Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 17-10-2025]

Con xin kính chào Sư phụ!

Kính chào các đồng tu!

Một sự việc gần đây đã cho tôi thấy tầm quan trọng của việc tham gia luyện công tập thể.

Từ khi bắt đầu tu luyện, việc ngồi thiền song bàn luôn là vấn đề lớn nhất đối với tôi. Cơ thể tôi vốn cứng từ nhỏ, và tôi phải cắn răng kiên trì mới có thể ngồi song bàn được 10 phút. Khi đó, tôi còn đặt mục tiêu cho bản thân, ví như đến một ngày cụ thể nào đó, tôi nhất định phải ngồi song bàn được một giờ. Tuy nhiên, tôi đã không tu luyện tốt, tôi không thể tĩnh lại khi luyện công, và mục tiêu ấy đã không đạt được. Hơn nữa, nó còn làm lung lay quyết tâm tiếp tục tu luyện của tôi.

Khi ấy, tôi vẫn dùng tiêu chuẩn của người thường để đo lường, nghĩ rằng chỉ cần đặt mục tiêu và nỗ lực, thì tôi sẽ có thể đạt được điều đó. Trong quá trình tiếp tục tu luyện sau này, tôi dần nhận ra sai lầm của mình. Sau đó, tôi đã trải nghiệm được uy lực của Đại Pháp khi tinh tấn tu luyện cùng các đồng tu.

Kiên định tu luyện

Một vấn đề làm tôi phiền lòng suốt thời gian dài là mỗi khi tôi ngồi đả tọa, mông của tôi rất đau. Tôi nghĩ lý do có thể là do xương đùi của mình và mỗi khi tôi ngồi thiền trong thời gian dài, cơn đau lại tăng lên. Vì xương khá nhọn nên tôi không thể ngồi yên khi đả tỏa. Đôi khi tôi cảm thấy như mình đang ngồi trên một chiếc bập bênh. Nếu tôi không tập trung, cơ thể tôi sẽ bắt đầu xê dịch. Tôi bèn lót một tấm đệm mềm dưới mông để phần xương nhọn không chạm đất. Là người tu luyện, tôi biết chịu khổ là điều tốt. Nhưng tôi cũng muốn các đồng tu khác nghĩ mình tu tốt, nên tôi không muốn bỏ chân xuống trước mặt mọi người, và tôi cứ chịu đựng cơn đau.

Gần đây, tôi tham gia cuộc diễu hành ở Kansai và đã có bước đột phá trong tu luyện. Trước khi cuộc diễu hành bắt đầu, tôi luyện công cùng các đồng tu. Tôi mang theo một tấm thảm luyện công và một tấm đệm mềm để đặt dưới mông. Ngay khi chuẩn bị luyện công, tôi để ý thấy một học viên khác không mang theo thảm và ngồi trực tiếp trên nền đá cứng. Tôi nghĩ anh ấy chắc sẽ bị đau, liền cho vị học viên ấy mượn tấm đệm của mình.

Dưới ánh nắng chan hòa, các học viên lặng lẽ luyện công. Tuy nhiên, tôi không thể tĩnh tâm lại được. Khi không có tấm đệm, vùng xương nhọn ở dưới mông tôi bắt đầu đau nhói và gây khó chịu một cách khác thường. Nhưng chúng tôi mới chỉ ngồi được một nửa thời gian, tôi nghĩ sẽ thật xấu hổ nếu bỏ chân xuống. Vì vậy tôi cắn răng chịu đựng cơn đau và ngồi bất động.

Khoảng 11 phút trôi qua, phần xương chậu của tôi không còn đau như trước nữa. Khi tôi cảm nhận kỹ hơn, thì phát hiện phần xương nhọn ở mông đã biến mất. Cảm giác bập bênh cũng không còn và tôi cảm thấy vô cùng vững vàng, dễ chịu. Tôi biết mình đã vượt qua khảo nghiệm này. Sau này, đôi khi đả tọa chân cũng rất đau nhưng không như trước đây. Tôi ngộ rằng qua một thời gian dài kiên định tu luyện và buông bỏ chấp trước, tâm tính của tôi đã được đề cao, và mông của tôi không còn đau nữa.

