Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 18-09-2025] Tôi là một học viên lâu năm, đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhiều năm, thân tâm được thụ ích rất lớn, cũng có rất nhiều trải nghiệm. Dưới đây là hai câu chuyện xảy ra với tôi trong những năm gần đây, xin chia sẻ cùng mọi người.

Chồng tôi ngoài 70 tuổi, là một công nhân bình thường đã nghỉ hưu, ở nhà không có việc gì làm. Người hàng xóm ở tầng một mở một phòng mạt chược và thường rủ chồng tôi xuống nhà họ chơi.

Một chiều hè năm 2022, khoảng hơn ba giờ, tôi đang ở nhà đọc sách thì đột nhiên chồng tôi hầm hầm tức giận trở về từ phòng mạt chược. Tôi vội vàng từ trong phòng đi ra, vừa nhìn đã thấy mặt và ngực ông ấy bê bết máu, trông rất đáng sợ. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn hỏi ông ấy làm sao vậy? Ông ấy nói bị một người nọ đánh, người này là đồng nghiệp cũ của ông ấy. Ông ấy tức giận nói sẽ gọi điện cho con trai về để giúp ông xả giận. Tôi lập tức giấu chiếc điện thoại đi. Tôi nghĩ mình là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, phải làm theo yêu cầu của Đại Pháp, không thể đối đãi với mâu thuẫn như người thường. Tôi vội lấy khăn mặt ấn vào vết thương của ông ấy vì máu vẫn đang chảy. Tôi khuyên ông ấy mau đến bệnh viện để cầm máu rồi hẵng nói, rồi tôi cùng chồng đến bệnh viện.

Bác sỹ rửa vết thương cho chồng tôi và nói rằng vết thương quá lớn và sâu, cần phải khâu lại và tiêm vài ngày. Tôi vội về nhà lấy tiền. Sau khi tiêm xong trở về, chồng tôi đã nguôi giận phần nào. Tôi bèn từ từ giảng giải cho ông ấy, rằng hai người xảy ra mâu thuẫn thì cả hai đều có chỗ không đúng. Tôi nói: “Có phải ông nói gì làm tổn thương người ta không, nên người ta mới lấy đồ đánh ông?” Ông ấy đánh ông là không đúng, nhưng hai người trước đây là đồng nghiệp, lại ở cùng một khu, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu sẽ thấy, con cháu cũng thường xuyên chơi với nhau. Sự việc mà làm to chuyện, cứ đánh qua đánh lại, làm ai bị thương cũng đều không tốt. Tôi nói: “Thôi bỏ đi, đừng tìm người ta gây phiền phức nữa.” Chồng tôi tuy tính khí có hơi nóng nảy, nhưng vẫn là người biết thấu tình đạt lý, tuy vẫn còn chút hậm hực, nhưng ông ấy đã đồng ý không tìm người ta gây sự nữa.

Ông chủ phòng mạt chược thấy chồng tôi từ bệnh viện trở về, bị thương nặng như vậy mà không nhập viện, cũng không đi gây sự, nên ông ấy đã chủ động đến gặp người đã đánh chồng tôi để thương lượng, yêu cầu người đó đưa cho chúng tôi 1.000 tệ làm chi phí thuốc men. Gia đình người đó thấy chúng tôi không làm to chuyện, liền đồng ý đưa 1.000 tệ. Buổi tối, ông chủ phòng mạt chược dẫn hai vợ chồng họ đến nhà tôi, vợ ông ấy còn mua quà để ngỏ ý xin lỗi và đưa 1.000 tệ nói là để trả viện phí. Tôi nói: “Tiền thì chúng tôi không nhận đâu, đều là hàng xóm cùng khu, lại là đồng nghiệp. Xảy ra mâu thuẫn thì ai cũng có chỗ không đúng. Tuy chồng tôi bị đánh vỡ đầu, nhưng hai vị có thể đến tận nhà thăm ông ấy là chúng tôi đã mãn nguyện lắm rồi.” Hai vợ chồng họ thấy chúng tôi không nhận tiền thì vô cùng cảm động, người đã đánh chồng tôi liền xin lỗi ông ấy, nói rằng ông ấy có lỗi, không nên ra tay đánh người. Chồng tôi cũng hết giận, và hai người cứ như vậy mà làm hòa.

Sau khi hai vợ chồng họ về nhà, tôi liền bàn với chồng, rằng tiền đã không lấy thì quà cáp cũng không nên nhận, hãy mang trả lại cho họ. Chồng tôi đồng ý. Tôi mang quà đến trả, vợ của người đó nói: “Tiền anh chị không lấy, đồ cũng không nhận, có phải là chê ít quá không?” Tôi nói: “Tấm lòng của anh chị tôi xin nhận, vì tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi phải làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn. Anh chị hãy ghi nhớ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!’” Người đã đánh chồng tôi lập tức xúc động nói: “Người luyện Pháp Luân Công thật tốt!” Sự việc này có ảnh hưởng rất lớn trong khu dân cư, ai biết chuyện cũng đều nói người tu luyện Pháp Luân Công là người tốt.

Tháng 5 năm 2024, khi tôi đi chợ mua thức ăn về, vừa đến lối vào hành lang thì bị năm cảnh sát mặc thường phục đang mai phục chặn lại, họ nói muốn vào nhà tôi xem xét. Tôi không phối hợp, họ liền tóm lấy tay tôi một cách hung hãn. Người hàng xóm ở tầng một nhìn thấy, lập tức có rất nhiều người vây quanh, chặn cảnh sát lại, không cho họ bắt tôi đi, và nói rằng cảnh sát các vị không bắt kẻ xấu mà lại đi bắt người tốt. Có một chị còn kể lại cho cảnh sát nghe chuyện chồng tôi bị đánh mà không đi gây sự, nói rằng tôi là người tốt, cũng không làm việc gì xấu. Họ không cho cảnh sát bắt tôi. Cảnh sát thấy nhiều người cản lại như vậy, họ cũng thay đổi thái độ.

Lúc đó, tôi thực sự không ngờ lại có nhiều người ra bảo vệ tôi và lên tiếng cho một đệ tử Đại Pháp như vậy. Tôi rất cảm động, và thực sự mừng cho những người đã minh bạch chân tướng và ủng hộ chính nghĩa này, hy vọng họ sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/18/499516.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/10/230857.htm