Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 13-09-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, năm nay tôi 67 tuổi. Trước khi đắc Pháp, tôi mắc nhiều bệnh như cường giáp, bệnh tim, rối loạn thần kinh não, chứng chóng mặt, v.v.; sau khi tu luyện, bệnh cường giáp của tôi đã khỏi hoàn toàn, các bệnh khác cũng biến mất không còn dấu vết.

Hàng ngày tôi đều học “Chuyển Pháp Luân”, và quyển sách Đại Pháp đã triển hiện cho tôi thần tích. Mỗi khi tôi nhìn vào dòng nào, các chữ ở dòng đó đều sáng lấp lánh. Màu sắc của các chữ cũng liên tục thay đổi, lúc thì cả dòng chữ phát ra ánh sáng đỏ, một lúc sau nhìn lại, cả dòng chữ lại phát ra ánh sáng xanh. Cách một khoảng thời gian, khi học Pháp, mỗi chữ đều là một Pháp Luân nhỏ đang xoay chuyển, thật quá thần kỳ, tôi nhất định phải tu luyện cho tốt.

1. Mất việc công chức, vẫn bước trên con đường tu luyện

Tôi đã làm việc 21 năm tại trường mẫu giáo của khu mỏ, là một giáo viên mầm non bậc một. Tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã phải đối mặt với đủ mọi khảo nghiệm và bức hại kinh tế. Bí thư của trường đã nhiều lần mang “Ngũ thư” đến trường mẫu giáo bắt tôi ký tên, bắt tôi nói không tu luyện nữa, nhưng tôi đều từ chối.

Năm 2003, các trường tiểu học được chuyển giao cho chính quyền thành phố (công việc của chúng tôi trở thành giáo viên biên chế chính thức), lương tăng gấp đôi, trở thành công chức chính thức, việc sắp xếp hồ sơ là nguyện vọng mà mọi người đã mong mỏi suốt nhiều năm. Vào tháng 6, bí thư trường mang văn bản của thành phố đến văn phòng trường mẫu giáo cho hiệu trưởng xem, sau đó gọi tôi đến văn phòng để xem văn bản, nội dung văn bản là không cho phép giáo viên trong trường tu luyện Pháp Luân Công, nếu không sẽ bị điều chuyển khỏi trường.

Bí thư của trường yêu cầu tôi bày tỏ thái độ, thái độ của tôi rất rõ ràng, quyết không từ bỏ tu luyện. Tôi nói: “Công pháp tốt như vậy, dạy người ta chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt. Sức khỏe cũng đạt được trạng thái khỏe mạnh, trước đây vì sức khỏe không tốt, mỗi năm tôi đều phải nhập viện một lần, nhờ tu luyện mà thân thể đã khỏe mạnh. Trong công việc, tôi luôn chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, hết lòng chăm sóc các cháu trong lớp, được hiệu trưởng và phụ huynh công nhận.”

Vài ngày sau, bí thư lại tìm tôi nói chuyện riêng, yêu cầu tôi phải ký “Bảo chứng thư” nói rằng không tu luyện nữa, nếu không sẽ không được vào biên chế của đơn vị thành phố. Lợi ích lớn như vậy cũng không thể thay đổi tín ngưỡng của tôi. Sau đó, tôi bị điều chuyển khỏi vị trí công tác cũ.

Tôi một mình nuôi con trai đang học cấp ba mà không có nguồn thu nhập. Tôi và chồng cũ đã ly hôn nhiều năm, anh ấy không bao giờ chu cấp tiền nuôi con, tôi phải tự mình nuôi con. Cuộc sống gian khổ khiến tâm trạng tôi vô cùng nặng nề. Nhưng tôi quyết không thỏa hiệp, đó là tà ác muốn dùng cách làm suy sụp kinh tế để đàn áp tôi, muốn tôi phải khuất phục.

