Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 16-10-2025] Con kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu. Tôi xin chia sẻ những trải nghiệm tu luyện gần đây của bản thân.

Khi còn ở Trung Quốc, xã hội đầy rẫy mưu mô thủ đoạn, chính quyền thì tham nhũng tràn lan. Trong môi trường như vậy, chiểu theo các bài giảng của Đại Pháp, tôi làm việc chăm chỉ, đối xử tốt với mọi người, không lợi dụng ai, không tranh giành lợi ích cá nhân. Đồng nghiệp và người quen dần nhận ra tôi không giống như những người khác và sau đó đều dễ tiếp nhận khi tôi giảng chân tướng cho họ.

Sau khi đến Nhật Bản, tôi nhận ra rằng cách làm việc và tư duy của mình cần phải thay đổi, mặc dù tôi vẫn tiếp tục làm trong ngành kỹ thuật dân dụng. Khi ở Trung Quốc, thời hạn công trình tương đối thoải mái, mỗi ngày tôi có nhiều thời gian tự do để sắp xếp. Còn ở Nhật Bản, nhịp độ công việc vô cùng nhanh. Vào những giai đoạn cao điểm, ngày nào tôi cũng phải nộp thành quả thiết kế, và tốc độ này là bình thường ở công ty. Việc thường xuyên phải làm thêm giờ, cùng tác phong làm việc nghiêm túc của đồng nghiệp, khiến tôi khó thích ứng. Tôi đã quen với việc ngủ trưa và tan làm đúng giờ.

Sự thay đổi đột ngột trong môi trường làm việc, cộng thêm việc tôi không nói được tiếng Nhật, khiến tôi thực sự sốc. Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh lại và hướng nội, tôi nhận ra rằng đây hẳn là môi trường mới mà Sư phụ an bài để tôi tu tâm và trừ bỏ các chấp trước của mình. Trước đây, với môi trường làm việc biến dị ở Trung Quốc Đại lục, chỉ cần tôi làm tốt một chút là đã thấy rõ được sự khác biệt của một người tu luyện. Nhưng trong xã hội bình thường ở Nhật Bản, ngay cả những người lạ trên đường cũng đối xử lịch sự với nhau. Trong môi trường này, muốn giống như trước đây, thông qua làm tốt công việc để người khác hiểu chân tướng, nếu không đề cao hơn nữa thì thực sự rất khó. Điều rõ nhất là tôi cảm nhận được văn hóa Đảng “làm việc qua loa” tồn tại ở bản thân.

Trong một lần nghỉ trưa, khi tôi đang đọc cuốn Chuyển Pháp Luân bản tiếng Nhật thì sếp tôi hỏi tôi đang đọc gì. Tôi đã nhân cơ hội đó để giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp với ông, và ông đã xem qua cuốn sách. Sau này, ông thường khuyên tôi: “Làm việc cũng giống như tu luyện của các bạn, ‘tu’ đứng trước ‘luyện’. Vậy nên đừng vội vàng bắt tay vào làm, trước tiên cần phải hiểu nguyên lý và giữ tâm thái ngay chính mới làm tốt công việc được. Còn vội vàng gấp rút cho xong, thì có làm nhiều nữa cũng sẽ không tiến bộ.”

Cứ như vậy, trong môi trường làm việc này, tôi dần dần nhận ra văn hóa Đảng và các tâm chấp trước tồn tại ở bản thân, và nỗ lực loại bỏ chúng.

Thoát khỏi vũng lầy

Tôi có một ‘vết thương’ không muốn chạm vào. Vì đã từng lún sâu vào đó, làm thế nào để có thể “tinh tấn trở lại, bù đắp gấp bội”, thực tế khi làm tôi cảm thấy không hề dễ dàng. Gánh nặng lớn nhất trong tâm tôi lúc đó là cảm giác dù có làm tốt lại đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thật này, đã không còn cơ hội nữa. Một thủ đoạn của cựu thế lực là mài mòn chính tín của tôi, khiến tôi cảm thấy mình đã không thể tu thành được nữa, rồi tự mình buông bỏ chính mình. Trước mắt tôi như bị một lớp màn xám xịt che phủ, cảm xúc chán nản, tiêu cực không thể xua đi được.

