Tiếp theo phần 1

[MINH HUỆ 29-11-2012]

Không phải là “bức hại và bị bức hại” mà là “cứu và được cứu”

Khi những bức tường cao của trại tạm giam cách ly tôi khỏi tự do và thế giới bên ngoài, tôi không hề sợ hãi và buồn. Thứ duy nhất trong đầu tôi là Pháp,

“Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì?” (Giảng Pháp Ở Sydney, tạm dịch)

“[Chính] chư vị mới là nhân vật chính của thời kỳ lịch sử này; hiện nay, dẫu là tà ác hay là chính Thần, [họ] đều tồn tại vì chư vị. Bước đi thật ngay chính trên con đường của mình mới là điều trọng yếu nhất.” (Tẩu chính lộ – 2005)

1. Giữ vững chính niệm và tạo ra môi trường tu luyện

Ngày 27 tháng 05 năm 2010, tôi bị tố giác với cảnh sát khi đang giảng chân tướng. Hai công an đã cố gắng lôi tôi vào xe của họ nhưng thất bại. Sau đó, họ gọi thêm khoảng sáu hay bảy người nữa và xô tôi vào xe. Tôi kêu lên: “Sư phụ hãy cứu con!” Họ đấm đá tôi. Khi chúng tôi đến đồn công an, tôi giảng chân tướng cho viên công an giám sát tôi và anh ta lập tức đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Sau đó, hai nhân viên bước vào để nghe chân tướng nhưng khi họ chuẩn bị thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó, đội trưởng bước vào và họ bỏ đi. Tôi giảng chân tướng cho đội trưởng nhưng anh ta từ chối thoái ĐCSTQ. Sau đó, anh ta mang tôi vào xe công an và đưa đến trại tạm giam. Sau khi đến trại tạm giam, anh ta rời đi.

Người lính trực ca đã yêu cầu tôi mặc áo tù nhân và đi vào phòng. Tôi nghĩ đến lời Sư phụ dạy:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của Đệ Tử Đại Pháp có uy lực,’Tinh tấn yếu chỉ 2′)

Tôi nói: “Tôi sẽ không mặc đâu!” Anh ta gọi một tù nhân tới để mặc cho tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt người tù đó và anh ta không nhúc nhích. Khi lính canh nhìn thấy người tù không cử động, anh ta lôi tôi vào phòng giặt. Anh ta bắt đầu đánh tôi bằng chiếc áo. Tôi đưa tay đỡ nó và chiếc áo bị trượt ra ngoài và không chạm vào người tôi. Anh ta đánh tôi lần nữa nhưng tôi giơ tay lên và chiếc áo lại trật ra lần nữa. Lúc đó anh ta tức giận đến nỗi thở hổn hển. Tôi nhẩm Pháp:

“Người tu luyện là trên đường thành Thần, không coi con người như kẻ địch, gắng sức cứu độ hết thảy chúng sinh” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Tôi cảm thấy ái ngại cho anh ta và nói: “Tôi không chống cự anh, tôi chỉ tránh chiếc áo này bởi vì tôi không phải là tội phạm, vì vậy tôi từ chối mặc nó.” Thái độ của anh ta bớt căng thẳng hơn.

Tôi nghe nói rằng ở trại tạm giam, luyện các bài công pháp Pháp Luân Công là không được phép, nhưng tôi phải luyện công và không ai có thể ngăn tôi. Sau khi củng cố chính niệm, tôi dậy lúc 3 giờ 50 để bắt đầu luyện công. Tôi rất ngạc nhiên là, sau khi luyện xong, khi lính canh đánh và đá tôi, tôi thấy nhẹ như lông vũ. Tôi cũng bất ngờ và rất vui là chân tôi, vốn bị sưng hai năm nay, đã hoàn toàn được chữa khỏi trong một đêm.

