Lớn lên và trưởng thành trong tu luyện Đại Pháp
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-07-2025] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi. Trong cuộc đời mình, tôi đã trải qua một số sự việc có tác động đến quá trình trưởng thành và đề cao trong tu luyện Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm này của bản thân.
May mắn đắc Đại Pháp
Năm 1998, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng cha mẹ. Tôi được đi cùng họ đến nơi học Pháp, và quãng thời gian đó tôi cảm thấy rất vui. Ở đó cũng có vài trẻ nhỏ khác cùng trang lứa và chúng tôi cùng học Pháp với nhau. Thường thì, khi người lớn còn chưa học xong, trẻ em chúng tôi đã ngủ. Cha mẹ của tôi sau đó cõng tôi về nhà trên lưng.
Thời gian sau, tôi cùng với người lớn đến chợ để trình diễn các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Một lần, tôi được xếp ở hàng đầu, và tôi nghe thấy một số người reo lên, “Thậm chí có cả trẻ em đang tu luyện!”
Học viên địa phương tổ chức Pháp hội giao lưu chia sẻ và tôi đã gửi bài viết. Có lẽ vì có rất ít bài chia sẻ của tiểu đồng tu, nên tôi được là người đầu tiên lên diễn đàn đọc bài chia sẻ. Hồi tưởng lại những cảnh tượng trước năm 1999 này, lòng tôi tràn đầy hạnh phúc.
Tôi lên tám khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt
Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, đẩy rất nhiều học viên vào thảm cảnh. Gia đình của tôi cũng là nạn nhân. Một buổi sáng sau ngày 20 tháng 7, cha mẹ của tôi dâng hương cho Sư phụ và sau đó đi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với họ, nhưng tôi ủng hộ lựa chọn của họ.
Một đêm năm 2001, tôi và mẹ cùng nhau đi dán các tấm biểu ngữ chân tướng, còn cha tôi đi một mình. Tôi và mẹ về nhà rất muộn, còn cha của tôi không thấy về.
Nửa đêm hôm đó, một nhóm cảnh sát ập vào nhà tôi và lục soát toàn bộ, thậm chí lục soát cả chuồng gà. Cha tôi đã bị bắt cóc trong khi đang dán các tấm biểu ngữ chân tướng. Mẹ tôi cũng bị cảnh sát bắt đi.
Lúc đó đã quá nửa đêm, và bóng tối bao phủ thôn làng. Tôi còn lại một mình trong nhà, cảm thấy sợ hãi và nắm chặt một con dao làm bếp để lấy một chút dũng khí. Trong lòng tôi trào dâng niềm tức giận và oán hận cảnh sát. Tôi ngồi đó trong căn nhà, lặng lẽ khóc.
Năm đó tôi 11 tuổi.
Đại Pháp ban cho tôi trí huệ
Thời gian sau đó, cha mẹ tôi đã buộc phải bỏ nhà ra đi và trở nên khánh kiệt. Năm đầu trung học, tôi bị thầy giáo phát hiện tu luyện Pháp Luân Công. Một đêm, ông ấy đã đe dọa ném tôi vào một cái bể và dìm chết, đồng thời tấn công Sư phụ một cách tàn bạo. Vào khoảnh khắc ấy, tôi vừa tức giận vừa thấy xấu hổ cho sự bỉ ổi của ông ta.
Được Đại Pháp khai sáng và cấp cho trí huệ, tôi liên tục đứng đầu ở trường. Thầy hiệu trưởng và thầy cô của tôi đã không có động thái phản đối tôi nữa. Cuối cùng, tôi đã trở thành học sinh đầu tiên trong lịch sử trường được nhận vào trường trung học trọng điểm cấp tỉnh, điều này đã khẳng định sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Năm ấy tôi 15 tuổi.
Chính hành đối mặt với bức hại
Tuy nhiên, năm 2008, kết quả thi vào đại học của tôi đã rất tệ. Thậm chí cả môn tôi luôn học tốt, mà có tám câu hỏi lựa chọn tôi chỉ trả lời đúng có ba câu. Cuối cùng kết quả thi đại học của tôi chỉ hơn điểm chuẩn vào trường đại học hạng ba chút xíu. Tôi bối rối và không thể hiểu điều gì đã xảy ra. Phải mất mấy năm tôi mới tìm ra vấn đề.
Khi tôi đang chuẩn bị hồ sơ nhập trường đại học, thì cha tôi bị bắt, ngôi nhà chúng tôi đang thuê ở đã bị lục soát. Cảnh sát đã tịch thu tiền mặt của chúng tôi, nói đó là “tiền ăn trộm” và chia nhau. Họ cũng tịch thu máy tính và các đồ đạc khác của chúng tôi, và thậm chí còn định lấy cả lò vi sóng. Một cảnh sát vẫn còn một chút lương tâm và đã ngăn các đồng nghiệp làm chuyện này.
Khi ấy, tôi đã vừa ghét vừa sợ cảnh sát. Tôi và mẹ đã bắt buộc phải rời bỏ ngôi nhà và chuyển hết chỗ này đến chỗ khác. Chúng tôi không có tiền và hàng ngày ăn bánh bao hấp với tương. Một lần, chúng tôi cuối cùng cũng được ăn chút cơm, với thức ăn duy nhất là chút nước tương, và tôi đã khóc, nước mắt rơi xuống bát cơm của tôi.
