giao lưu, tôi cảm thấy rằng họ đã hoàn toàn hòa tan trong Pháp. Từ những điều họ nói với tôi, tôi có thể nhận ra những điểm hóa của Sư phụ. Cuối cùng, tôi đã nhận được cuốn sách rất quý giá, cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi đọc những bài giảng của Sư phụ, tôi nhận ra rằng sự kiên trì phát chính niệm của các đệ tử Đại Pháp đã thanh lý tà ác trên thế giới này, và điều này đã giúp cho tôi có thể nghe Pháp. Tôi biết rằng những người đang đứng trên phố để giảng chân tướng chính là đệ tử Đại Pháp và họ đang giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp và mong muốn được trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kì Chính Pháp. Tôi đã bắt đầu con đường giảng chân tướng của mình.

Khi đứng trên đường, đối điện với những người lạ, tôi có cảm giác đang nhìn thấy chính con người trước kia của mình. Tôi cảm thấy sự hiểu nhầm của họ thật đáng tiếc. Khi những chúng sinh lạnh lùng bước qua tôi mà không hề đếm xỉa đến tôi, tôi thấy rất thông cảm với những đệ tử Đại Pháp đã cứu tôi. Trái tim của họ tràn đầy từ bi. Nhìn những chúng sinh bỏ đi, tôi tin rằng vào thời khắc mà chúng tôi gặp nhau, Đại Pháp chắc hẳn đã để lại một dấu ấn trong tâm của họ. Nhìn thấy những người để nỡ mất cơ hội đắc Pháp, tôi đã hiểu ra Đại Pháp trân quý đến nhường nào, và khó khăn như thế nào để tôi đắc được Pháp này.

Một lần, có vài người ngạo mạn đã xua đuổi tôi, như thể họ đang cố tránh một người ăn xin đang làm phiền họ. Chứng kiến những thái độ đầy ác ý và sự khinh rẻ hiển rõ trên gương mặt của họ, tôi đã lập tức cảm thấy danh dự của mình bị tổn thương ghê gớm. Quá buồn bã, tôi đã lui ra đằng sau quầy thông tin và khóc. Tôi đã nói với một đồng tu: “Hãy nhìn xem họ thờ ơ chưa kìa. Tôi thực sự không muốn cung cấp cho họ thông tin”. Đệ tử Đại Pháp đó đã nhẹ nhàng trả lời tôi bằng một câu rằng: “Sư phụ đã giảng: ‘‘Bày trước mặt chư vị, không có lựa chọn, cứu người mà chư vị có lựa chọn thì là sai.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp“)

Vào lúc đó, tôi cảm thấy tất cả tổn thương đã không còn nữa. Trái tim tôi đã tràn đầy năng lượng Đại Pháp ban tặng. Tôi đã nhận ra những quan niệm người thường của mình và khoảng cách lớn giữa tôi và họ. Tôi là một người thường đang làm việc Đại Pháp, còn họ là những đệ tử Đại Pháp đang cứu độ chúng sinh. Những việc như vậy thường xảy ra khi nào tôi giảng chân tướng cùng với các đệ tử Đại Pháp. Mỗi một lần như vậy, tôi có thể cảm nhận được những nguyên lý của Đại Pháp đang tịnh hóa tư tưởng của mình. Trên thực tế, tôi chỉ làm được một chút việc. Trong khi giảng chân tướng cùng các đệ tử Đại Pháp, tôi đã chân chính đề cao hơn.

Khi chuẩn bị viết xong bài viết chia sẻ kinh nghiệm này, tôi đã nhận được một vài tin: Mẹ của tôi bị mắc bệnh ung thư phổi rất nặng. Điều duy nhất chúng tôi có thể làm bây giờ là chờ kết quả khám định để quyết định xem liệu có nên cho mẹ đi phẫu thuật hay không.