Ngày tiếp theo, sau khi ăn sáng xong, đội trưởng gọi tôi lên và nói: “Chị dậy sớm luyện công khiến một cô gái trong phòng rất sợ hãi và giờ cô ta không muốn ở cùng phòng với chị. Chúng tôi chuyển chị ra ngoài. Đừng có luyện công nữa.” Tôi được chuyển sang phòng khác và điều này mang đến cho tôi nhiều cơ hội để giảng chân tướng. Tôi được đưa đến một phòng mới và đặt mọi thứ của tôi lên giường gần cửa sổ. Không lâu sau, một cô gái hai mươi tuổi cũng được chuyển đến. Cô bé ấy lúc hát lúc chửi thề. Có vẻ như cô có vấn đề về thần kinh. Tôi thấy cô bé thật đáng thương. Tôi ngồi trên giường và nhẩm Pháp một tiếng và sau đó luyện bài Pháp Luân Trang Pháp. Sau đó tôi phát chính niệm trong một giờ.

Một nữ trại phó bước vào trong giờ ăn trưa và đứng trước mặt tôi. Cô ta nhìn vào mắt tôi và nói: “Chị vẫn dám luyện công ở đây à?” Tôi cười và khẳng khái trả lời, “Cơ thể của tôi sẽ không thể chịu đựng được nơi này nếu tôi không luyện công.” Tôi phát chính niệm mạnh mẽ. Trong khoảng một phút, hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm và những người khác thì nhìn vào chúng tôi. Cuối cùng cô ta nói, “Hãy chú ý và đừng làm ảnh hưởng đến người khác.” Sau khi nói xong cô ta rời đi. Kể từ đó, không ai can nhiễu khi tôi luyện công.

2. Giữ vai trò chủ đạo và đường đường chính chính cứu độ chúng sinh

Sau bữa trưa, tôi phát chính niệm và nhẩm Pháp. Sau đó, tôi ngồi đả tọa. Cô gái có vẻ yên lặng. Vì vậy tôi hỏi cô ấy, “Tại sao cháu phản đối Pháp Luân Công?” Cô ấy nói, “Những ai mà tu luyện Pháp Luân Công thì hoặc là tự thiêu, hoặc là giết người. Khi cháu nghe từ ‘Pháp Luân Công,’ cháu thấy sợ hãi.” Tôi nói: “Pháp Luân Công dạy mọi người sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Dù cháu đối xử với cô thế nào, cô sẽ không tức giận và không gây sự. Điều đó không tốt sao?” Cô ấy gật đầu. Vì vậy, tôi giải thích với cô ấy Pháp Luân Công là gì và tại sao ĐCSTQ bức hại các học viên. Tôi nói với cô ấy về việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để được bình an. Cô ấy ngồi yên lặng lắng nghe và thoái Đội Thiếu niên tiền phong.

Sau đó, tôi giảng chân tướng cho những người ở phòng bên cạnh. Khi tôi nói Đại Pháp đã được phổ truyền rộng rãi ở nước ngoài như thế nào, một phụ nữ là chủ một công ty tư nhân nói, “Năm ngoái, tôi du lịch tới bốn nước. Có rất nhiều người tu luyện ở Đài Loan và Mỹ, ở khắp mọi nơi đều có.” Sau khi cô ấy nói điều này, những người khác sẵn lòng chấp nhận sự thật và ngay lập tức, mọi người ở đó đều thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Một ngày, cô bé cùng phòng nói với tôi: “Chân của cháu bị sưng gân cũng khá lâu rồi, và nó thường bị đau vào những ngày mây u ám. Dù hôm nay là một ngày trời rất u ám, cháu không đau chút nào cả.” Vì vậy cô ấy đi xung quanh và nói với mọi người Pháp Luân Công kỳ diệu như thế nào.