Một hôm, khi tôi đang học Pháp, Pháp lý của Sư phụ đột nhiên khắc sâu vào tâm trí tôi, phá tan lớp sương mù này.

Sư phụ giảng:

“Còn người có nhiều vật chất màu đen, thì giống như sản xuất ra sản phẩm ở nhà máy vậy, phải thêm một thủ tục nữa; người ta đã [có vật] liệu sẵn sàng rồi, còn họ mới [có nguyên] liệu thô, cần phải gia công thêm một lượt nữa, phải qua một quá trình ấy. Do vậy trước tiên họ phải chịu khổ, để hạ bỏ nghiệp lực của họ, chuyển thành vật chất màu trắng; sau khi hình thành chất đức ấy rồi mới có thể tăng công lên cao. Tuy nhiên loại người này bản thân họ ngộ tính không tốt, chư vị bảo họ chịu thêm chút khổ nữa, thì họ càng không tin, càng không chịu được; do đó người có nhiều vật chất màu đen khó tu luyện.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Trước đây khi học đến đoạn Pháp này, tôi đã nghĩ rằng người có nhiều vật chất màu đen cũng rất khó đắc được Pháp này, chứ không hiểu rõ Pháp lý của Sư tôn trong đoạn Pháp này là gì. Nhưng lần này, tôi bỗng ngộ ra người có nhiều vật chất màu đen, giống như nguyên liệu thô trong nhà máy, chỉ cần chịu khổ thì cũng có cơ hội tăng công. Hoá ra vẫn còn cơ hội làm lại cho tốt, cuối cùng tôi đã minh bạch được Pháp lý mà Sư tôn triển hiện cho tôi ở tầng thứ này, ngay lập tức lớp mây mù không thể xua tan trong tâm tôi đã tan biến.

Trước khi ngộ ra Pháp lý này, tôi luôn cho rằng vì mình đã làm sai, cần phải để đồng tu cảm nhận được mình đang ăn năn hối lỗi. Như vậy mới có thể bù đắp cho lỗi lầm trước đây, mới khiến đồng tu thấu hiểu. Tuy nhiên, sau khi ngộ ra tầng Pháp lý này, tôi cảm thấy so với việc mỗi ngày chìm trong đau khổ hối hận, thì việc trở về trạng thái thuần tịnh ban đầu mới là sự bù đắp lỗi lầm thực sự, mới là điều quan trọng nhất. Bản thân có thể tu tốt thì mới có thứ để bù đắp chứ. Vậy là, với sự cải thiện trạng thái tu luyện, nụ cười lại trở lại trên khuôn mặt tôi, tôi đã tinh tấn trở lại.

Tôi luôn tự hỏi “tình” rốt cuộc là gì. Sau khi hướng nội, ban đầu tôi cho rằng đó là “tình đồng tu” nên mới dần lún sâu vào vũng lầy. Nhưng tôi vẫn chưa thể thực sự thoát ra khỏi sự việc này, có lẽ tôi vẫn chưa tìm ra gốc rễ. Sau một thời gian thực tu nữa, tôi phát hiện ra một tầng sâu hơn là “tình thân”. Sau khi buông bỏ nhiều tâm chấp trước, tôi cảm thấy có sự đề cao nhưng cái cảm giác bị cựu thế lực nắm giữ vẫn còn đó. Sau khi tu luyện đề cao hơn nữa, tôi phát hiện ra, ẩn giấu sâu hơn nữa là “tâm sắc dục”. Nguyên nhân này là điều mà ban đầu tôi không thể ngờ tới. Lúc đó tôi không phát hiện ra vấn đề của mình nằm ở đâu, nên mới từng bước từng bước lún sâu vào đó, không cách nào tự thoát ra. Đây cũng là nguyên nhân mà tôi tìm ra cho đến nay, có thể vẫn chưa tìm đến tận cùng. Cùng với sự đề cao trong tu luyện, tôi sẽ tiếp tục xem xét lại bản thân, không để cựu thế lực có chỗ để dùi vào.

