Bài viết của Pháp Lạp Tử, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 15-11-2012] Sau khi được thả từ trung tâm giam giữ, tôi quay lại làm việc. Phó chủ nhiệm của tôi là người rất khó tính. Ông là người quả quyết và muốn sắp xếp mọi việc theo ý mình. Ông ấy có nhiều mâu thuẫn với chủ nhiệm của mình và không thể làm việc với vị chủ nhiệm. Ông ấy có thể làm việc tốt với tôi hầu hết thời gian nhưng ông có những thói quen xấu từ văn hóa đảng. Ông ấy thỉnh thoảng nói xấu sau lưng tôi. Khi người khác nói với tôi điều đó, tôi luôn mỉm cười. Sau một thời gian, các đồng nghiệp cảm thấy ông ấy không công bằng với tôi. Tôi biết các giá trị đạo đức trong xã hội ngày nay rất thấp và tôi không nên suy nghĩ tại cùng cảnh giới với họ, bởi vì tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Nhẫn trong tu luyện không giống như nhẫn ở người thường, mà là một loại khoan dung bởi vì tâm tôi không bị lay động.

– Trích từ tác giả

Kính chào Sư phụ và các bạn đồng tu!

Tôi là một nhân viên chính phủ. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1995. Các nguyên lý uyên thâm của Đại Pháp đã cảm động và lôi cuốn tôi và tôi quyết tâm tu luyện. Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, giống như hầu hết các đệ tử Đại Pháp, tôi phản đối cuộc bức hại, muốn bảo vệ Đại Pháp và cứu chúng sinh. Tôi đã chịu đựng bức hại và phải rời khỏi nhà để tránh bức hại thêm. Tôi đã bị bắt và bị kết án hai lần.

Năm 2005, sau khi được thả ra khỏi tù, tôi cố gắng hết sức làm ba việc theo tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp. Tôi đi phỏng vấn ở một công ty nổi tiếng và nói với họ một cách cởi mở và ngay chính rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp. Khi giám đốc điều hành của công ty nghe về tình huống của tôi, ông ấy nghĩ rằng một nhân viên chính phủ đã từ bỏ sự nghiệp vì niềm tin của mình là đáng quý. Mặc dù áp lực rất lớn, ông ấy vẫn thuê tôi làm quản lý.

Ở công việc mới, tôi đối xử tốt với mọi người và làm việc chăm chỉ. Tôi luôn dùng tiêu chuẩn của một học viên để chỉ dẫn bản thân. Công việc xuất sắc của tôi được đồng nghiệp khen ngợi và quản lý công ty khen thưởng. Tôi đã chứng thực Pháp bằng những hành động của mình.

1. Kiên định bảo vệ Pháp và đứng lên phản bức hại

Sau ngày 25 tháng 04 năm 1999, tất cả các học viên Pháp Luân Công đều cảm thấy rằng hoàn cảnh tu luyện đã thay đổi. Cảnh sát thường theo dõi điểm luyện công của chúng tôi và các nhân viên từ phòng An ninh Nội địa thường được thấy giữa các học viên. Những tin tức tiêu cực từ chính quyền địa phương liên tục xuất hiện, nhắm vào tâm của từng học viên Pháp Luân Công. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy áp lực từ tà ác.

Vào ngày 19 tháng 07 năm 1999, sau biết tin chính phủ sẽ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày hôm sau, chúng tôi đã lên kế hoạch cùng nhau đến chính quyền thành phố để thỉnh nguyện.

Sáng ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi đến chính quyền thành phố để thỉnh nguyện, như một học viên Đại Pháp, rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt. Mặc dù bước chân tôi kiên định nhưng tâm tôi không vững vàng. Tôi biết kết quả của những hành động của tôi. Tôi vẫn nhớ rõ ràng suy nghĩ của tôi lúc đó: “Mình là một đệ tử Đại Pháp đang bước trên con đường thần thánh. Bây giờ mỗi bước đi là tiến đến đích và vượt ra khỏi người thường.”