Sau đó, một cô gái khác bước vào. Khi cô ấy nghe thấy rằng tôi đang tu luyện Pháp Luân Công, cô ấy phớt lờ tôi. Tôi nói: “Pháp Luân Công rất tốt!” Cô ấy không nói gì. Cô gái đã hưởng lợi ích nói: “Pháp Luân Công thật sự là tốt. Tôi nhẩm thầm trong tâm điều này và chân tôi đã được chữa khỏi.” Tôi nói: “Giống như cháu, khi bạn ấy mới đến đây lần đầu, bạn ấy hiểu nhầm Pháp Luân Công.” Cô ấy lập tức bịt tai, và nói: “Đừng nói nữa. Cháu thấy đau đầu khi cô nhắc đến Pháp Luân Công.” Tôi nói, “Điều này là vì Sư phụ đang gỡ bỏ nghiệp bệnh cho cháu. Cháu sẽ khá hơn sau khi nghe chân tướng.” Sau đó tôi bắt đầu nói với cô ấy Pháp Luân Công đã được truyền bá ở hơn 100 nước trên khắp thế giới như thế nào và sau đó tôi nói với cô ấy về cuộc bức hại. Tuy nhiên, cô ấy vẫn bịt tai lại và từ chối lắng nghe. Tôi nói, “Để tốt cho bản thân cháu, cô phải tiếp tục nói.” Điều này tiếp tục diễn ra trong hai ngày. Vào ngày thứ ba, cô ấy không còn hét lên khi tôi nói về Pháp Luân Công. Cô ấy nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Tôi nói, “ Cháu không đau đầu nữa phải không?” Cô ấy gật đầu và sau đó đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Khi lần đầu tiên tôi ra khỏi phòng để đi ăn, hai cậu thanh niên đến và hỏi: “Dì ơi, tại sao dì lại bị vào tù?” Tôi tự hào nói, “Vì tu luyện Pháp Luân Công.” Họ thì thầm nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi hỏi họ có phải là đoàn viên Đoàn Thanh niên không và họ gật đầu. Tôi bảo họ: “Hãy thoái Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên tiền phong và hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’một cách chân thành.”

Một lần ở trong hành lang, tôi gặp người lính canh đã đánh tôi trong ngày đầu tiên. Anh ta nhìn tôi và nói: “Tôi biết chị ghét tôi.” Tôi cười và trả lời, “Tôi không ghét anh, tôi tu luyện Pháp Luân Công. Anh có muốn tìm hiểu Pháp Luân Công không?”Anh ta nói: “Tôi sẽ lắng nghe những gì chị nói.” Anh ta đưa tôi đến một căn phòng và tôi bắt đầu nói với anh ta về khả năng kỳ diệu của Pháp Luân Công trong việc chữa bệnh và nâng cao sức khỏe. Tôi nói, “Anh không biết được rằng Đại Pháp đã được phổ truyền ở hơn 100 nước. Khi tôi giảng chân tướng cho anh, anh đã từ chối lắng nghe. Anh từ chối xem những đĩa CD và tài liệu mà tôi đưa cho. Chúng tôi muốn mọi người biết Đại Pháp là tốt. Chúng tôi có làm sai điều gì không?” Anh ta lắc đầu và nói không.

Một lần khi chúng tôi được phép ra ngoài trời để thay đổi không khí, vị trại phó làm vài động tác như đá chân, cúi gập người xuống và nói làm như thế rất tốt cho cơ thể. Cô ấy không xấu xa như hôm đầu tiên tôi đến đây. Tôi tiếp lời của cô ấy và nói: “Nếu chị nói về cải thiện sức khỏe, không gì có thể sánh bằng việc tu luyện Pháp Luân Công. Nó rất phi thường, kỳ diệu, có thể chữa bệnh và giúp người ta khỏe mạnh.” Ngay lập tức, họ bắt đầu bàn luận về Pháp Luân Công. Cô ấy hỏi tôi: “Các bài tập đó như thế nào?” Tôi biểu diễn các động tác cho họ. Họ đặt ra nhiều câu hỏi và tôi trả lời cho họ. Trên đường quay về phòng giam, tôi đi sau cô ấy và chúng tôi tiếp tục nói về sự phổ truyền rộng rãi của Pháp Luân Công trên khắp thế giới, và cô ấy chăm chú tiếp thu. Khi mọi người đi lên tầng, tôi dừng lại và đề nghị giúp cô ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Khi cô ấy chuẩn bị gật đầu tán thành và thoái đảng, cô ấy đột nhiên bỏ đi, nói rằng cô ấy rất bận. Tôi cảm thấy hối tiếc khi quay về phòng. Sau đó, vị quản lý này cho phép tôi về sớm trước một ngày.

