Bài viết của Hiền Huệ, một học viên ở tỉnh An Huy, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-08-2012] Năm ngoái, tôi tình cờ gặp một người không phải là học viên trông rất quen hỏi tôi: “Anh có gặp X (một cựu học viên) không?” Tôi trả lời, “Không, tôi đã không gặp anh ấy mười năm rồi.” Ông ấy hỏi, “Anh có muốn gặp anh ấy không?” Tôi trả lời: “Có!

Một học viên đã đưa tôi một cuốn sổ điện thoại, và tôi gọi điện ngay lập tức.Sau đó khi chúng tôi gặp nhau, tôi biết rằng tâm của anh vẫn còn chiểu theo Pháp và anh ấy vẫn tiếp tục luyện công, nhưng anh ấy không được giáo dục đến nơi đến chốn. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, ở nhà anh ấy chẳng có gì cả. Anh chưa bao giờ nghe nói về phát chính niệm. Tôi mời anh ấy đến chỗ của tôi, nhưng anh ấy nói, “Tôi học Pháp – ít nhất một bài giảng một ngày. Tôi luyện các bài công pháp hàng ngày.” Tôi có mời anh ấy đến nhà một vài lần, nhưng anh ấy luôn viện cớ không đến.

Một lần, chúng tôi thành lập một nhóm học Pháp, và tôi kể chuyện về người học viên X. Mọi người khuyến khích tôi gọi cho X và yêu cầu anh ấy cùng học Pháp. Tôi gọi cho anh ấy và nói rằng: “Anh có thể vui lòng đến đây và cho tôi một đặc ân?” học viên X nhiệt tình ghé qua và nhìn thấy tất cả những gương mặt quen thuộc của các học viên. Sau khi trò chuyện, chúng tôi bắt đầu học Pháp. Khi đến lượt X đọc Chuyển Pháp Luân, anh ấy đã không đọc hết được một câu trôi chảy và đã phải lặp đi lặp lại câu ấy nhiều lần. Chúng tôi không đổ lỗi cho anh, nhưng anh cảm thấy tồi tệ và ngừng tham gia học Pháp chung với chúng tôi.

 

Tôi rất lấy làm tiếc về tình trạng của học viên X. Anh ấy đắc Pháp vào năm 1995 và sau đó là một điều phối viên. Anh ấy đã lập ra nhóm luyện công của chúng tôi, treo các biểu ngữ và bật nhạc luyện công vào mỗi buổi sáng. Anh ấy cũng đi thỉnh nguyện cho Đại Pháp ở Bắc Kinh cùng với chúng tôi. Tại sao một học viên tinh tấn như vậy lại có kết cục như thế này? Tôi không thể bỏ rơi anh ấy. Anh ấy đã dẫn dắt tôi vào con đường tu luyện, và hôm nay tôi sẽ đưa anh ấy trở lại tu luyện một lần nữa. Cứ một vài ngày tôi lại gọi cho anh ấy, đề nghị giúp đỡ. Một lần tôi hỏi rằng liệu anh ấy có thể giúp tôi xây một ao hoa. Một vài ngày sau đó tôi gọi anh ấy một lần nữa. Miễn là anh sẵn sàng đến chỗ của tôi, thì còn có hy vọng.

Mỗi lần anh ấy đến, tôi giảng chân tướng theo chấp trước của anh ấy, nói cho anh ấy biết khó khăn như thế nào để đắc được Pháp, và đó là lý do chúng ta đã chịu đựng quá nhiều trong rất nhiều kiếp sống chỉ để đắc Pháp! Tôi nói rằng chúng ta cần phải trân quý Pháp, tu luyện tinh tấn, và trở về nhà với Sư phụ. Tôi cũng đề nghị giúp anh ấy bất cứ vấn đề gì anh ấy cần trong tu luyện, miễn là anh ấy sẵn sàng tu luyện tinh tấn. Dần dần anh ấy chấp nhận những gì tôi nói, và tôi đưa cho anh ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân, một tập các bài kinh văn mới, và băng thu âm các bài giảng của Sư Phụ. Tôi cũng dạy anh ấy sử dụng máy tính. Sau vài tháng, anh ấy đã sẵn sàng học Pháp với tôi. Tôi đã giúp anh chính lại bản thân bất cứ khi nào anh ấy đọc Chuyển Pháp Luân. Nhưng dần dần, tôi cảm thấy khó chịu về điều này: Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt và yếu ớt, thị lực của tôi bị mờ hơn. Tôi nhớ đến Pháp của Sư Phụ giảng:

