Phải loại bỏ những vật chất phụ diện nhắm vào việc bức hại chúng ta
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-10-2025] Vào Tuần lễ Quốc khánh Trung Quốc hồi đầu tháng 10, tôi đã nói với một đồng nghiệp: “Tâm trạng tôi tệ quá, ngay cả việc mua sắm quần áo cũng không làm tôi vui lên được. Chẳng có gì khiến tôi vui cả.” Nói xong điều này, bản thân tôi cũng rất ngạc nhiên, bởi vì sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiếm khi có “tâm trạng không tốt.”
Trước khi tu luyện, tôi là một sinh viên, và đôi khi cũng có những lúc “u sầu”. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện, ngay cả khi tôi gặp phải những khổ nạn—kể cả nỗi thống khổ khi không vượt được quan — cũng không giống như “tâm trạng tồi tệ” mà người thường cảm thấy. Vậy tại sao bây giờ tôi lại đột nhiên xuất hiện loại cảm xúc của người thường này? Gần đây, tôi đã cố gắng tìm hiểu xem điều gì đã khiến tôi có “tâm trạng không tốt” như vậy.
Khi kỳ nghỉ lễ bắt đầu, tôi trông chờ sẽ được nhận khoản tiền thưởng hiệu suất, trợ cấp sưởi cùng tiền lương tháng, và tôi đã tính toán xem mình có thể tiết kiệm được bao nhiêu. Nhưng khi không nhận được tiền lương, tôi đã rất thất vọng.
Cha tôi thu hoạch đào vàng nhưng không bán được, điều này càng làm gia tăng áp lực tài chính cho gia đình tôi. Một bạn đồng tu Pháp Luân Đại Pháp đã mua hai thùng đào, nhưng sau vài hôm, tất cả đều bị hỏng hết. Khi anh ấy nói với tôi điều này, tôi đã rất chán nản. Sau đó, có hai người đặt mua đào rồi lại hủy đơn, điều này càng làm cho tôi thấy nản. Tiếp theo, tôi còn bị đau răng và chán ăn. Tóm lại, tất cả đều là những trở ngại, đả kích, thất vọng, tự nghi ngờ bản thân và các cảm xúc tiêu cực khác.
Sau đó, sự chán nản đã khiến tôi sa vào việc xem các video ngắn trên điện thoại. Điều này không làm tinh thần tôi phấn chấn lên; mà ngược lại, còn khiến tôi cảm thấy chán nản hơn. Tôi dùng cả biện pháp của người thường để giải tỏa, đi mua sắm ở trung tâm thương mại và mua quần áo mới, nhưng điều đó cũng không làm tôi vui lên được.
Mãi cho đến khi tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với một đồng nghiệp, tôi mới đột nhiên nhận ra trạng thái tinh thần này là bất thường. Khi đào sâu hơn để tìm ra nguyên nhân sâu xa, tôi nhận ra điều thực sự đè nặng lên tôi không phải là bản thân các sự việc đó, mà là tôi đang bị chi phối bởi tâm thái tiêu cực, chán nản này!
Tôi thường không bận tâm về việc mình có được trả lương hay không, hay mình có thể tiết kiệm được bao nhiêu. Tôi cũng biết việc bán đào vàng của cha tôi, khi nào bán hết, bán được bao nhiêu tiền đều có an bài—áp lực là do cái tình của tôi dành cho cha vẫn chưa trừ bỏ. Còn về việc người khác hủy đơn hàng, tôi cũng không quá bận tâm; cứ để mọi việc diễn ra một cách tự nhiên. Vậy tại sao tôi lại cảm thấy chán nản? Đó là vì tất cả những điều nhỏ nhặt này chồng chất lên nhau, tôi chưa kịp giải quyết chúng bằng chính niệm, thì đã bị năng lượng phụ diện của “sự thất vọng của người thường” và “những trở ngại” xâm nhập.
Sau bao nhiêu năm tu luyện, dù không phải lúc nào tôi cũng có thể giữ mình thoát khỏi những nỗi buồn, niềm vui, lo lắng hay sợ hãi, nhưng tôi đã học được cách hướng nội khi đối mặt với thử thách. Tôi dùng Pháp để đo lường các tình huống và nhìn nhận chúng thông qua các Pháp lý. Tôi hiếm khi trải qua những cảm xúc của người thường như “tâm trạng tồi tệ” hay “chán nản”, bởi vì các Pháp lý đã chỉ dẫn cho tôi và cho tôi biết cần phải làm gì.
Trong những năm gần đây, tôi đã chưa thực sư tu bỏ những thứ vật chất phụ diện của sự ‘tiêu trầm’ nảy sinh sau những trở ngại và đả kích. Khi phát hiện ra điều này, tôi ngay lập tức cảm thấy thân thể nhẹ nhõm và tinh thần sảng khoái, mọi u ám trong tâm trí trước đó đều tan biến hết!
Khi cơn đau răng quay trở lại, tôi không còn thụ động chịu đựng nữa. Tôi nhận ra đây là sự bức hại nhằm làm tôi mất tinh thần và bào mòn chính niệm của tôi. Tôi đã nhẩm khẩu quyết phát chính niệm 100 lần và ăn bất cứ thứ gì tôi nên ăn. Khi tôi chưa nhẩm đến 100 lần, cơn đau răng đã biến mất!
Tôi nhận ra loại cảm giác tiêu cực, chán nản này chính là những linh thể thực sự—những thứ mang tính âm. Chúng dễ dàng bào mòn ý chí của một người tu luyện, khiến bạn chìm vào sự tiêu trầm, sa sút và tự nghi ngờ bản thân. Dần dần, bạn mất khả năng khởi chính niệm, và thậm chí có thể đi đến chỗ buông xuôi.
Loại can nhiễu và bức hại này là khó phát hiện nhất. Nếu bạn không nhận ra nó, bạn sẽ dễ dàng bị sa lầy vào việc đối phó với các tình huống cụ thể—giải quyết các vấn đề trước mắt và buông bỏ các chấp trước vào những vấn đề đó—mà không loại bỏ được nguyên nhân sâu xa. Khi một cơ hội khác xuất hiện, nó có thể lại chi phối bạn.
Bản chất nham hiểm của thứ vật chất thuộc tính âm này nằm ở chỗ nó sẽ xuất hiện khi các học viên đối mặt với nghịch cảnh, giáng một đòn kép vào ý chí của họ. Thủ đoạn mà cựu thế lực sử dụng để bức hại các học viên cũng nhằm mục đích làm hao mòn ý chí của người tu luyện—khiến họ trở nên chán nản, mất tinh thần và tự nghi ngờ bản thân trong những thời khắc khó khăn và thật đau lòng khi họ gần như không thể chịu đựng được nữa.
Khi các học viên không có chính niệm, họ có thể buông xuôi bản thân, để cho tà ác chiếm ưu thế. Việc bảo trì chính niệm khi ý chí của người tu luyện suy yếu là tối quan trọng. Chính niệm của chúng ta đến từ Sư phụ và Pháp.
Trên đây là thể ngộ ở tầng thứ hiện tại của tôi. Nếu có điều gì chưa phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/14/501404.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/25/231042.html


