[MINH HUỆ 07-12-2012]

Bài viết của học viên Trịnh Nguyên Du ở Cao Hùng, Đài Loan

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 34 tuổi. Tôi từng làm việc tại bệnh viện Vinh Dân nổi tiếng ở Đài Bắc, Đài Loan với vai trò là trưởng khoa truyền nhiễm. Sau khi cha mẹ tôi chuyển đến Cao Hùng, tôi đã chuyển đến một bệnh viện ở cùng thành phố.

Tôi bị bệnh hen suyễn từ thời còn đi nhà trẻ và tôi quá ốm yếu để có thể đi học. Tôi chưa bao giờ chơi tốt môn thể thao nào bởi vì tôi quá gầy, sức chịu đựng kém và hầu như lúc nào cũng ốm.

Trước khi vào trung học, tôi không luyện tập thể dục nhiều bởi vì lượng bài vở ở trường rất nặng. Tuy nhiên, khi vào đại học, tôi tham gia vào đội bóng chuyền để có được điểm thể dục. Kết hợp với việc tập luyện thể dục và uống thuốc, bệnh hen suyễn của tôi đã được cải thiện một cách đáng kể.

Sau đó tôi bắt đầu bị đau khớp nghiêm trọng ở ngón tay, cổ tay, đầu gối và ngón chân bất cứ khi nào huyết áp của tôi đến một mức nhất định hay khi tôi rất mệt mỏi do thiếu ngủ. Cơn đau đớn cùng cực tới mức mà tôi không thể di chuyển được ở trên giường. Tôi đã trải qua mười cơn đau bùng phát lớn giống như vậy và cả hàng trăm cơn đau nhỏ.

Đôi lúc tình trạng của tôi chuyển từ xấu thành tốt, trong khoảng thời gian vài giờ đồng hồ. Tôi nhớ là mình đã đến lớp học bằng nạng vào buổi sáng và sau đó chơi bóng chuyền vào buổi chiều.

Sau đó tôi được chẩn đoán là mắc bệnh thấp khớp tái nhiễm, một loại bệnh tự miễn dịch không thể chữa khỏi, trong đó hệ thống miễn dịch phá hủy các khớp xương của cơ thể. Loại thuốc mà tôi được kê chỉ là thuốc giảm đau tạm thời cho cơn đau khớp của tôi.

Trong năm học cuối của tôi tại trường y, tôi đã bỏ môn bóng chuyền và bắt đầu chạy bộ. Có lần tôi chạy hết 42km (khoảng 26 dặm) trong vòng 3 tiếng 27 phút và 100km (khoảng 62 dặm) trong vòng 12 tiếng 56 phút. Về thể chất, tôi cảm thấy thật tuyệt vời mặc dù tôi không hoàn toàn đánh bại được bệnh hen suyễn.

Tôi nhớ rằng chị cả của tôi, Trịnh Vũ Hàm cũng ốm yếu từ khi chị ấy còn trẻ nhưng cho đến nay không ai có thể chẩn đoán được đúng tình trạng của chị ấy.

Một ngày, chị ấy đã phải tiến hành phẫu thuật do bị viêm ruột thừa. Sau phẫu thuật, chị ấy thường xuyên bị nôn mửa và rất yếu. Không lâu sau, bệnh viện phát hiện ra rằng chị ấy đã bị mắc chứng thiếu hụt natri nghiêm trọng.

Lúc đó bệnh viện Đài Bắc Vinh Dân đã chuyển tôi đến thành phố Kim Môn. Tôi đã gọi cho bác sỹ của chị tôi và thảo luận với ông về tình trạng của chị ấy qua điện thoại. Sau khi chia sẻ với nhau về những hiểu biết trong ngành, chúng tôi phát hiện ra rằng chị tôi đã bị teo tuyến yên. Do chị tôi không có đủ khả năng chi trả cho việc điều trị căn bệnh của chị, chị ấy phải sử dụng đến một số loại thuốc steroids và thyroxine, cũng chỉ để cầm cự.

Loại thuốc đó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc của chị tôi vì vậy một ngày chị ấy đã ngừng dùng thuốc trong vòng 05 ngày và trở nên rất ốm yếu. Sau đó chị ấy đã vô tình dùng quá liều thuốc steroid, việc này khiến chị ấy đã phải nghỉ làm.

Vào tháng 07 năm 2012, chị tôi bị một cơn đau nghiêm trọng và phải vào phòng cấp cứu địa phương. Sau khi qua khỏi cơn bệnh này, tâm trạng của chị ấy đã thay đổi tốt hơn một cách đáng kể. Hơn nữa, chứng phù nề của chị ấy đã biến mất và khuôn mặt của chị ấy đã trở lại hình dạng ban đầu. Đôi lúc chị ấy còn làm thêm giờ vào ban đêm, chị ấy không bao giờ bị tái phát cơn bệnh nữa.

Một ngày, chị ấy nói với tôi: “Em à, xin đừng giận chị nhé nhưng trong một tháng rưỡi qua, chị đã không dùng bất cứ một viên thuốc teo tuyến yên nào. Lần cuối cùng cơn đau của chị bùng phát chính là lần cuối cùng mà chị tiêm thuốc đấy. Sau đó, chị không dùng bất cứ một viên thuốc nào nữa.”

Tôi không thể giận chị ấy bởi vì không chỉ trạng thái thân và tâm của chị ấy được cải thiện mà chứng phù nề của chị ấy cũng thuyên giảm. Thấy được sự tiến triển của chị ấy, tôi rất vui nhưng cảm thấy rất bối rối!