Tham gia luyện công tập thể

Từ năm ngoái, hễ có thời gian tôi đều tham gia luyện công cùng các học viên ở Tokyo, đặc biệt là vào buổi sáng. Tôi thật sự đã thể hội được niềm vui của việc tu luyện.

Tôi chủ yếu luyện công ở nhà và hay đổ mồ hôi. Sau khi luyện công xong, tôi thường đi tắm. Một học viên khác liên tục chia sẻ với tôi về trải nghiệm của anh ấy khi luyện công buổi sáng ngoài công viên, và tôi đã quyết định ra điểm luyện công.

Sau khi tham gia luyện công ở đó vài lần, tôi nhận ra luyện công nhóm là một trải nghiệm tuyệt vời. Chủ ý thức của tôi trở nên rất mạnh mẽ và tôi không cảm thấy buồn ngủ. Tôi có thể kiên trì ngay cả khi tay tôi mỏi hoặc chân tôi đau, đặc biệt khi luyện bài công pháp thứ hai. Khi một học viên khác nói chúng tôi nên luyện bài hai trong một giờ, tôi không tự tin lắm. Trước đây khi luyện bài hai nửa tiếng, tôi thường cảm thấy tay nặng trịch như đeo chì, đến toát cả mồ hôi. Nhưng tôi có thể nhẫn chịu và rồi cũng qua. Tôi nghĩ mình có thể luyện bài công pháp số hai trong một giờ.

Khi tiếp tục luyện công cùng các học viên, sức chịu đựng của tôi tăng lên đáng kể. Việc luyện bài công pháp số hai không còn khó khăn nữa và tâm tôi trầm tĩnh lại. Tôi thậm chí quên cả thời gian và chỉ lắng nghe nhạc luyện công – cảm giác như một làn gió nhẹ thoảng qua.

Song, thật không dễ để duy trì trạng thái tốt đẹp này. Ví dụ, một buổi sáng sớm, khi chuẩn bị ra khỏi giường, tôi bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực. Tôi muốn ngủ tiếp. Tôi phàn nàn về gia đình, về bạn gái và tình trạng hiện tại của bản thân – tôi phàn nàn về mọi thứ và mọi người. Tất cả những suy nghĩ xấu này đều nhằm mục đích: “Cứ nằm trong chăn ấm chẳng phải tốt hơn dậy luyện công sao.”

Tôi nhận ra đây là khảo nghiệm để xem tôi có thể phân biệt được chân ngã và liệu tôi có thể nhớ bản thân là một người tu luyện hay không. Tôi bắt đầu loại bỏ những suy nghĩ phụ diện. Tôi biết chúng không phải của mình. Chúng là sự kết hợp của các chấp trước và nghiệp tư tưởng hình thành hậu thiên. Tôi ngồi dậy và xuất một niệm: “Ta là người tu luyện và ta không muốn những niệm đầu bất hảo này.” Ngay khi tôi xuất chính niệm, rất nhiều suy nghĩ xấu nhanh chóng biến mất và tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh.

Tôi mở nhạc luyện công và bắt đầu luyện các bài công pháp. Khi tiếng nhạc êm dịu nhẹ nhàng vang lên, tôi nhanh chóng tiến vào trạng thái tĩnh. Khi lắng nghe nhạc luyện công, hầu như không có tạp niệm nào trong tâm trí tôi. Cơ thể tôi cũng đạt đến trạng thái mà Sư phụ giảng:

“… cảm giác bản thân mình mỹ diệu hệt như đang ngồi trong vỏ trứng gà, cảm giác thoải mái phi thường, biết rằng mình đang luyện công tại đó, cảm giác toàn thân bất động.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Luyện công xong, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và sự mệt mỏi biến mất. Thay vào đó là cảm giác thư giãn và vui vẻ.

Tôi đã trải nghiệm được tính nghiêm túc của tu luyện và tôi rất mong bản thân có thể tu luyện tinh tấn.

Sư phụ khải mở trí huệ cho tôi

Tôi cũng tự mình trải nghiệm được uy lực của Đại Pháp trong việc giúp tôi khai mở trí huệ.