Khi tôi đến cổng chính quyền thành phố, nhiều học viên đã ở đó. Một số họ đến từ các huyện lân cận và một số đến từ vùng nông thôn. Khung cảnh có một chút hỗn loạn. Tôi nhớ lại những lời giảng của Sư phụ rằng chúng ta nên là người tốt trong mọi hoàn cảnh. Vì vậy tôi và một số học viên mà tôi biết sắp xếp cho các học viên xếp hàng để không chắn đường và ngồi thiền định như một cuộc kháng nghị yên lặng.

Ngay sau đó, nhiều cảnh sát xuất hiện cùng với nhiều xe buýt. Họ cố gắng lái xe đưa chúng tôi đi. Chúng tôi cố gắng giải thích cho họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và rằng sự thật không nên bị phỉ báng. Tôi, cùng với hàng chục học viên khác, như đại diện của nhóm các học viên, đã đàm phán với các quan chức chính phủ. Tất cả các học viên khác bị đưa đến các vùng ngoại ô. Họ ghi lại tên và nơi làm việc của chúng tôi. Trước khi quay lại làm việc, sở làm của tôi đã nhận được thông báo. Sau đó, tôi trở thành cái gọi là “thành viên chủ chốt”.

Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, cuộc bức hại Pháp Luân Công leo thang. Nhiều học viên địa phương đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý thay mặt cho Pháp Luân Công.

Vào tháng 12 năm 1999, một số học viên và tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện, với đầy chính niệm, và không sợ mất việc làm. Tôi bị bắt và bị giam giữ trong một tháng. Sau khi được thả, tôi bị khai trừ khỏi đảng (ĐCSTQ). Nhà tôi bị lục soát nhiều lần.

Mặc dù dưới áp lực, tôi vẫn đi làm như bình thường. Các quan chức ở sở làm của tôi phải chuyển tôi đến một phòng ban khác vì áp lực. Nhưng sau một tháng, tôi được chuyển về lại.

Tại sở làm, tôi theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và đạt kết quả tốt. Tôi thường giảng chân tướng cho các đồng nghiệp, từ giám đốc cho đến các nhân viên bình thường. Tất cả họ đều biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Mặc dù cuộc bức hại Pháp Luân Công khắc nghiệt, môi trường ở nơi tôi làm việc không có cảm giác như vậy. Tôi đã mua giấy và in các tài liệu giảng chân tướng và các kinh văn của Sư phụ tại nơi làm việc, sau đó copy ra và đưa chúng cho các học viên khác. Khi nhu cầu tăng cao, tôi đã làm việc một mình vào ban đêm.

Năm 2003, Phòng 610 và sở cảnh sát địa phương bắt giữ các học viên trên diện rộng. Nhiều điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng bị phá hủy và các học viên bị bắt giữ. Một số học viên không chịu được tra tấn và để lộ ra nguồn gốc của tài liệu.

Một ngày, một học viên thường liên lạc với tôi bị bắt và khai ra tên của tôi cho cảnh sát. Khi cảnh sát đến nhà để bắt tôi, tôi đã trốn thoát với sách Chuyển Pháp Luân kẹp trong áo khoác. Tôi buộc phải rời khỏi quê hương và trốn chạy trong vài tháng. Nhưng cảnh sát đã ban hành lệnh truy nã tôi và theo dõi điện thoại di động của tôi. Sáu tháng sau, tôi bị bắt.

Tôi bị giữ trong một trung tâm giam giữ. Các lính canh cưỡng bức các học viên mới được nhận mặc đồng phục, học thuộc các quy định và làm việc. Các học viên không được luyện công hay nói chuyện với nhau. Nhưng tôi từ chối làm theo các yêu cầu đó. Bất cứ khi nào lính canh yêu cầu tôi làm những điều này, đầu tiên tôi phát chính niệm để thanh trừ tà ác đang điều khiển họ sau đó ngay chính nói với họ rằng tôi là một học viên Đại Pháp và là một công dân hợp pháp không vi phạm tội nào. Tôi từ chối mặc đồng phục hay học thuộc các quy định của nhà tù.