“Tôi nói với mọi người, rằng hiện nay những gì còn lại đang có thể bức hại Đại Pháp và các học viên Đại Pháp, đều chính là do nguyên nhân của bản thân học viên chúng ta. Những học viên không coi trọng phát chính niệm; những tà ác trong không gian mà chư vị cần phải đảm nhận và có trách nhiệm chưa bị thanh trừ; chính là nguyên nhân này. Do đó mọi người nhất định phải coi trọng công việc phát chính niệm; bất kể bản thân chư vị có cảm thấy được năng lực hay không, chư vị cần phải thực hiện [phát chính niệm]. Chư vị thanh trừ [những thứ] trong tư tưởng bản thân, đó là có tác dụng trong phạm vi của bản thân chư vị; đồng thời chư vị cần thanh trừ [những thứ] cả bên ngoài nữa, đó là có quan hệ trực tiếp đến không gian sở tại của chư vị; nếu chư vị không thanh trừ chúng, thì chúng không chỉ bức hại chư vị, ức chế chư vị, mà chúng còn bức hại các học viên khác, các đệ tử Đại Pháp khác.” (Giảng Pháp tại Pháp hộiFlorida,Hoa Kỳ)

Sau khi tôi nâng cao nhận thức của mình về phần này của Pháp, tôi sửa lại những lỗi sai về vấn đề đọc của anh ấy và giúp anh ấy đọc trôi chảy hơn trong khi phát chính niệm cho anh ấy để loại bỏ tất cả các nhân tố tà ác đang can nhiễu đến việc học Pháp của chúng tôi. Mặc dù vậy, chúng tôi chỉ có thể hoàn thành một bài giảng mỗi ngày, và tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Tôi mời X tham gia vào nhóm học Pháp lớn hơn, nơi chúng tôi có một trường năng lượng mạnh hơn. Sự việc đã được cải thiện đôi chút, nhưng chẳng bao lâu ba học viên khác đã không đến học Pháp.  Học viên X nói, “Từng người từng người một ngừng tham gia cùng chúng ta, vì vậy tôi sẽ không đến nữa. Trường năng lượng của anh ở đây không tốt, và có sự can nhiễu rất mạnh.” Khi anh ấy nói điều này, tôi cảm thấy thật không công bằng. Tôi rất buồn và chỉ muốn khóc. Tôi tự hỏi làm sao chuyện này có thể xảy ra. Sau khi học Pháp, tôi ngộ được Sư Phụ đã giảng về “khoan dung rộng lớn phi thường” trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ Quốc 2002”. Vậy thì tại sao tôi không thể chịu đựng được đồng tu này?

Sư phụ giảng, “Đệ tử Đại Pháp cứu được một người, nhưng không phải chỉ là khái niệm một cá nhân đâu, sẽ khiến một quần thể rộng lớn các sinh mệnh được đắc cứu.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010”). Tôi ngộ ra rằng cứu độ một đồng tu có nghĩa là cứu độ một quần thể to lớn gồm nhiều sinh mệnh trong vũ trụ cự đại. Tôi bắt đầu hướng nội, tìm kiếm tâm nóng giận, không thân thiện, cũng như thiếu kiên nhẫn và khoan dung đối với đồng tu. Tôi đã mắc lỗi khi sử dụng một giọng điệu không hòa ái và thiếu từ bi khi nói chuyện. Mọi người đều biết rằng khi cứu độ người thường, người ta không nên từ bỏ. Chúng tôi, những người học viên, không bao giờ từ bỏ các bạn học viên của mình!

Sau khi tôi ngộ ra những việc này, X gọi điện cho tôi một lần nữa và nói rằng anh gặp vấn đề sử dụng máy tính. Vì vậy, tôi càng hạnh phúc để giúp anh một tay, và tôi đã mời anh tham gia lại nhóm học Pháp chỗ tôi. Tuy nhiên, anh ấy trả lời, “Chúng ta hãy thiết lập một nhóm học Pháp khác! Tôi đã đưa một cựu học viên trở lại, và nhà của cô ấy rộng hơn và có ít người hơn, nên nó là một môi trường học Pháp tốt. Tất cả chúng ta đều có thể đến nhà cô ấy học Pháp!” Tôi đã rất vui mừng khi được biết điều này. Đúng là những nỗ lực luôn luôn được đền đáp. Bây giờ X không chỉ tu luyện tinh tấn, mà còn học được cách giảng chân tướng cho người khác như thế nào. Anh ấy đã giúp tôi mua vật tư cho các điểm sản xuất tài liệu nhỏ và phân phát tài liệu. Anh ấy cũng đề nghị tôi giúp anh ấy đưa những cựu học viên trở lại tu luyện. Nhìn thấy tất cả những thay đổi ở anh ấy, sự tự tin của tôi tăng lên. Điều này làm tôi thực sự nhận ra rằng Sư Phụ muốn chúng ta đối xử với các cựu học viên bằng chính niệm. Đó cũng là một cách làm hài hòa những gì Sư phụ yêu cầu. Đó chính là tu luyện và đề cao. Đó cũng là những gì một học viên chân chính nên làm để trợ Sư Chính Pháp. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều người xung quanh chúng ta, những người đã bị tà ngộ, từ bỏ tu luyện, chưa bao giờ tiến về phía trước, giã từ thế giới vì nghiệp bệnh, hoặc vẫn còn đang chịu nghiệp bệnh. Chúng ta gánh vác trách nhiệm không chỉ cứu độ chúng sinh mà quan trọng hơn là thức tỉnh các cựu học viên và đưa họ trở lại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/5/找回昔日同修-261200.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/23/135124.html

Đăng ngày 13-10-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share