Công việc mới, khổ nạn mới

Mùa xuân năm ngoái, tôi trở thành người làm nghề tự do. Bước tiếp theo nên làm gì, tôi có chút mông lung, đúng lúc này một “ý tưởng bộc phát” nảy ra trong đầu đã mang đến cho tôi cơ duyên bắt đầu một công việc mới. Vợ chồng tôi đều là thành viên của Đoàn nhạc Tian Guo, và tôi thường là người bảo dưỡng các nhạc cụ. Vì mặt sau cây sáo của vợ tôi rất khó lau, nên tôi muốn tháo rời toàn bộ cây sáo ra để vệ sinh. Nhưng vì không có kinh nghiệm, lo rằng mình sẽ không lắp lại được, hoặc có thể vô tình làm thay đổi cân bằng âm sắc của nhạc cụ. Vợ tôi cũng sẽ rất buồn nếu tôi làm hỏng cây sáo của cô ấy.

Nhưng tôi vẫn muốn thử, nghĩ rằng cùng lắm là làm hỏng, đền cho vợ một cây mới là được. Cứ như vậy, tôi đã tháo rời cây sáo của vợ. Vợ tôi về nhà thấy một bàn đầy linh kiện, cô ấy rất sửng sốt. Tôi vội vàng an ủi vợ, bảo cô ấy yên tâm, nhưng thực ra trong tâm tôi cũng không chắc chắn. May mắn là tôi đã lắp lại được một cách thuận lợi, vợ tôi thử xong cảm thấy rất tốt. Cứ như vậy, tôi bắt đầu công việc sửa chữa nhạc cụ. Từ việc bán được cây sáo đầu tiên, tôi cứ từng chút từng chút mò mẫm mà đi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ mọi thứ đều không ngẫu nhiên. Nếu lúc đó không lắp lại được, có lẽ tôi cũng sẽ không nảy ra ý tưởng này. Tuy rất thích lĩnh vực mới này, nhưng vì là tay ngang, tôi thường cảm thấy mình khó có thể đạt được thành tựu trong lĩnh vực này, rất có thể sẽ bỏ cuộc giữa chừng. Tạm thời cũng không có lựa chọn nào tốt hơn nên tôi đã kiên trì tiếp tục.

Có một người thợ sửa sáo chuyên nghiệp làm việc gần đó, tôi đã may mắn được quan sát khi anh ấy sửa cây sáo của vợ tôi. Anh ấy thường đưa ra những nhận xét thú vị, như: “Sau khi điều chỉnh cân bằng các phím này, chúng sẽ rất hạnh phúc.” Tôi nghe xong rất xúc động, đúng vậy, vạn vật đều có linh, và việc sửa chữa chính là khôi phục chúng từ trạng thái không đúng về trạng thái tốt nhất. Khi những nhạc cụ này vui vẻ, chúng có thể tạo ra âm thanh tuyệt vời. Hơn nữa, một nhạc cụ vốn sắp bị vứt bỏ, nay được làm mới lại, giống như cho nó một cuộc sống mới, nó hẳn sẽ rất vui. Bản thân tôi cũng cảm nhận được một sinh mệnh được tái sinh trong tay mình. Ở đây bớt đi một phần quy luật khoa học trong công việc trước đây, mà thêm vào đó một phần cảm ngộ trong tu luyện.

Tất nhiên, sự vật luôn có hai mặt cùng tồn tại, tôi cũng gặp một số khảo nghiệm. Khi sửa sáo, cây búa của tôi có thể tạo ra một vết lõm không mong muốn. Đôi khi không cẩn thận làm gãy lò xo hoặc ốc vít bị kẹt không lấy ra được. Lúc đó tôi toát mồ hôi lạnh, vì nhạc cụ đều khá đắt tiền, làm hỏng một chút là không bán được nữa. Mỗi khi gặp khó khăn, tôi đều hướng nội. Sau khi phát hiện ra những thiếu sót trong tâm tính của mình, tôi lại nhanh chóng tìm ra giải pháp.