Trong thời gian đó, các học viên địa phương cũng bị giam giữ trong cùng trung tâm giam giữ – đôi khi lên đến hơn 40 người. Chúng tôi đã chia sẻ với nhau và cùng nhau hình thành một chỉnh thể. Chúng tôi dùng các cách khác nhau để kháng nghị, một số người tuyệt thực, một số đọc nhẩm Pháp cùng nhau, một số học viên phát chính niệm và một số hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo” liên tục. Tôi dùng lý lẽ để thuyết phục các lính canh về quyền của chúng tôi. Một lần, tôi nói chuyện với vị phó giám đốc gần một tiếng đồng hồ. Với nỗ lực của nhóm chúng tôi, môi trường thay đổi đã đáng kể. Khi chúng tôi luyện công, các lính canh giả vờ như không thấy chúng tôi. Sau đó, khi chúng tôi luyện công hay học Pháp, chúng tôi không còn bị còng tay hay bị phạt biệt giam nữa.

2. Hướng nội và thực tu tâm tính

Qua học Pháp, tôi ngộ ra rằng cái cớ để cựu thế lực dùng để bức hại các học viên là những học viên đó không thể tu luyện ở cao tầng nếu những khổ nạn không đủ gắt gao. Đó là tà thuyết. Trước cuộc bức hại, các học viên chúng ta thường học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với nhau. Chúng ta đã thăng tiến thực tu trong cuộc sống hàng ngày.

Năm 1996, tôi được cấp một xe ô tô công ty để đi làm. Tuy nhiên, nó đã bị mất cắp khi đỗ ở ngoài tòa nhà của tôi sau sáu ngày tôi nhận được chìa khóa. Chiếc xe không được bảo hiểm lúc đó. Tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ: “Người khác có muốn lấy thứ gì của chư vị thì cũng không lấy được. Do đó chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’” (Chuyển Pháp Luân). Tại sao chiếc xe của tôi bị mất cắp? Tôi hướng nội: Thứ nhất, chiếc xe là xe công ty và tôi không nên dùng nó cho các việc cá nhân. Tôi có chấp trước vào tiện nghi. Thứ hai, nếu chiếc xe mới là của tôi, tôi phải để ý đến nó cẩn thận hơn. Tôi phải đỗ ở bãi đỗ xe. Tôi đã có tư tâm. Thứ ba, trước khi tu luyện, tôi thường được miễn phí các bữa ăn và đồ dùng. Tôi cần phải trả những món nợ này. Sau khi tìm ra các chấp trước này, tôi loại bỏ chúng. Tôi mua một chiếc xe mới để thay cho chiếc xe đã bị mất cắp. Khi quản lý tài chính ở sở làm biết điều này, ông ấy đề nghị tôi đưa cho ông một số hóa đơn giả để ông có thể hoàn lại tiền cho tôi. Nhưng tôi từ chối. Từ đó, tôi không bao giờ đánh mất thứ gì nữa trong suốt 10 năm qua.

Một ngày, tôi ghé qua chợ trên đường đi làm về nhà trong khi vẫn còn đang mặc đồng phục. Tôi mua một số táo chín, trông rất to và ngon. Nhưng khi về nhà, vợ tôi phàn nàn rằng tôi đã mua một túi táo xấu. Tôi không tin vào tai mình. Những quả táo tôi thấy ở chợ thật sự ngon – làm sao chúng có thể trở nên xấu được. Khi tôi nhìn thử, chúng trông nhỏ và xấu. Tôi cảm thấy bị lừa và nghĩ đến việc quay lại chợ để hỏi cho ra lẽ với người bán hàng. Nhưng tôi đã nghĩ lại: thật không hợp lẽ thường khi ông ấy gạt tôi vì chúng tôi biết nhau và ông ấy luôn tôn trọng tôi. Sư phụ nói rằng điều các các học viên gặp phải không bao giờ là ngẫu nhiên. Vì vậy tôi biết điều này nhắm vào chấp trước của mình. Khi đụng chạm đến lợi ích cá nhân, đó là khảo nghiệm xem tôi có thể ngộ ra giống như một học viên và buông bỏ lợi ích cá nhân không. Nếu điều này xảy ra, chắc chắn phải có lý do. Vì vậy tôi đã để tùy kỳ tự nhiên.