Khi nghe tin đó, tôi đã lặng cả người. Dần dần, có một trường năng lượng mạnh mẽ đã bao quanh tôi. Trường năng lượng đó tách những tin tức xấu ra khỏi tôi để cho nó không thể tiến gần tới tôi. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được một trường năng lượng mạnh đến vậy trong cuộc đời mình. Tôi minh bạch hiểu ra rằng đó là Sư phụ đang ở ngay bên cạnh để bảo hộ cho tôi, và giúp tôi gia trì chính niệm. Những lời giảng của Sư phụ trong “Giảng giải Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu 2003 (phần hỏi và trả lời vào buổi chiều)” đã hiện lên trong đầu tôi lúc đó:

“Chư vị vĩnh viễn nhớ điều này, hết thảy can nhiễu xuất hiện hôm nay trong các đệ tử Đại Pháp thì tôi đều không thừa nhận, những gì không nên có đều là an bài của cựu thế lực”.

“Hãy phủ định chúng, dùng chính niệm đối đãi hết thảy!”

Tôi đã có thể ngộ từ Pháp rằng đây chính là can nhiễu của cựu thế lực nhằm ngăn cản tôi đi ra ngoài để giảng chân tướng. Rất bình tĩnh, tôi đã nói với bọn họ rằng: “Tôi không chấp nhận việc mẹ tôi bị bệnh. Tôi cũng không chấp nhận việc mẹ tôi đang bị đàn áp. Cựu thế lực, đừng hòng nghĩ đến việc ngăn cản tôi. Tôi sẽ tiếp tục giảng chân tướng”. Những lời này đã làm tâm can tôi vô cùng chấn động.

Tôi chưa bao giờ nói với mẹ tôi về việc tu luyện Đại Pháp bởi vì tôi lo sợ. Bây giờ cuộc sống của mẹ tôi đang ngàn cân treo trên sợi tóc. Nếu tôi thậm chí không dám cứu mẹ của mình, thì tôi sẽ nói đến việc giảng chân tướng như thế nào đây? Không phải là tự dối mình sao? Vì thế tôi đã nói với mẹ qua điện thoại: “Mẹ à, mẹ phải chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’Ý nghĩ đơn giản này có sức mạnh như xẻ núi đấy mẹ ạ. Nó sẽ đẩy lùi những điều bất hạnh của mẹ”. Mẹ tôi nói: “Mẹ sẽ làm theo lời con”. Trên điện thoại, tôi có thể nghe thấy tiếng mẹ, một người phụ nữ đã lớn tuổi, đang cố nén tiếng khóc nức nở của mình.

Năm ngày tiếp theo trôi qua trong sự chờ đợi mỏi mòn. Tôi vẫn tiếp tục gửi thư và gọi điện cho mẹ. Tôi càng ngày càng thấy lo lắng hơn và đã sốt ruột gửi cho mẹ những đoạn trích trong các bài giảng của Sư phụ và những câu chuyện về việc khỏi bệnh trên trang web Minh Huệ. Tôi cứ luẩn quẩn như thế. Vào ngày cuối cùng, sau khi những bức thư của tôi bị trả lại, tôi đã mất hết chính niệm của mình. Trong nỗi hoang mang đó, tôi đã gọi cho các đồng tu để tìm sự trợ giúp.

Dần dần, tôi đã bình tĩnh lại và nhìn lại những việc mà tôi đã làm trong vài ngày qua: Tôi đã quên mất việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi chỉ nghĩ về việc là dùng Đại Pháp như thế nào để thay đổi bệnh tình của mẹ tôi. Đại Pháp không phải dùng để chữa bệnh cho người thường. Đây là sự bất kính lớn nhất đối với Đại Pháp. Tôi thậm chí đã không tốt bằng một người thường và đang đẩy mẹ tôi vào chỗ nguy hiểm. Tôi thấy mình đang rớt xuống một con đường rất nguy hiểm. Bên cạnh đó, tôi cảm thấy Sư phụ đã điểm hóa cho tôi và chỉ dẫn tôi khi tôi chuẩn bị đi sai đường, mang tôi trở lại với tu luyện Đại Pháp. Dần dần Pháp của Sư phụ lại hiện ra trong đầu tôi. Trong “Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York” Sư phụ đã giảng:

“Tôi bảo mọi người, bất kể là xuất hiện mâu thuẫn nào, xuất hiện sự tình gì, thì khẳng định rằng bản thân chúng ta còn có chỗ hữu lậu. Điểm này là khẳng định. Nếu không có chỗ hữu lậu, thì không ai có thể dùi vào khe hở đó được”.