Việc bán các nhạc cụ đã được phục chế cũng đặt ra những thách thức đáng kể. Có lần, tôi bán một cây sáo mà tôi rất tự tin về tình trạng của nó, hy vọng sẽ được giá tốt. Tôi đã bán được giá tốt, nhưng khảo nghiệm cũng sớm bắt đầu. Khách hàng phàn nàn rằng có một nốt cô ấy không thổi ra được và yêu cầu tôi tìm giải pháp. Việc bán nhạc cụ đã qua sử dụng thường không được đổi trả, trong mô tả sản phẩm cũng đã ghi rất rõ. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi nhận ra rằng không có gì ngẫu nhiên cả, là một người tu luyện, tôi cần nghĩ cho người khác trước. Tôi nói sẽ hoàn toàn bộ tiền cho khách hàng, nhưng cô ấy tức giận nói: “Tôi đã mất hơn một tháng để chọn sáo. Cây sáo này là phù hợp nhất, tôi tin tưởng anh nên mới mua ở chỗ anh. Nếu trả hàng, anh cũng phải bồi thường cho thời gian và công sức của tôi trước đó.” Lấy mô tả sản phẩm làm cớ, cô ấy yêu cầu tôi gửi nhạc cụ về xưởng để sửa chữa và tôi phải chịu chi phí sửa chữa cùng các chi phí liên quan khác.

Trạng thái của nhạc cụ không dễ phán đoán, một nốt không thổi ra được cũng có thể là do kỹ thuật của khách hàng. Vì âm nhạc là phán đoán chủ quan, cũng không dễ giải thích rõ ràng. Hơn nữa, gửi nhạc cụ về xưởng sửa chữa đắt hơn nhiều so với các cửa hàng sửa chữa thông thường. Nhưng nghĩ rằng bản thân có thể cũng có vấn đề, mọi việc không có gì là ngẫu nhiên. Là người tu luyện, tôi cần giải quyết cho cô ấy. Thế là tôi đã thanh toán cho khách hàng phí sửa chữa tại xưởng và các chi phí khác.

Tưởng rằng vấn đề đã được giải quyết, nhưng cô ấy nói rằng nếu sửa xong thấy vẫn chưa được thì cô ấy sẽ gửi lại xưởng để đại tu toàn bộ. Trong thời gian chờ sửa chữa, tôi đã tĩnh tâm lại hướng nội. Tôi phát hiện ra mình đã động tâm lợi ích, tâm không để người khác nói và tâm tranh đấu.

Sau khi việc sửa chữa hoàn tất, khách hàng đã chơi thử nhạc cụ. Nốt bị hỏng trước đó đã thổi ra được nhưng chưa tốt lắm. Cô ấy muốn gửi lại xưởng để đại tu toàn bộ. Tôi cảm thấy đây là một yêu cầu vô lý. Chúng tôi đã trả hàng chục ngàn yên cho việc sửa chữa, đại tu nữa thì sẽ tốn thêm hơn 200.000 yên, vượt quá cả giá trị nhạc cụ đó, thế khác gì là tôi tặng không nhạc cụ cho cô ấy. Tôi đã cố gắng thương lượng để cô ấy trả hàng hoặc kết thúc vấn đề ở đây. Nhưng khách hàng không hài lòng, cho rằng đó là vấn đề của tôi và khăng khăng đòi đại tu tại xưởng, nếu nhất quyết trả hàng thì phải bồi thường tổn thất tinh thần, và còn buộc tội tôi vi phạm luật dân sự, đòi hỏi nhiều thứ khác nữa.

Lúc này, tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ về tâm tật đố trong Chuyển Pháp Luân:

“những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Có lẽ kiếp trước tôi đã nợ khách hàng này, tôi cần bồi thường cho cô ấy. Tuy nhiên, thấy vợ tôi cũng vì chuyện này mà rất buồn, khiến tôi do dự không quyết được cách xử lý.