Sư phụ giảng:

“Rồi một hôm, cá nhân không có năng lực kia lại được đề bạt làm cán bộ, chứ không phải anh ta, hơn nữa lại làm lãnh đạo của chính anh ta. Anh này thấy rất bất bình trong tâm, gặp cả trên cả dưới để trình bày, thấy rất căm phẫn bất bình, [ghen tức] tật đố rất khó chịu.” (Chuyển Pháp Luân)

Điều này xảy ra với tôi. Ở sở làm của tôi có một người làm gì cũng không tốt. Từ khả năng, kiến thức, năng lực và các kỹ năng xã hội, anh ấy không thể so với tôi. Nhưng anh ấy được thăng tiến làm lãnh đạo của tôi. Mặc dù tôi không nói hay làm gì nhưng tôi đã bị động tâm.

Sư phụ giảng: “Vạn cổ sự, vi Pháp lai” (Hí nhất đài, Hồng Ngâm II). Tôi ngộ ra rằng vấn đề này đã được cố ý an bài cho mình đề cao bản thân và buông bỏ tật đố. Tôi nên ngộ ra điều đó. Vì vậy tôi không có bất cứ oán giận nào và luôn hỗ trợ anh ấy. Các quản lý và đồng nghiệp quan sát thấy hành động của tôi và nói rằng các học viên Pháp Luân Công không giống như những người thường.

Sau khi được thả từ trung tâm giam giữ, tôi quay lại làm việc. Phó chủ nhiêm của tôi là người rất khó tính. Ông là người quả quyết và muốn sắp xếp mọi việc theo ý mình. Ông ấy có nhiều mâu thuẫn với vị chủ nhiệm của mình và không thể làm việc với chủ nhiệm. Ông ấy có thể làm việc tốt với tôi hầu hết thời gian nhưng ông có những thói quen xấu từ văn hóa đảng. Ông ấy thỉnh thoảng nói xấu sau lưng tôi. Khi người khác nói với tôi điều đó, tôi luôn mỉm cười. Sau một thời gian, các đồng nghiệp cảm thấy ông ấy không công bằng với tôi. Tôi biết các giá trị đạo đức trong xã hội ngày nay rất thấp và tôi không nên suy nghĩ tại cùng cảnh giới với họ, bởi vì tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Nhẫn trong tu luyện không giống như nhẫn ở người thường, mà là một loại khoan dung bởi vì tâm tôi không bị lay động. Tôi cũng ngộ ra rằng tất cả chỉ là giả tướng. Khi những người khác nói với tôi điều đó, đó là khảo nghiệm và cũng chỉ ra rằng tôi có chấp trước cần buông bỏ. Trong những năm qua, cấp trên khen ngợi tôi vì tôi hành động ngay chính. Hai chúng tôi đã có khoảng thời gian làm việc tốt với nhau. Ông ấy thường giúp đỡ tôi vượt qua phong tỏa internet để đưa thông tin về Cửu Bình đến với những người có duyên.

Tôi luôn coi các đồng nghiệp của tôi là những người có duyên cần được cứu độ.

3. Giảng chân tướng hoàn thành thệ ước cứu độ chúng sinh

Sư phụ giảng:

““Chân tướng” mà tôi nói ấy, có nội hàm được bao hàm trong đó là rất lớn. Điều hiện nay giảng là, hãy bảo con người về chân tướng rằng tà ác tạo ra vu khống để bức hại Pháp Luân Công; tà đảng Trung Cộng rốt cuộc là cái gì, [là giảng] chân tướng ấy; vì sao bức hại Pháp Luân Công, [là giảng] chân tướng ấy; Pháp Luân Công rốt cuộc là gì, mọi người cũng đang giảng rồi, chân tướng ấy thì con người rất khó nhận thức. Dù thế nào đi nữa, tương lai sẽ có rất là nhiều, [những điều mà] con người không biết hoặc con người muốn biết, hoặc [những điều] con người nhìn nhận là đúng nhưng kỳ thực là sai, rất nhiều chân tướng ấy sẽ toàn bộ hiển hiện ra, [những điều] con người không tin cũng sẽ để con người nhìn thấy; từ xưa đến nay, con người thật sự sắp trải qua một lần khắc cốt minh tâm, một đại biến hoá vô cùng oanh liệt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế ở thủ đô Mỹ quốc 2012)

