Bài viết một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-09-2012] Trong suốt mười năm tu luyện của mình, tôi thường thấy bản thân mình đang tập trung quá nhiều vào những mối quan tâm của người thường. Tôi đã không đủ tinh tấn trong tu luyện và tôi rất xin lỗi Sư Phụ về điều này. Tuy thế, Sư Phụ đã không bỏ rơi tôi, mặc dù tôi là một học viên đáng thất vọng. Tôi cảm thấy Sư Phụ đang ở bên cạnh tôi, và tôi hy vọng điều này sẽ khuyến khích tất cả các học viên cùng nhau đề cao.
Đại Pháp đã thay đổi quan điểm sống của tôi
Tôi nhớ rằng khi tôi tốt nghiệp ra trường, tôi là một người phụ nữ trẻ tự tin tràn đầy nhiệt huyết. Tôi đã không tin vào bất kể thần thánh nào. Tôi cũng không tin rằng số mệnh của mình đã được an bài. Tôi tin rằng tôi có thể định đoạt được số phận của chính mình. Sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu làm việc trong một doanh nghiệp thuộc nhà nước ở quê tôi. Tôi đã may mắn được đề bạt lên chức nhân viên văn phòng không lâu sau khi tôi bắt đầu công việc. Tôi đã làm việc chăm chỉ nên các lãnh đạo rất quí mến tôi. Tuy thế, tất cả những nhân viên khác trong cùng tổ đã ghen tị với tôi. Họ thường gạt tôi ra và nói xấu tôi. Những lúc đó, những gì tôi cảm thấy là con người xấu xa đến như thế nào và đạo đức của toàn thể xã hội nhân loại này đã đồi bại đến thế nào!
Những điều không may mắn đã đến với tôi hết lần này đến lần khác. Mẹ tôi bị gãy cả hai vai và gia đình tôi không có đủ tiền để đưa mẹ đến bệnh viện. Bố tôi mượn tiền từ những người bạn và đưa mẹ tôi đến một phòng khám tư nhân. Tuy nhiên, việc điều trị ở đây không hiệu quả. Kể từ đó, mẹ tôi đã trở thành tàn tật. Cánh tay của mẹ buông thõng xuống dọc theo thân và bà không thể tự nhấc chúng lên. Mẹ đã không thể tự chăm sóc cho bản thân mình và cần sự giúp đỡ. Mẹ tôi kêu rên suốt ngày. Lúc đó, một bác gái hàng xóm sang nói với mẹ tôi “Khi cô không thể làm bất kể điều gì thì làm thế nào cô tập luyện với tôi được chứ? Pháp Luân Đại Pháp chữa bệnh rất hiệu quả. Rất nhiều những bệnh nhân ung thư đã khỏi sau khi tu luyện. Chừng nào, cô tu luyện chân chính, Sư Phụ sẽ giúp cô.”
Vì thế mẹ tôi đã bảo bố tôi và tôi rằng mẹ sẽ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ đã bị tàn phế và mẹ không thể chăm sóc cho bản thân mình. Mẹ tin chắc rằng mẹ hẳn đã phải làm điều gì đó xấu xa trong kiếp trước thì kiếp này mới gặp nhiều khó khăn như vậy. Mẹ đã quyết định trở thành một người tốt và tu luyện tinh tấn. Bố và tôi nghĩ rằng mẹ không thể làm bất cứ việc gì trong nhà, vì vậy chúng tôi để mẹ đi. Chúng tôi đã coi đó là một cách cho mẹ được khuây khỏa và không chú ý lắm đến điều đó.
Sau đó một điều tuyệt diệu đã xảy ra! Gần một năm sau đó, hai cánh tay của mẹ tôi đã được chữa lành và nó lại hoạt động bình thường trở lại. Gương mặt của mẹ trông tươi sáng hơn, da dẻ cũng rất mềm mại. Mẹ bảo với cả gia đình là: “Cánh tay của mẹ giờ đã khỏi rồi. Sư Phụ thật là kì diệu! Sư Phụ Lý thật phi thường! Con phải tin vào Pháp Luân Đại Pháp, tin vào Thần!” Cả gia đình chúng tôi đều chứng kiến sự kì diệu của Đại Pháp.
Kể từ đó, tôi đã thay đổi những quan niệm cố hữu của mình về việc chỉ tin vào khoa học và không bao giờ tin vào Thần Phật. Năm 1998, tôi cũng đã may mắn được bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp. Chính sự từ bi của Sư Phụ và sự kì diệu của Đại Pháp đã thay đổi cách nhìn cuộc đời của tôi.
Pháp Luân Đại Pháp đã chấm dứt ân oán của tôi và giúp tôi vượt qua những khó nạn gia đình
Tôi tự thấy mình là một người phụ nữ tốt bụng và giản dị. Mẹ chồng tôi sống ở một vùng quê xa xôi. Sau khi cưới nhau được một năm, chúng tôi vẫn không có con. Mẹ chồng tôi nói rằng tôi không thể có con. Tôi đã rất cáu giận và đã đến bệnh viện thành phố để kiểm tra. Kết quả khám nghiệm đã chỉ ra chồng tôi bị bệnh hoa liễu do lối sống vô độ của anh ấy. Tôi đã bị choáng bởi tin bất ngờ này và tôi đã bật khóc. Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng rằng chồng tôi có thể lừa dối tôi. Những thành viên trong gia đình tôi ủng hộ việc tôi ly dị chồng vì hành vi này của anh ấy. Tuy thế, mọi người trong gia đình chồng tôi không để tôi làm như thế. Chúng tôi lao vào một cuộc tranh cãi lớn và tôi đã rất bực mình, không biết mình phải làm gì. Ba lần khi tôi đang nghe Sư Phụ giảng Pháp, tôi đã có những suy nghĩ về việc ly dị và nhận ra rằng cuốn băng đã ngừng lại. Tôi hiểu ra rằng Sư Phụ đang nhắc tôi rằng với tư cách là một học viên, tôi không thể dễ dàng ly dị như vậy.