Khi nhìn lại, mặc dù tôi đã không nói về việc tu luyện của mình cho mẹ nghe, nhưng trên thực tế, bệnh tình của mẹ lại luôn ở trong đầu tôi. Tôi muốn làm ba việc cho tốt, bởi vì làm ba việc nghĩa là tôi có thể là một đệ tử Đại Pháp trong thời kì Chính Pháp, và tôi sẽ chắc chắn đạt đến viên mãn sau khi Pháp chính nhân gian. Nếu tôi đạt viên mãn, mẹ tôi sẽ được cứu. Nhiều lần trong lúc vượt quan, tôi đã không nghĩ đến Đại Pháp hay tu luyện, mà phần nào đó đã chịu đựng mọi thứ vì mục đích chữa bệnh cho mẹ và em gái tôi. Tôi không nhớ có bao nhiêu lần đã nói là sẽ buông bỏ tất cả. Giờ nhìn lại bản thân mình, tôi thực sự đã buông bỏ chúng chưa? Tôi không nhớ có bao nhiêu lần tôi đã nói rằng tôi tín Pháp, tín Sư, nhưng tôi đã thật sự tin chưa? Nếu tôi kiên định vào niềm tin của mình, tôi đã không bồn chồn lo lắng như thế. Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội lần đầu ở Bắc Mỹ”, Sư phụ giảng:

Nếu chư vị, là một người tu luyện, chỉ tách khỏi mọi thứ một cách hời hợt trong khi sâu bên trong chư vị vẫn còn dính vào một số thứ hoặc dính vào những lợi ích thiết yếu của bản thân mà chư vị không chịu loại bỏ chúng đi, tôi nói với chư vị rằng sự tu luyện của chư vị là giả tạo! (tạm dịch)

Sơ hở của tôi thật quá lớn! Nếu không có sự quan tâm của Sư phụ, tôi có lẽ đã rơi xuống cái đáy từ lâu rồi.

Trên đây là tất cả những gì mà tôi đã nghĩ đến, tất cả những gì mà tôi đã ngộ ra. Trước khi phát hiện ra bí ẩn này, tôi đã phải rất đau đớn để buông bỏ chấp trước vào tình thân quyến. Khi phát hiện ra, tôi cảm thấy như trút bỏ được một gánh nặng. Chính lúc đó, câu trả lời đã không còn là bí ẩn, và bóng đêm đã nhường chỗ cho rạng đông.

Vào ngày thứ năm, mẹ tôi đã báo cho tôi rằng hai vị chuyên gia chẩn đoán cho mẹ đã rất bối rối vì họ không tìm thấy vấn đề gì trong sinh tiết. Họ nói rằng đó là điều không thể. Họ không thể hiểu được làm thế nào mà những gì họ nhìn thấy đã biến mất hoàn toàn. Nhưng mẹ tôi nói rằng mẹ đã biết trước điều đó. Tôi cảm thấy một chút thoải mái, một chút hạnh phúc, và cũng một chút khổ tâm. Tôi mừng vì mẹ tôi đã nghe và đã hiểu Đại Pháp. Tôi hạnh phúc vì tôi là nhân chứng cho điều kì diệu này.

Nhìn lại những thăng trầm trong cuộc đời của mình, hóa ra Sư phụ luôn điều chỉnh con đường của tôi, con đường theo Đại Pháp. Những khó nạn của tôi thực ra là do sự đàn áp của cựu thế lực, Sư phụ đã lợi dụng chúng để rèn giũa tôi trưởng thành. Tôi tin rằng mặc dù tôi tu luyện Đại Pháp muộn, nhưng tôi sẽ là một đệ tử chân chính của Sư phụ.

Rất mong được các đồng tu chỉ ra bất kể điều gì không phù hợp với Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/30/新学员-虽然得法晚-但我真是师父的弟子-263325.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/10/135787.html
Đăng ngày 25-12-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share