Từ bài giảng của Sư phụ, tôi ngộ ra rằng giảng chân tướng nên xuyên suốt trong quá trình tu luyện của chúng ta vì con người không thể nhìn thấy chân tướng qua cặp mắt của họ, và kỹ thuật hiện đại và các nguyên lý trong tam giới là phản với các nguyên lý vũ trụ. Từ việc hồng Pháp lúc bắt đầu tu luyện, giảng chân tướng cho mọi người, tiết lộ chân tướng trong tương lai, tiếp tục nói với chúng sinh trong thế giới của chúng ta về quá trình chứng ngộ của chúng ta sau khi viên mãn, tất cả những điều này là quá trình giảng chân tướng. Giảng chân tướng liên hệ mật thiết với tu luyện của chúng ta, đặc biệt trong thời kỳ Chính Pháp. Đây là một cách trọng yếu để chúng ta hoàn thành thệ ước cứu độ chúng sinh và cũng là đại sự cho mỗi học viên phải làm.

Quá trình giảng chân tướng của tôi bắt đầu từ ngày 25 tháng 04 năm 1999. Khi ĐCSTQ đang chuẩn bị cuộc bức hại, các học viên từ một vài điểm luyện công đã tham gia giảng chân tướng cho mọi người và chính phủ. Lúc đó, chân tướng được nhấn mạnh Đại Pháp tốt như thế nào, hiệu quả của Pháp Luân Công trong việc nâng cao sức khỏe và Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt và vì vậy có thể giúp xã hội bền vững. Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, những lời dối trá của ĐCSTQ được tuyên truyền. Lúc đầu, chúng tôi giảng chân tướng cho các đồng nghiệp, người thân, bạn cùng lớp và những người quen biết, phá vỡ những lời dối trá và tin đồn.

Khi cuộc bức hại leo thang, càng nhiều lời dối trá và tin đồn được tuyên truyền bởi các phương tiện truyền thông và nhiều chúng sinh đã bị lừa dối. Chúng tôi bắt đầu in nhiều tài liệu giảng chân tướng hơn. Sau đó, chúng tôi tải các tài liệu từ trang web Minh Huệ, in và phân phát chúng.

Đối mặt với cuộc bức hại tàn bạo như vậy, các phụ đạo và điều phối viên tình nguyện đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho công lý, không nghĩ đến sinh tử và giảng chân tướng cho mọi người.

Là một lạp tử Đại Pháp, tôi đã cùng với các đồng tu khác theo sát Sư phụ cùng với tiến trình Chính Pháp. Tôi giảng chân tướng cho mọi ngươi để cứu họ; tuy nhiên, tôi bị bắt giữ một lần nữa.

Tại trung tâm giam giữ, một người cùng phòng giam với tôi là một thủ lĩnh băng đảng. Ông ấy được học hành tử tế và có nghĩa khí. Ông đã đọc Đạo Đức Kinh hai lần. Nhưng ông ấy hiểu nhầm Đại Pháp và xem Đạo Đức Kinh là tốt nhất. Sau khi chúng tôi gặp nhau, ông ấy thỉnh thoảng hỏi tôi có hiểu điều này điều kia không. Lời lẽ của ông ấy cho thấy rằng ông ấy cảm thấy tự cao. Tôi lịch sự bảo ông ấy nói với tôi về điều ông ấy ngộ được. Sau đó, đầu tiên tôi đồng ý rằng Đạo Đức Kinh là tốt, tôi nói với ông ấy nhận thức của tôi về điều ông ấy nói với tôi dựa trên Pháp. Ông ấy kinh ngạc vì nhận thức của tôi còn cao hơn ông ấy. Ông ấy hỏi làm sao tôi có thể hiểu mọi việc theo cách như vậy và tôi bảo ông ấy rằng đó là từ Đại Pháp. Thái độ của ông ấy đối với tôi thay đổi ngay lập tức. Ông ấy sắp xếp cho tôi nghỉ ngơi bên cạnh ông và bảo những người khác cùng phòng giam quan tâm đến tôi. Ông ấy bảo với họ rằng tôi là một người đáng kính. Từ đó, ông ấy thường chia sẻ suy nghĩ với tôi và thường hỏi tôi các kinh văn Đại Pháp để đọc.