Sau vài tháng, chúng tôi kiếm được chút tiền, mua được một máy in và một máy tính và tiếp tục sản xuất các tài liệu chân tướng.
Vào tháng 1 năm 2009, chúng tôi đã in đĩa DVD Shen Yun, vốn là sản phẩm chúng tôi được phép sản xuất và phân phối tại địa phương thời gian đó. Khi in các đĩa DVD vào ban đêm, chúng tôi đã đặt máy in trên giường để giảm bớt tiếng ồn. Tuy nhiên, hàng xóm tầng dưới phàn nàn rằng có tiếng lách cách nhỏ phát ra từ căn hộ của chúng tôi. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác là phải vay tiền đồng tu để chuyển sang một căn hộ mới.
Đến hạn trả tiền thuê nhà, mà mẹ con chúng tôi không có tiền. Tôi đang đạp xe trên đường thì chủ nhà gọi, hối tôi trả tiền thuê nhà. Nói chuyện với chủ nhà xong, tôi bật khóc, và không biết sẽ phải làm gì tiếp.
Năm ấy tôi 19 tuổi.
Đại Pháp giúp tôi vượt qua quan tình
Với sự giúp đỡ của Sư phụ, mẹ tôi đã mượn được tiền từ họ hàng, giúp chúng tôi vượt qua những khoảng thời gian khó khăn. Từ đó đến nay, tình hình tài chính của chúng tôi đã có cải thiện. Dưới dự dẫn dắt của Sư phụ, tôi đã làm việc cho một hạng mục hỗ trợ kỹ thuật và các tình huống khó khăn cho các học viên địa phương.
Nếu tôi vào học đại học, có lẽ sẽ có một số thứ tôi khó có thể đạt được. Cuối cùng tôi đã hiểu ra lý do đằng sau việc tôi không học đại học; mọi thứ đều là duyên phận. Giờ đây khi tôi đã có công ty nhỏ của riêng mình, người thân của tôi đã không còn hiểu lầm về việc tôi không đi học đại học nữa.
Từ thời ấu thơ cho đến khi trưởng thành, tôi chưa bao giờ thực sự xa mẹ. Thậm chí cả khi mẹ buộc phải rời nhà ra đi, chúng tôi vẫn có thể gặp nhau thường xuyên. Sự gắn kết của mẹ đối với tôi vô cùng sâu sắc và tôi đã luôn coi bà là trụ cột tâm linh của mình. Cựu thế lực đã áp lên tôi một niệm không thể giải thích được: “Nếu mẹ ra đi, thì tôi sẽ sống tiếp ra sao?” Cựu thế lực đã không chỉ đơn giản áp những ý nghĩ lên tôi; chúng thực sự lợi dụng sơ hở trong tu luyện của mẹ tôi.
Năm 2014, cựu thế lực đã lợi dụng nghiệp bệnh lấy đi sinh mệnh của mẹ tôi. Bà đã mất trên tay tôi, và tôi đã thấy gương mặt bà chuyển từ màu xám tro sang màu đen. Các học viên đến thăm cuối cùng đã rời đi, để lại phía sau căn nhà trống vắng.
Tôi đã học tất cả các bài giảng Pháp tại các nơi của Sư phụ từ thời đầu và đã rất vất vả để vượt qua khó nạn này. Một năm sau, mẹ tôi đã về thăm tôi trong mộng và nói bà nhớ tôi. Nhớ lại những gì mà tôi đã học được trong các bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi trả lời, “Giờ đây trời và đất đã chia tách chúng ta. Xin mẹ đừng đến nữa.” Từ khi ấy, mỗi khi hình ảnh ấy hiện ra, tôi lại phát chính niệm. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, cuối cùng tôi đã vượt qua quan nạn này.
Khi mất mẹ, tôi 24 tuổi.
Tôi là một đệ tử trong thời kỳ Chính Pháp
Tôi cùng một học viên thành lập một công ty để làm các hạng mục Đại Pháp. Trong đại dịch, dưới sự dẫn dắt của Sư phụ, nhóm học Pháp chúng tôi đã bứt phá thành công các đợt phong tỏa.
Dưới sự từ bi vô biên của Sư phụ, tôi đã vứt bỏ được nhiều tâm chấp trước người thường. Tuy nhiên, tôi thấy bối rối không lý giải được tại sao tôi không thể xuất tâm từ bi với cảnh sát đã bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Trong thâm tâm, tôi biết rằng họ là những sinh mệnh đáng thương cần được cứu độ, nhưng tôi mãi vẫn không thế đối đãi với họ bằng tâm từ bi.
Khi bài viết “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ được công bố, tôi đã không ngừng học thuộc lòng, cho đến khi tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh trong Pháp. Tôi hết sức biết ơn Sư phụ đã ban tặng cho các đệ tử những bài giảng Pháp từ bi, cho phép tôi tinh tấn trên con đường tu luyện.
Giờ đây tôi đã 34 tuổi. Trong 26 năm, tôi đã trưởng thành từ một tiểu đệ tử Đại Pháp ngây ngô đến một đệ tử trẻ tuổi lý trí và thanh tỉnh, thăng tiến từ tu luyện cá nhân đến trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/9/491820.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/10/229295.html