Quản lý trại tạm giam hứa thả tôi về vào buổi sáng, và kết quả là, tôi nổi tâm hoan hỷ. Vì vậy, một quản lý khác của trại từ chối thả tôi. Tôi biết đó là vì tâm hoan hỷ của tôi đã khiến tà ác lợi dụng sơ hở. Tôi lập tức bắt đầu phát chính niệm từ 11 giờ sáng cho tới 03 giờ chiều để thanh trừ chúng. Ngay sau đó, điện thoại đổ chuông và tôi được thông báo đóng gói đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Bởi vì đội trưởng và quản lý trại tạm giam đã biết sự thật và chưa thoái đảng, tôi cảm thấy tiếc và thường nghĩ về điều đó. Vì vậy, nó trở thành một chấp trước. Một lần khi tôi phân phát các đĩa DVD Thần vận, tôi phát cho một viên công an. Anh ta giữ lấy tôi và không chịu thả tôi ra. Anh ta gọi một chiếc xe công an đến và họ đưa tôi lên xe. Sau khi đến đồn công an, tôi ngồi trên ghế sô pha và phát chính niệm. Chỉ trong giây lát, họ lại đưa tôi lên xe công an và đến trại tạm giam. Tôi giảng chân tướng cho họ trên đường đến đó. Họ nghe rất chăm chú. Ban đầu, người lái xe còn can nhiễu bằng cách bấm còi xe, nhưng sau đó anh ta dừng việc đó và bắt đầu chú ý lắng nghe. Anh ta thậm chí đưa ra vài câu hỏi, và thậm chí viên Cục trưởng Cục An ninh quốc gia còn hỏi làm thế nào để thoái ĐCSTQ và các tổ chức của nó. Tôi nói với họ cách để thoái. Khi đến được trại tạm giam, họ mang tôi vào. Khi người lính trực ca bước lên để xem xét, cả hai chúng tôi rất ngạc nhiên vì anh ta chính là lính canh làm nhiệm vụ một năm trước. Tuy nhiên, tôi chợt nhớ rằng lần này tôi đến để giúp đội trưởng thoái ĐCSTQ. Tôi biết rằng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này lần nữa. Vì vậy, tôi tìm một cơ hội để có thể giúp đội trưởng thoái đảng.

Sáng hôm sau, khi tôi vừa mới phát chính niệm xong, vị trại phó đến. Tôi nói, “Nhanh lên! Hãy thoái đảng! Đừng bỏ lỡ cơ hội nữa.” Cô ấy nói, “Tôi có thoái thì cũng vô ích, bởi vì đầu óc tôi đầy những ý nghĩ xấu.” Tôi nói, “Không sao. Hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, chân thiện nhẫn hảo’ từ trong tâm và nó sẽ giúp tiêu trừ các tư tưởng xấu.” Cô ấy cười và đi khỏi vì cô ấy đã có một cái tên giả.

Sau khi ăn sáng xong, người phụ trách hậu cần gọi tôi đến và lấy đệm và chăn cho tôi. Anh ta nói, “Những người tu luyện rất sạch sẽ, vì vậy tôi đưa chị tất cả những thứ mới.” Tôi nói:“Anh thật tốt. Anh đã vào đảng chưa?” Anh ta nói: “Vâng, tôi đã vào rồi.” Tôi nói với anh ta về việc thoái đảng và anh ta đồng ý ngay lập tức. Anh ta nói: “Chị có thể luyện công bất kỳ chỗ nào chị muốn, sẽ không có ai ngăn cản chị đâu.”

Ngày tiếp theo khi tôi được phép ra ngoài để thay đổi không khí, tôi nhìn thấy nữ trại phó trẻ mà tôi đã không nhìn thấy năm trước. Khi cô thấy những người khác đối xử tốt với tôi, cô ấy cũng tốt với tôi. Tôi cố gắng tìm cơ hội để giảng chân tướng cho cô ấy và giúp cô ấy thoái ĐCSTQ. Cô ấy rất vui vẻ. Sau đó tôi giảng chân tướng cho những người bị giam giữ ở trong trại tạm giam. Một phụ nữ có tuổi không đồng ý và nói to: “Tôi sẽ báo cáo việc này với lãnh đạo trại!” Vì sự an toàn của người quản lý trại tạm giam, tôi cười và không trả lời. Quản lý trại cười và nói: “Cô ấy đưa cho tôi một cái tên giả và tôi khá là hài lòng với cái tên cô ấy đặt cho!”