Hầu hết những tù nhân trong trung tâm giam giữ đều ghét ĐCSTQ nhưng tất cả họ đều có hiểu lầm nhất định về Đại Pháp vì những lời dối trá và tin đồn từ các phương tiên truyền thông. Đầu tiên tôi kiên nhẫn lắng nghe các câu hỏi và thắc mắc của họ và sau đó giảng chân tướng cho họ, nhắm vào những hiểu lầm của họ. Tất cả họ đều đã chấp nhận chân tướng. Trong hai năm đó, tôi đã giảng chân tướng cho từng tù nhân và loại bỏ những hiểu lầm của họ đối với Đại Pháp. Một số họ đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới và một số muốn học Pháp Luân Công.

Sau khi được thả, tôi được nhận vào làm trong một công ty nổi tiếng. Từ giám đốc điều hành cho đến các nhân viên bình thường, tôi đều không giấu họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và làm tốt công việc của mình. Đồng thời, tôi tiếp tục làm tốt ba việc để cứu độ chúng sinh.

Trong khi thực hiện kinh doanh, tôi luôn giao dịch công bằng và làm việc với các đối tác kinh doanh một cách công bằng, thành thật và ngay chính. Tôi làm việc nhanh gọn và không bao giờ nhận bất kỳ khoản hối lộ nào. Các đồng nghiệp luôn khen ngợi và đánh giá cao tôi. Sau đó tôi tận dụng những cơ hội đó để nói với họ rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp và rằng Sư phụ dạy tôi thành người như vậy. Đồng thời, tôi giảng chân tướng cho họ, bao gồm những sự thật về việc tham nhũng của chính phủ và bảo họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Hiệu quả rất tốt.

Tất nhiên, có một số trường hợp đặc biệt tôi phải đối đãi cẩn thận. Một trong các đối tác của tôi là một đảng viên. Ông ấy có cảm giác bất mãn với ĐCSTQ nhưng không muốn thoái ĐCSTQ. Tôi nhận ra rằng ông không nhận ra bản chất thật của ĐCSTQ. Vì vậy tôi cố gắng tìm các cơ hội khác nhau để nói chuyện với ông ấy và mở video cửu bình. Sau khi xem xong tất cả chín bài, tôi thấy ông ấy bị sốc. Vài ngày sau, ông ấy gọi điện cho tôi và bảo tôi giúp ông ấy thoái ĐCSTQ. Vì không tiện cho ông ấy nói nhiều qua điện thoại, ông ấy đã đến thăm tôi và ở bên cạnh tôi khi tôi giúp ông thoái ĐCSTQ.

Để giảng chân tướng cho các bạn cùng lớp, bạn bè và các đồng nghiệp cũ, tôi đã tham gia các bữa tiệc và đám cưới để giữ liên lạc thân thiết với họ để có thể dễ dàng giảng chân tướng cho họ hơn. Thỉnh thoảng, tôi có thể phân phát 10 đĩa hoặc nhiều hơn các đĩa DVD Thần Vận tại một bữa tiệc.

Trong công việc, tôi thường làm việc với các quan chức chính phủ nên tôi tận dụng những cơ hội này để giảng chân tướng cho họ. Các quan chức này biết rõ những việc tham nhũng của ĐCSTQ vì tất cả họ đều là thành viên của nó. Giảng chân tướng cho họ cần phải làm từng bước. Khi họ thực sự lắng nghe, họ sẽ chấp nhận chân tướng. Trong những năm qua, nhiều quan chức đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Hầu hết các đồng nghiệp của tôi đều đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới, bao gồm vị phó giám đốc, kế toán, tài xế và những người khác. Trong những năm qua, tôi đã giảng chân tướng cho anh trai, chị dâu và anh rể nhiều lần nhưng họ từ chối thoái đảng. Mùa hè này, khi chúng tôi gặp nhau, tất cả gia đình của anh trai và gia đình của chị dâu tôi đều đã thoái ĐCSTQ với tên thật của họ.

Sau 17 năm khó khăn, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã bước trên con đường của mình đến ngày hôm nay với chính niệm chính hành. So với các yêu cầu của Sư phụ, tôi vẫn còn nhiều thiếu sót. Tôi sẽ học Pháp nhiều hơn và tu luyện tốt bản thân. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt ba điều và theo sát Sư phụ để đạt viên mãn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/15/明慧法会–向内找-扎扎实实修炼心性-265092.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/21/136739.html

Đăng ngày 17-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share