Một lần tôi có một giấc mơ trong đó tôi đã cưới chồng tôi vào kiếp trước. Trong kiếp đó, chúng tôi đã có hai đứa con, một trai một gái. Anh ấy rất yêu tôi nhưng tôi không yêu anh ấy. Tôi đã bỏ anh và đi theo một người đàn ông khác mà tôi yêu cùng với những đứa con của mình. Sau khi tỉnh dậy, tôi đã biết lý do tại sao chồng tôi lại không đối xử tốt với tôi trong đời này. Tôi đã nợ anh ấy từ kiếp trước. Mọi thứ trong cuộc đời của người thường là có mối quan hệ nhân duyên. Bạn phải trả hết những món nợ của mình, đó là chân lý! Sư Phụ để tôi nhìn thấy mối quan hệ nhân duyên của tất cả điều này và nó đã giúp tôi giải quyết được hoàn cảnh rất khó khăn này trong cuộc đời tôi. Tôi đã bỏ ý nghĩ ly hôn. Tôi đã yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn để làm một người tốt. Tôi đã làm việc chăm chỉ để kiếm nhiều tiền hơn và đưa anh ấy đến khám các loại bác sĩ. Có câu rằng, một người tu luyện cả nhà có thể được lợi ích. Sau một vài tháng, bệnh mà chồng tôi mắc phải trong khoảng ba năm đã được chữa khỏi. Sau đó chúng tôi đã có một cậu con trai rất đáng yêu. Trong suốt khó nạn này, Đại Pháp đã thay đổi tôi và tôi đã học làm người tốt, khoan dung theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn.
Cứu độ những người có duyên trong suốt quá trình tu luyện của tôi
Bố chồng tôi sống ở nông thôn và chúng tôi về quê trong dịp nghỉ lễ để thăm bố. Tuy thế, ngôi nhà của bố lại ở trên đỉnh một ngọn núi và giao thông ở đó rất bất tiện. Tôi đã lớn lên ở thành phố và không biết làm thế nào để đi lên đường núi. Phải mất từ hai đến ba tiếng đồng hồ để đi bộ đến nhà bố, vì thế tôi thường bắt xe buýt.
Một hôm khi tôi đang học Pháp, tôi bất chợt nhận ra rằng tôi là người duy nhất ở trên ngọn núi này tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chính vì thế, tôi cảm thấy tôi nên đảm nhận sứ mệnh này để cứu những người thường ở đây. Rất nhiều người trên núi đang đợi được cứu. Nếu tôi bắt xe buýt và đi qua nhanh chóng thì làm sao tôi có thể nói cho họ sự thật được? Kể từ đó, tôi không bao giờ đi xe buýt để về nhà nữa. Thay vào đó tôi đi bộ và tôi đã nói với mỗi người tôi gặp rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, rằng Đại Pháp đang phổ truyền khắp thế giới, rằng ĐCSTQ đang đàn áp Đại Pháp và lấy đi nội tạng của các học viên để kiếm tiền, v.v. Bất cứ khi nào tôi gặp dân làng tôi lại cho họ những tài liệu có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy trạm điện thoại nào, tôi đều dán thông tin liên quan đến Đại Pháp lên đó. Kết quả đã rất tốt. Mỗi khi tôi trở về nhà, tôi có thể giúp khoảng 10 người thoái Đảng. Tôi đã mòn ba dôi dép khi leo ngọn núi này. Tôi thầm hứa với Sư Phụ là tôi sẽ cố gắng hết sức mình để thực hiện sứ mệnh cứu độ chúng sinh và không để chúng sinh của tôi thất vọng.
Thỉnh thoảng tôi bị lạc ở trên núi nhưng tôi không hoảng sợ. Tôi sẽ ngồi ở tư thế song bàn và xin Sư Phụ dẫn đường cho tôi. Luôn luôn có một phép màu, vì sẽ có một phụ nữ hay một em bé đến dẫn đường cho tôi. Tôi có thể cảm thấy Sư Phụ đang ở quanh tôi và bảo hộ tôi mọi lúc. Thậm chí bố chồng tôi còn ngạc nhiên, “Con thật là dũng cảm khi đi bộ trên ngọn núi hùng vĩ này một mình đấy!” Tôi đáp: “Con có Sư Phụ giúp đỡ con.” Đại Pháp đã cho tôi một ý chí kiên cường để thành công trên con đường tu luyện của mình.
Có rất nhiều điều đã xảy ra và tôi biết rằng chúng vượt quá khả năng của tôi. Chính Sư Phụ đã cấp cho tôi. Chỉ khi tôi tu luyện và giảng chân tướng một cách siêng năng hơn thì tôi mới có thể hoàn thành niềm mong mỏi của Sư Phụ là cứu độ thêm nhiều chúng sinh.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/15/大法从新塑造了我-262806.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/5/135729.html
Đăng ngày: 13– 12– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.