Khi học đại học, tôi học về giáo dục khai phóng. Tôi không giỏi toán và thường hay mắc lỗi. Thầy cô thường phê bình tôi, nói tôi không chịu giải toán mà chỉ làm cho có. Tôi biết việc mình mắc lỗi quá nhiều chứng tỏ chủ ý thức của tôi không mạnh, nên khó tập trung. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi ít mắc lỗi hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn gặp khó khăn trong việc giải toán.

Năm ngoái, do yêu cầu công việc, tôi buộc phải học một số kỹ năng liên quan đến việc tính toán. Tôi tốt nghiệp đại học đã lâu, nên không còn thói quen học tập. Tôi cũng thường sử dụng máy tính trong công việc và hiếm khi ghi chép.

Tôi ép mình học, nhưng kết quả rất tệ. Tôi nắm được các bài căn bản, nhưng chỉ cần nội dung khó hơn một chút là tôi sẽ rất khó tiếp thu. Tôi thường quên điều đã học trên lớp và giải sai các bài tập về nhà. Khi tôi chia sẻ với một đồng tu về vấn đề này, anh ấy lập tức chỉ ra: “Có phải anh đã đặt Pháp ở vị trí thứ yếu rồi không? Anh chỉ coi trọng danh lợi và mong muốn một cuộc sống tốt đẹp, mà quên mất mình thực sự là ai.”

Lời nói của anh ấy đã thức tỉnh tôi. Tôi quả thực đã giảm thời gian học Pháp và luyện công vì muốn học khuya để nhanh chóng tiến bộ. Tôi nghĩ đây là con đường tắt nhưng thực ra lại là con đường vòng. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, tôi quyết định đặt việc tu luyện lên hàng đầu.

Tôi lại bắt đầu ra ngoài luyện công vào buổi sáng và tranh thủ thời gian học Pháp vào buổi tối. Dần dần, phép màu đã xảy ra. Trí nhớ của tôi ngày càng tốt hơn và khả năng toán học của tôi cũng cải thiện đáng kể. Khi tôi ôn lại những gì đã học, tôi thậm chí có thể nhớ cả số trang. Tôi có thể tính nhẩm ra đáp án gần đúng cho một số vấn đề tài chính phức tạp.

Khi rèn luyện môn toán mỗi ngày, tôi cảm thấy đầu não mình như một chiếc máy tính, tôi có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, và hiếm khi mắc lỗi.

Ban đầu, tôi không hiểu vì sao, liền chia sẻ hiện tượng này với một bạn đồng tu và anh ấy đã trích dẫn một đoạn Pháp của Sư phụ:

“Kỳ thực tôi nói với mọi người rằng, vật chất và tinh thần chúng là nhất tính. Trong nghiên cứu khoa học [thân] thể người, hiện nay các nhà khoa học đều nhận định rằng tư duy xuất phát từ đại não chính là vật chất. Như vậy nó là một thứ tồn tại vật chất, nhưng chẳng phải nó [cũng] là thứ ở trong tinh thần con người hay sao? Chẳng phải là nhất tính là gì?” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi chợt hiểu ra và một lần nữa, tôi đã thể hội được nội hàm của Pháp.

Trong công việc sau này, tôi đã phát huy hết những gì mình học được và cảm nhận được niềm vui trong công việc. Trải nhiệm này cũng củng cố thêm niềm tin của tôi vào Đại Pháp, khích lệ tôi tu luyện tinh tấn hơn.

Buông bỏ tâm tật đố cố hữu

Từ khi còn nhỏ, tôi đã hay so sánh bản thân với người khác. Tôi cảm thấy bất an nếu thấy người khác hơn mình. Tôi bị văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc ảnh hưởng. Ví như, khi tôi vào đại học và thấy các bạn cùng lớp học giỏi hơn mình, tôi sẽ ganh tỵ. Trong công việc, khi sếp của tôi khen ngợi đồng nghiệp, hoặc khi họ được phân công việc quan trọng hơn, tôi cũng tật đố. Khi ở giữa các học viên, tôi cảm thấy ghen tỵ khi ai đó được công nhận hoặc ai đó làm tốt trong hạng mục.

Từ trong Pháp, chúng ta biết tật đố là tâm mà chúng ta không thể ôm giữ. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy mình không có sự đề cao ở phương diện này, tâm đố kỵ gần như đã trở thành một phản xạ tự nhiên. Tôi thấy rất lo, nhưng tu luyện không có đường tắt. Tôi chỉ có thể tăng cường chủ ý thức và nắm bắt nó mỗi khi tâm tật đố xuất hiện.