Sinh mệnh của tôi là do Sư phụ ban cho, chính Sư phụ đã cho tôi một thân thể khỏe mạnh, cho tôi biết ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh, vô luận thế nào cũng không thể thay đổi tín ngưỡng của tôi. Thấy tôi không từ bỏ, hiệu trưởng và bí thư đã chuyển hồ sơ của tôi đến phòng tiền lương, tôi rất thản nhiên. Cuối cùng, tôi đã mất cơ hội trở thành công chức, nhưng tôi không hối hận.

2. Không ai có thể thay đổi tín ngưỡng của tôi

Có lần, hiệu trưởng gặp tôi và nói: “Bí thư tìm chị, bảo chị đến văn phòng của ông ấy.” Trong tâm tôi rất thản nhiên, biết mình phải làm gì. Bí thư nói: “Chồng cũ của chị đã tìm tôi, nhờ tôi giúp để chị không bị điều chuyển khỏi trường.” Bí thư nói rằng ông ấy và chồng cũ của tôi từng ở cùng một đội khi công tác ở nông thôn, hôm nay chồng cũ của tôi đến tìm bí thư, nhờ ông ấy giúp để tôi không bị điều chuyển khỏi trường.

Bí thư nói với tôi: “Cuộc sống của chị khó khăn, lại còn phải nuôi con học cấp ba. Nể tình đồng hương, tôi đã nghĩ ra một cách, để anh ấy giúp chị ký ‘Ngũ thư’, chị không cần ký nữa, như vậy chị sẽ không bị điều chuyển khỏi trường, có thể giải quyết được khó khăn rất lớn. Nếu người khác hỏi chị về chuyện này, chị đừng nói với họ.” Tôi nói với bí thư: “Tôi thực sự không đồng ý. Chúng tôi đã ly hôn nhiều năm, anh ấy là một người vô trách nhiệm. Đây là lựa chọn của cá nhân tôi, tín ngưỡng của cá nhân tôi, ai ký cũng vô ích. Không ai có thể thay đổi tín ngưỡng của tôi, Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp.”

3. Trong công việc, chứng thực Đại Pháp, cứu độ chúng sinh

Tôi từ trường đến phòng tiền lương để trình diện, lãnh đạo phòng tiền lương nói những lời bênh vực tà đảng Trung Cộng và bất kính với Đại Pháp, rồi điều tôi đến nhà máy tổng hợp của khu mỏ, làm những công việc nặng nhọc, khiến tôi không thể chịu nổi, gây áp lực cho tôi, đây đều là những việc xấu do cựu thế lực khống chế người thường làm.

Vì tôi tu luyện Đại Pháp, tôi không thể thừa nhận sự an bài này, tôi không làm bất cứ điều gì sai trái, quyết không chấp nhận sự an bài này, tôi đã không đi làm. Trong tám tháng, tôi không có một đồng lương nào. Tôi biết mình phải có ý chí kiên cường, phải kiên cường sống tiếp.

Tôi bắt đầu hấp bánh màn thầu, hấp bánh bao để duy trì cuộc sống. Quá trình bán hàng rất gian nan, không có chỗ cố định, chỉ có thể đẩy xe đi bán rong khắp các ngõ hẻm, gặp ngày mưa thì càng khó khăn hơn. Đôi khi gặp người quen, tôi sợ bị họ cười chê, tâm thể diện rất nặng.

Tôi đã nhiều lần tìm đến người của “Phòng 610”, yêu cầu họ sắp xếp hợp lý cho tôi, cuối cùng họ điều tôi đến nhà máy phân loại than đá thải của khu mỏ. Ở nhà máy phân loại than, tôi làm các công việc lặt vặt, rất khó khăn, lại có nhiều người đến trộm than, tôi còn phải đuổi họ đi, họ nói những lời rất khó nghe. Vừa đuổi được tốp người này đi thì tốp khác lại đến. Hàng ngày tôi cứ chạy đi chạy lại, dãi nắng dầm sương, người đầy bụi bặm, vừa khổ vừa mệt.

