Hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tinh tấn
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-09-2025] Một hôm, trong một nhóm học Pháp tôi đã gặp một đồng tu đang vượt quan nghiệp bệnh. Mặt cô ấy vàng vọt, giọng nói thều thào, thân thể gầy gò. Cô ấy nói rằng khi đang giảng chân tướng cuộc bức hại cho một người đàn ông gặp trên đường, cô ấy cảm nhận được một dòng năng lượng mạnh mẽ. Tôi nói: “Đúng thế, khi chúng ta giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đều gia trì năng lượng cho chúng ta”. Cô ấy biết tôi đi giảng chân tướng trực diện và đề xuất rằng chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài giảng chân tướng cho thế nhân và tôi đã đồng ý.
Lúc đi ra ngoài, vì trạng thái sức khỏe của mình, cô ấy chỉ có thể chầm chậm di chuyện và phát chính niệm trong khi tôi giảng chân tướng cho người dân. Cô ấy thậm chí không đủ sức để viết tên của họ. Thỉnh thoảng tôi quan sát xem cô ấy cảm thấy thế nào và đề xuất ngồi nghỉ một lát hoặc về sớm một chút nếu như cô ấy mệt. Cô ấy luôn nói: “Tôi ổn mà, tôi vẫn có thể tiếp tục”.
Tôi cũng khích lệ bởi sự kiên định của cô ấy và thậm chí càng dụng tâm giảng chân tướng hơn. Thấy nụ cười tươi tắn trên gương mặt của chúng sinh và nghe những lời “cảm ơn các bạn” không ngừng từ họ, chúng tôi rất vui sướng. Dưới sự gia trì của Sư phụ, số người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó đã gia tăng rõ rệt. Chúng tôi cứ như vậy, mỗi tuần ra ngoài giảng chân tướng vào ba buổi sáng và duy trì gần một năm, và đã có rất nhiều trải nghiệm thần kỳ.
Khi tôi giảng chân tướng cho một cụ bà, bà ấy đã vui vẻ tiếp nhận và tam thoái (thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đối của nó) và nói: “Dì rất thích những gì cháu nói, rất có đạo lý!”
Tôi cũng cười thật tươi và nói: “Cảm ơn dì.” Tôi quay xe toan rời đi, thì thấy một người đàn ông đang đẩy một chiếc xe máy điện phía sau mình. Anh ấy nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã nghe thấy chị giảng chân tướng cho dì kia”. Tôi đang đắc ý, một mực cho rằng anh ấy sẽ khen mình vài câu, nhưng anh ấy nói: “Khi giảng chân tướng, tôi chủ yếu là nói với thế nhân trở về với những truyền thống cổ xưa của người Trung Quốc, bởi vì đạo đức con người hiện nay đã tuột dốc quá xa rồi. Tôi không trực tiếp khuyên họ làm tam thoái…”
Anh ấy còn chưa nói xong trong tâm tôi đã thấy bất mãn: “Khỏi cần anh nhắc tôi rằng đạo đức con người ngày nay đã kém đến mức nào, không thế thì Sư phụ đã không yêu cầu chúng ta giảng chân tướng để cứu họ. Họ không thoái xuất khỏi Đảng, Đoàn, Đội thì làm sao được chứ?” Không đợi anh ấy nói xong, tôi lấy cớ rằng có đồng tu đang đợi rồi rời đi.
Khi gặp đồng tu kia, tôi liền một hơi kể hết những gì đã xảy ra, đặc biệt là sự bất mãn của tôi đối với nam đồng tu kia. Thái độ tự cho mình là đúng của tôi bộc lộ ra rất rõ ràng. Đồng tu im lặng lắng nghe rồi mỉm cười và nói: “Sư phụ đã giảng rằng: ‘Những thứ mà các vị viết ra, nói ra, ít nhất cũng cần phải khởi tác dụng đối với việc thế nhân được cứu.’” (Kinh tỉnh). Tôi hiểu là, bất kể đồng tu giảng chân tướng từ góc độ nào hoặc bằng cách nào, thì miễn là nó có thể khởi tác dụng để thế nhân được đắc cứu thì đều được cả.”
Nghe xong tôi tỉnh ngộ: “Đúng vậy. Vì sao tôi lại cho rằng chỉ có điều mình nói mới là đúng, mới là hay? Chẳng phải đó là cái tâm chứng thực bản thân mạnh mẽ sao, tâm tật đố xem thường người khác, tâm hiển thị tự cao tự đại, tâm hoan hỷ và tranh công lao của Sư phụ hay sao?”
Nghĩ tới đây, tôi thấy rất sốc! Tôi không muốn những thứ xấu xa này. Tôi cần phải lập tức giải thể và thanh trừ chúng!
Lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn đồng tu này. Khi tâm tính tôi có vấn đề, cô ấy đã dùng Pháp của Sư phụ và tâm từ bi của mình thiện tâm nhắc nhở tôi, giúp tôi trong quá trình cứu người còn có thể kịp thời phạt hiện những vấn đề của bản thân và đề cao lên. Thật là một đồng tu tuyệt vời biết bao!
Cứ như vậy, trong quá trình cứu người và tu luyện tâm tính, hai chúng tôi liên tục đề cao mỗi ngày mà không tự biết. Thể chất của cô ấy giờ đây cũng có sự thay đổi rõ rệt: giọng nói có lực hơn, da dẻ hồng hào, có da có thịt hơn, cô ấy có thể nâng những món đồ nặng 15kg, có lúc còn giảng chân tướng giúp thế nhân thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Một lần nọ, khi tôi đang giảng chân tướng cho một cụ bà ở trên phố, vì quá tập trung mà tôi không phát hiện có một chiếc xe cảnh sát gần ngay phía trước. Tuy nhiên, tôi thấy đồng tu kia chạy xe máy của mình đến gần và che chắn cho tôi. Tôi hơi bối rối và tiếp tục nói chuyện với bà cụ kia. Sau đó, cô ấy giải thích rằng vì xe cảnh sát đến gần tôi quá nhanh nên cô ấy không kịp báo cho tôi. Thêm vào đó, vì thấy tôi đang giảng chân tướng nên không muốn làm gián đoạn nên cô ấy đã nghĩ ra cách dùng thân mình che chắn cho tôi, để bảo vệ tôi. Tôi vô cùng cảm động – vào thời khắc then chốt, cô ấy không hề nghĩ đến bản thân mà chỉ nghĩ vì đồng tu, vì chúng sinh được đắc cứu mà vô tư phó xuất.
Qua gần một năm giảng chân tướng cùng nhau, cô ấy luôn đến điểm hẹn trước, mang theo lịch để bàn và tài liệu chân tướng đã chuẩn bị sẵn. Chúng tôi trao đổi ngắn gọn xong liền xuất phát. Cô ấy chưa bao giờ về nhà sớm chỉ vì thân thể không thoải mái và luôn nói: “Tôi ổn mà, tôi vẫn có thể tiếp tục”. Thông qua sự tu luyện âm thầm và tinh tấn của cô ấy, tôi thường nhìn ra những thiếu sót của bản thân và kịp thời quy chính.
Nhờ sự gia trì của Sư phụ, hiện tại chúng tôi phối hợp ngày càng ăn ý và thể ngộ Pháp lý của chúng tôi cũng ngày càng sâu sắc hơn. Trong quá trình giúp đỡ và hỗ trợ lẫn nhau, chúng tôi cũng trở nên ngày càng tinh tấn hơn.
Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự gia trì của Ngài! Cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ tôi!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/1/498951.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/15/230922.html