Sau đó, chị tôi đã nói với tôi rằng chị bắt đầu luyện Pháp Luân Công vào ngày 01 tháng 07 năm 2012. Không lâu sau, tất cả bệnh tật của chị tôi đã biến mất và thế giới quan của chị ấy đã được cải thiện. Tuy nhiên, khi mới tu luyện, chị ấy nói rằng chị ấy vẫn trải qua một vài cơn đau.

Ông Dương Thạc Anh, một Giáo sư của Đại học quản lý Quốc gia Tôn Trung Sơn, bố của một người bạn học cùng trung học của chị đã giới thiệu Pháp Luân Công cho chị.

Ban đầu, tôi chỉ xem Pháp Luân Công như một môn khí công tuyệt vời có khả năng chữa bệnh cho mọi người. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục chạy bộ để giữ sức khỏe.

Chị tôi giới thiệu cho tôi sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách mà tôi đã đọc hết một lần rồi để sang một bên. Vào tháng 09 năm 2012, giáo sư Dương đã đề nghị tôi nói chuyện với ông ấy. Tôi đã nhận lời mời của ông ấy, sau khi chứng kiến sự cải thiện của chị tôi.

Trong những năm tháng của cuộc đời mình tôi đã trăn trở rất nhiều về những vấn đề tâm linh, ví dụ như: nguồn gốc của sinh mệnh con người là gì, điều gì xảy đến sau khi chết, con người có một loại sứ mệnh nào đó hay không? Và có số phận hay không? Tuy nhiên sau khi nói chuyện với giáo sư Dương, tôi cảm thấy rất hứng khởi và hiểu ra rằng mục đích của việc chữa bệnh khỏe người chỉ là khởi đầu đối với việc tu luyện lên cao tầng.

Sáng hôm sau, trước khi đi làm, tôi đến gần điểm luyện công của Pháp Luân Đại Pháp. Một người phụ nữ lớn tuổi đã tự giới thiệu vắn tắt về mình cho tôi sau khi bắt đầu dạy tôi các bài công pháp. Sau giờ làm, tôi nhận ra rằng mình đã bị sốt cao và cơn sốt kéo dài trong gần 24 tiếng.

Mặc dù tôi rất mệt mỏi, ho nhiều và khạc ra đờm đặc nhưng tôi không cảm thấy đau đớn một chút nào. Về cơ bản, tôi cũng trải qua trạng thái được chữa bệnh giống như chị tôi khi chị ấy mới vào học. Sư phụ đã giảng về điều này trong Chuyển Pháp Luân khi mà cơ thể được tịnh hóa.

Là một bác sỹ, tôi biết khi nào phải dùng và khi nào không phải dùng thuốc. Tôi cũng biết rằng thuốc cảm không thể giải cảm được mà nó đơn giản chỉ ức chế các triệu chứng và ẩn ngược chúng vào trong cơ thể.

Do vậy, tôi quyết định chỉ dùng thuốc ho bởi vì cơn ho thành tiếng sẽ tạo ra ảnh hưởng bất lợi cho công việc của tôi ở bệnh viện. Sau đó cơn đau ở khớp, cổ và lưng của tôi biến mất cũng như căn bệnh trĩ của tôi.

Tôi không chỉ cảm nhận được rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi mà tôi còn cảm thấy rằng mình tràn đầy năng lượng và một cảm giác an hòa sâu thẳm trong tâm. Sự chuyển hóa cả thân lẫn tâm mà tôi đã trải qua trong một khoảng thời gian ngắn như vậy quả là đáng kinh ngạc! Không có một phương pháp y học hay liệu pháp tinh thần nào có thể sánh được với kết quả mà tôi đã được trải nghiệm từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Do đó, tôi quyết định dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình để tu luyện Pháp Luân Công thay vì chơi thể thao. Tôi nhận ra rằng việc tịnh hóa cả thân lẫn tâm của chúng ta chính là đặt định một nền tảng để tu luyện lên cao tầng.

Việc chạy bộ chưa bao giờ mang lại cho tôi nhiều lợi ích như Pháp Luân Công.

Hơn nữa, việc chạy bộ đường dài gây ra tổn hại lớn cho cơ thể vì nó phải tiêu hao rất nhiều năng lượng của cơ thể. Thêm vào đó, một người chạy bộ đường dài rất dễ bị chấn thương và việc đó tốn rất nhiều thời gian.

Tôi phải mất một thời gian dài để buông bỏ tâm hiển thị, đặc biệt là do những người xung quanh tôi luôn ngưỡng mộ tôi về sự sức chịu đựng bền bỉ về thể chất. Khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng việc chạy bộ của tôi luôn gắn liền với tâm hiển thị và tự mãn của tôi. Để đề cao tâm tính, tôi phải buông bỏ những chấp trước này.

Tôi vô cùng biết ơn vì  hết thảy những gì đã xảy đến trong cuộc đời tôi, bao gồm cả những điều dường như là tiêu cực. Mọi việc đều được an bài bởi một sinh mệnh ở tầng cao hơn để tôi có thể trở thành một con người như chính tôi và dẫn tôi đến với Đại Pháp.

Tôi hy vọng rằng trải nghiệm của tôi sẽ khích lệ nhiều người hơn nữa bước đi trên con đường tu luyện và được trải nghiệm niềm vui khi có được cả thân thể và tâm trí mạnh khỏe.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/7/台湾医师-从运动转换为修炼之路-266300.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/6/137388.html

Đăng ngày 26-03-2013.  Bản dịch có thể được chỉnh sửa cho đúng với nguyên bản.

Share