Một ngày, ai đó đến buồng của chúng tôi và ho không ngừng. Tôi giảng chân tướng cho cô ấy và cô ấy thoái đảng. Tuy nhiên những thứ mà cô ấy mang theo là một can nhiễu lớn cho chúng tôi, đặc biệt cho những học viên cao tuổi. Học viên cao tuổi nói, “Một cơn gió lạnh thổi qua người tôi.” Tôi giúp cô ấy phát chính niệm và tôi có thể cảm thấy rằng trường không gian ở đây có thứ gì đó đen và dính. Sau đó, tôi cảm thấy trường không gian đã tốt hơn, vì vậy tôi bắt đầu luyện công. Sau khi kết thúc bài công pháp số năm, tôi phát chính niệm lâu hơn vào lúc 12 giờ trưa. Khi tôi vừa nằm xuống, thông qua thiên mục, tôi thấy một đám khói thuốc đen cuồn cuộn đang đến. Tôi lập tức ngồi dậy và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi tiếp tục phát chính niệm cho đến khi trường không gian được làm sạch. Khi tôi dừng lại, đã là 02 giờ sáng. Tôi không buồn ngủ chút nào cả, vì vậy tôi bắt đầu nhẩm Pháp cho đến lúc luyện công vào buổi sáng sớm. Ngày tiếp theo, người đó hồi phục và không còn ho nữa.

Đêm trước khi được về nhà, tôi thấy mình cần phải để cho những người sẽ ở đây trong tương lai biết chân tướng. Tôi muốn viết những lời giảng chân tướng lên tường, nhưng bằng cách nào? Đèn bật sáng cả đêm và máy quay ở khắp nơi. Tôi nằm xuống sau khi phát chính niệm. Điện vụt tắt ngay khi tôi nằm xuống. Tôi lập tức ngồi dậy và trong tâm thầm tạ ơn Sư phụ. Tôi viết “Hãy nhớ: Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Hãy nhanh chóng thoái Đảng, Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong” trên bốn bức tường.

3. Tu tốt bản thân và để lại hình ảnh đẹp

Dù ở đâu, tôi cũng sẽ tu luyện theo Chân – Thiện – Nhẫn. Ví dụ, trong bữa ăn, tôi đứng cuối hàng và là người cuối cùng lấy cơm. Khi lấy nước nóng, tôi cũng đứng cuối hàng. Một lần lãnh đạo trại biết tôi không thể liên lạc với gia đình và nói: “Nếu chị không có tiền để mua vé xe buýt về nhà khi chị ra khỏi đây, tôi sẽ đưa cho chị.” Tôi chưa kịp nói một lời, những người khác đã nói: “Cho dù ai đó có cố gắng đưa cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không lấy bất cứ thứ gì đâu.”

Trải nghiệm xúc động nhất tôi khi ở trại tạm giam là với những người lính canh. Đó không phải là bức hại và bị bức hại. Đó là cứu và được cứu. Đệ tử Đại Pháp đóng vai trò chủ đạo. Vì vậy tôi luôn bận rộn nhưng rất vui vẻ khi làm ba việc hàng ngày.

Trên đây là những việc làm nhỏ bé của tôi để trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi sẽ mãi mãi nhớ những lời dạy của Sư phụ:

 “Các đệ tử, hãy tinh tấn! Hết thảy những gì vĩ đại nhất, tốt đẹp nhất đều từ tiến trình chứng thực Đại Pháp của chư vị mà xuất sinh. Những thệ ước của chư vị sẽ trở thành những chứng kiến của chư vị trong tương lai.” (Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tạ ơn Sư phụ tôn kính vĩ đại, vì sự cứu độ từ bi của người đối với con và vì mang đến cho con cơ hội lịch sử được là một phần trong thời kỳ chính Pháp của Sư phụ hôm nay.

Xin cúi chào Sư phụ! Tạ ơn Sư phụ, cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/29/明慧法会–大法弟子在哪里都是主角(下)-265741.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/29/136853.html

Đăng ngày 30-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share