Hướng nội, tôi nhận ra mình vẫn chưa loại bỏ được tâm cầu lợi. Không phải là tâm lợi ích không còn nữa mà là vấn đề trước đó liên quan đến số tiền nhỏ, chưa đủ lớn nên chưa đủ kích động đến tâm tôi. Tôi biết đây là một khảo nghiệm, vì vậy tôi đã trả chi phí đại tu cho khách hàng theo yêu cầu của cô ấy và vấn đề cuối cùng đã được giải quyết. Gánh nặng trong tâm tôi lập tức tan biến. Tuy nhiên, không lâu sau, lại một khách hàng khác đòi bồi thường. Sau khi xử lý yêu cầu thứ hai, tôi đã bình tĩnh lại và nhìn lại bản thân.

Hướng nội, tôi phát hiện ra ẩn dưới tâm cầu lợi là tâm tật đố. Nuốt giận còn khó hơn trả tiền. Một số người thậm chí còn bảo tôi không nên nhu nhược như vậy. Tôi hiểu đó không phải do nhu nhược, nhưng trong tâm cần vượt qua được, đường đường chính chính buông bỏ tâm tật đố. Đào sâu hơn nữa, tôi phát hiện ra ẩn sau tâm tật đố chính là cái tình với vợ, thể hiện ở hai phương diện: không muốn vợ buồn và từ đó sinh ra tâm sợ phản ứng của vợ. Cả hai tâm này đang âm thầm ảnh hưởng đến tôi, khiến tôi bất giác tiêu cực né tránh vấn đề. Kỳ thực, tôi đã dùng “biện pháp”, chứ không phải là trực diện đối mặt với tâm chấp trước. Vậy nên, tôi không thể lại lảng tránh tâm chấp trước này nữa, cần phải loại bỏ nó, không được luyến tiếc.

Tôi đã sửa chữa nhạc cụ được một năm rưỡi. Vì cảm thấy thu nhập từ lĩnh vực này khó có thể đủ sống, lại dễ gặp phải các tình huống bất ngờ, hơn nữa trình độ âm nhạc ở Nhật Bản rất cao, yêu cầu của khách hàng cũng khá cao, muốn đứng vững ở đây thật không dễ. Những lúc khó khăn, tôi lại muốn từ bỏ. Mỗi khi như vậy, lại có một sự chuyển biến kỳ diệu, như “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, tôi lại bước qua được.

Ban đầu có vẻ như ngẫu nhiên mà tôi bắt đầu thử sức với lĩnh vực này, nhưng có lẽ đó là con đường Sư tôn đã an bài cho tôi, ở đây có phần mà tôi cần phải tu luyện. Nếu đã như vậy, dù con đường này có thể rất hẹp, cũng phải có một con đường đi được, nếu không tôi cũng sẽ không gặp phải. Gần đây, tôi dần dần đi vào vòng tuần hoàn tốt đẹp, kỹ thuật cũng có tiến bộ, thường cảm thấy như vô tình có được linh cảm, bỗng nhiên biết cách giải quyết vấn đề. Con cảm tạ Sư tôn đã luôn ở bên cạnh chăm sóc đệ tử, con chỉ có tinh tấn thực tu, mới có thể báo đáp ân Sư.

Kết luận

Khi còn nhỏ tôi tu luyện theo cha mẹ, sau khi trưởng thành tôi tu luyện trong môi trường công việc, và bây giờ là trong một môi trường hoàn toàn mới. Sư phụ đã đã hết lần này đến lần khác kéo đệ tử ra khỏi vũng lầy, giúp đệ tử lại tinh tấn trở lại. Giờ tôi đã gần 40 tuổi, bản thân cũng cần gánh vác trách nhiệm và sứ mệnh của mình, nắm chắc thời gian còn lại không nhiều này để đoái hiện thệ ước, bớt lưu lại nuối tiếc, theo Sư phụ trở về nhà.

(Bài chia sẻ được chọn trình bày tại Pháp hội Nhật Bản 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/16/501523.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/21/231001.html