Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 18-08-2025] Dưới đây tôi xin kể về một câu chuyện chân thực trong khi tu luyện Đại Pháp. Sự việc xảy ra vào mấy năm trước trong một lần đi xe buýt.

Con gái tôi làm việc ở một thành phố khác và thuê một căn nhà ở đó, cháu muốn nấu ăn nhưng không có xẻng xào rau, bèn nhờ tôi nếu nhà có thừa xẻng xào rau, chậu và các vật dụng khác thì mang đến cho cháu. Hai tay tôi mỗi bên xách một túi vừa lớn vừa nặng. Tôi lên xe buýt, xe rất đông người, chỗ ngồi đều đã kín, tôi bèn đi về phía sau, bước lên bậc trên và đứng đó.

Chiếc xe đi đến một trạm xe thì dừng lại, nam hành khách ngồi cạnh chỗ tôi đứng lên muốn xuống xe, tôi bèn đứng sang bên trái vị hành khách này để tiện ngồi xuống chỗ của anh ta. Khi ấy, tôi thấy cửa xe có một nữ hành khách đang đứng và nhìn nam hành khách đứng lên chuẩn bị xuống xe này, bà ấy liền đẩy hành khách phía trước đang đứng chắn trước bà ấy, định ngồi vào ghế này, dùng lực đẩy người hai bên ra. Tôi thấy bà ấy có vẻ vội vã thế, mặc dù tôi đang cầm đồ rất nặng, nhưng nghĩ mình là người tu luyện, nên cứ để cho bà ấy ngồi vậy.

Người phụ nữ này khoảng 60 tuổi, bà ấy chen tới, tôi vịn tay vào lưng ghế trống, nói: Chị ngồi đi! Bà ấy không nói gì, liền ngồi xuống, tay không phải cầm gì cả. Năm đó tôi 58 tuổi, nếu chuyện này xảy ra trước khi tu luyện, tôi đã không để người ta ngồi như vậy. Trước khi tu luyện, tôi là người không chịu thiệt, còn có tâm tranh đấu rất mạnh. Từ khi tôi tu luyện Đại Pháp, Sư phụ trong Pháp đã yêu cầu chúng ta làm gì thì nghĩ cho người khác.

Xe buýt đi được một lúc, một phụ nữ hơn 40 tuổi, xinh đẹp, tóc vàng, ăn mặc khá thời thượng, ngồi gần chô tôi hỏi: Chị cầm những đồ này nặng thế, vừa rồi sao chị không ngồi vào ghế đó vậy? Lại để cho bà ấy ngồi? Tôi nói: Tôi thấy bà ấy ở cửa xe vội thế, đẩy hành khách ra rồi đi thẳng đến chỗ ghế này, nên tôi nghĩ nhường cho bà ấy ngồi vậy. Cô ấy lại hỏi tôi: Chị xuống xe ở trạm nào? Tôi nói: Tôi xuống ở trạm cuối. Cô ấy nói: Trạm cuối còn phải mất 50 phút nữa, ghế kia lẽ ra chị ngồi mới phải, cầm nhiều đồ như vậy nặng quá mà!

Lại đến một trạm, xe đã dừng lại, hành khách ngồi ghế cạnh cô ấy xuống xe, cô ấy nói: Chị qua đây ngồi đi! Tôi nói: Cảm ơn! Liền ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ này, cô ấy lại nói một câu: Nhiều đồ như vậy, chị nên ngồi ghế vừa nãy. Tôi nói, không sao, có gì đâu. Cô ấy hỏi tôi: Chị có tín ngưỡng phải không? Tôi nói: Phải, tôi có tín ngưỡng. Tôi bèn nói với cô ấy tôi tín ngưỡng Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy hỏi: Tín gì cơ? Tôi nói: Chính là Pháp Luân Công. Cô ấy vừa nghe vậy thì lớn tiếng nói: Đồ đại ngốc, đồ đại ngốc, đồ đại ngốc! Cô ấy dùng hết sức bình sinh mà lớn tiếng thốt lên. Cô ấy lớn tiếng vậy làm tôi hơi bối rối. Người trong xe đều đang nhỏ tiếng trò chuyện, tán ngẫu, thấy cô ấy lớn tiếng vậy, mọi người trong xe đều im lặng, im phăng phắc, người trong xe đều không nói chuyện nữa. Người phụ nữ trẻ này lại nói: Chính phủ không cho tín, sao chị vẫn tín chứ? Cô ấy còn nói mấy lời vu khống của tà đảng. Tôi nói: Tín ngưỡng là tự do. Pháp Luân Đại Pháp là tu luyện Phật gia, tu Chân-Thiện-Nhẫn. Nhưng cô ấy không nghe, mà ngắt lời tôi và quát lên, nói những lời không lý trí, còn lớn tiếng không cho tôi nói. Tôi nói: Dù ở đâu chúng tôi đều làm được nghĩ cho người khác. Cô ấy không cho tôi nói, lại bắn như súng máy. Lúc ấy, tôi thầm nghĩ: Không tranh luận với cô ấy, không động tâm, phát chính niệm, thanh trừ hết thảy tà ác phía sau cô ấy.

Đợi cho đến khi cô ấy bình tĩnh lại, tôi điềm tĩnh và tường hòa nói với cô ấy: Nếu cô kết bạn, cô muốn kết giao với những người lúc nào cũng tính toán, muốn làm hại cô, hay là muốn kết giao với những người nghĩ cho cô, những người lương thiện đối xử tốt với cô? Cô ấy không nói gì, im lặng suy nghĩ một lúc. Đột nhiên, cô ấy lại lớn tiếng: Từ nay về sau, ai mà lại nói Pháp Luân Công không tốt trước mặt tôi là không được, rồi vỗ ngực nói: Tôi đều không cho phép! Cô ấy nói lớn: “Pháp Luân Công hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Khi ấy xe đã đến trạm, cô ấy đứng lên muốn xuống xe, bước đến cửa xe, mọi người đều tập trung ở cửa, cửa xe còn chưa mở, cô ấy từ trong đám hành khách quay lại nhìn tôi, cô ấy vẫy vẫy tay với tôi, tôi mỉm cười và gật đầu với cô ấy. Tôi cũng vẫy tay với cô ấy, cô ấy xuống xe vẫn nhìn lại tôi qua cửa sổ, tôi vẫy tay với cô ấy. Cô ấy giống như người bạn cũ đi nơi xa không đành lòng chia tay vậy. Tôi thật vui mừng cho cô ấy, cô ấy đã có nhận thức chính diện đối với Đại Pháp. Nguyện cho chúng sinh hãy mau tìm chân tướng, nghe chân tướng mà tỉnh ngộ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/18/498445.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/26/229980.html