Một hôm, khi các học viên đang chia sẻ về một số vấn đề trong cuộc sống hàng ngày, tôi chợt nhận ra tâm tật đố của mình đã suy yếu. Nó dường như không còn tác động đến tôi. Trước đây, tôi chắc chắn sẽ khởi tâm đố kỵ và những vật chất do tâm tật đố tạo thành sẽ lưu lại rất lâu trong tâm tôi, khiến tôi cảm thấy thực sự khó chịu. Tại sao bây giờ nó lại biến mất? Tôi tiếp tục đào sâu và tôi thấy có hai lý do.

Một là, tôi đã tăng cường học Pháp và luyện công nhiều hơn. Pháp của Sư phụ thường xuất hiện trong đầu tôi. Khi thời gian tôi tiếp xúc với những thứ của người thường ít đi và thời gian tôi học Pháp nhiều lên, tâm tật đố cũng trở nên dễ kiểm soát hơn và dần suy yếu. Khi tôi luyện công, thông qua việc chịu khổ, tôi đã tiêu trừ được một phần nghiệp lực và vật chất xấu can nhiễu đến tôi cũng đã giảm đi.

Hai là, nhờ tinh tấn tu luyện, chủ ý thức của tôi trở nên mạnh hơn và khi tâm tật đố xuất hiện, tôi có thể phân biệt nó với bản ngã của mình. Trước đây, thái độ của tôi thường bị tâm tật đố dẫn động, cảm thấy đó là suy nghĩ của mình, còn bây giờ, tôi có thể phủ nhận nó, bài trừ nó. Giờ đây, mỗi khi tâm tật đố xuất hiện, tôi có thể tự động nhận ra nó không phải là mình, từ đó có thể lập tức bài trừ suy nghĩ xấu này.

Tôi cũng ngộ ra rằng tâm tật đố mạnh mẽ là biểu hiện của việc không tín Sư tín Pháp. An bài của Sư phụ cho các đệ tử đều là tốt nhất, đều có thể giúp chúng ta thành công trên con đường tu luyện. Trong tình huống ấy, vì sao chúng ta vẫn ham muốn những thứ chúng ta không có? Ngoài ra, khi tôi đào sâu vào tâm tật đố, tôi nhận ra cái tâm này không tồn tại đơn lẻ. Nó liên quan đến tất cả những chấp trước khác.

Lấy ví dụ, nhìn thấy người khác đẹp hơn mình, là phản ánh của tâm hư vinh, sắc dục và sự ngưỡng mộ đối với người khác, còn cả mặc cảm tự ti, nghĩ rằng mình không bằng người khác. Khi đào sâu hơn, tôi nhận ra có đủ loại bất mãn bị giấu kỹ đằng sau đó, và tôi thậm chí còn đổ lỗi cho người khác. Viết đến đây, chính tôi phải hít một hơi thật sâu. Không ngờ tâm tật đố lại hiểm ác đến thế. Đồng thời, tôi cũng tràn đầy lòng biết ơn, vì biết rằng Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ rất nhiều thứ không tốt.

Lời kết

Thông qua quá trình tu luyện trong thời gian này, tôi đã tự mình trải nghiệm ý nghĩa của “tu” và “luyện” mà Sư phụ đã giảng. Sư phụ giảng:

“Tâm tính của chư vị đề cao rồi, thì công của chư vị cũng tăng cao lên theo. Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu, đó là chân lý tuyệt đối.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Trước đây, tôi chỉ hiểu lời giảng này trên bề mặt. Bây giờ, khi đọc lại đoạn Pháp này, tôi có được cảm thụ sâu sắc hơn.

Con xin chân thành cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi cứu độ của Ngài! Tôi cũng xin cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ và động viên tôi.

Trên đây là một số tâm đắc tu luyện của bản thân tôi. Nếu có chỗ nào chưa phù hợp, mong mọi người từ bi chỉ chính.

(Bài chia sẻ được chọn trình bày tại Pháp hội Nhật Bản 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/17/501524.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/25/231050.html