Tôi bận rộn đi làm từ 6 giờ sáng, ca tối phải kéo lên rất nhiều xe đá thải từ dưới hầm mỏ, đổ xuống bãi than, rồi phân thành từng đống theo thứ tự. Trong quá trình phân đống, các công nhân phân loại than thường có mâu thuẫn cãi vã, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn của người tu luyện, làm việc công bằng, lắng nghe ý kiến của mọi người, thường xuyên trò chuyện, giúp đỡ họ, dùng hành động thực tế của mình để chứng thực Pháp, giảng chân tướng, làm tam thoái cho họ (thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội của ĐCSTQ), cứu độ họ, nhiều người đã thoái xuất khỏi các tổ chức đoàn, đội của ĐCSTQ.

Đến mùa đông, các phòng cần sưởi ấm, hai phòng phía Đông và Tây đều có lò, phải đốt lửa sưởi ấm sàn, lãnh đạo yêu cầu chúng tôi tự lo phần than dùng cho ca của mình. Tôi làm ca sáng, còn có ca chiều và ca tối. Người làm ca chiều và ca tối là hai đồng nghiệp nam, sức khỏe không tốt. Tôi nghĩ mình là người tu luyện, nên thường xuyên chuẩn bị sẵn than cho cả hai ca của họ. Như vậy khối lượng công việc của tôi tăng lên, ít nhất phải chuẩn bị hai xe than.

Nhặt than không hề dễ dàng, phải nhặt từng cục một từ trong đống đá, vừa khổ, vừa bẩn, vừa mệt, hai người họ rất cảm động. Một lần nữa, tôi dùng hành động thực tế để chứng thực Đại Pháp, rồi giảng chân tướng cho hai người họ, cả hai đã thoái xuất khỏi tổ chức đoàn, đội và được cứu.

Ở nhà máy than có người biếu quà cho quản đốc, tôi chưa bao giờ biếu quà, nên lãnh đạo thường gây khó dễ cho tôi. Là người tu luyện, tôi không thể chạy theo số đông. Có một lần không biết ai đã tố cáo quản đốc, nói rằng bà ấy tham ô tiền, vì bà ấy tự bán than, tự thu tiền, tự quản lý sổ sách. Tôi thỉnh thoảng dọn dẹp vệ sinh trong văn phòng của bà ấy, lau bụi, nhóm lò, nên bà ấy nghi ngờ tôi, hàng ngày lầm bầm chửi mắng, nói những lời khó nghe. Tôi coi mình là người tu luyện, tâm tôi trong sạch, nên rất thản nhiên.

Bất kể quản đốc biểu hiện thế nào, tôi cứ như không có chuyện gì xảy ra, hàng ngày vẫn làm việc như thường, gặp bà ấy vẫn vui vẻ chào hỏi, nói chuyện bình thường. Tôi cũng không giải thích, vì chuyện đó không liên quan đến tôi. Là một người tu luyện, phải thiện với tất cả mọi người. Tôi dùng hành động để chứng thực Đại Pháp, quản đốc đã thấy được biểu hiện thực tế của tôi. Cuối cùng, quản đốc cũng đã thoái xuất khỏi tổ chức đoàn, đội của ĐCSTQ.

4. Mẹ tôi được phúc báo

Nhà tôi có bảy chị em. Sau khi cha tôi qua đời, tôi chủ động đón mẹ về nhà mình. Năm đó mẹ tôi 78 tuổi, sức khỏe không tốt, bị bệnh tim, teo tiểu não, chân đau không đi lại được, không thể tự chăm sóc bản thân. Lúc đó tôi chưa nghỉ hưu, nên đã thuê người giúp việc chăm sóc mẹ. Mẹ tôi sức khỏe yếu, mỗi năm đều phải nhập viện vài lần. Vì bị teo tiểu não, bà còn chửi mắng người khác, người giúp việc sợ không dám lại gần.

Sau khi tôi nghỉ hưu, hàng ngày tôi đọc sách Đại Pháp cho mẹ nghe và chăm sóc bà cẩn thận. Mẹ tôi thường tiểu tiện, đại tiện ra quần, vì nhà không có máy giặt, tôi phải giặt bằng tay, chăn và đệm cũng đều giặt bằng tay, tôi không sợ bẩn. Hai năm sau, sức khỏe của mẹ tôi dần hồi phục, bệnh tim đã khỏi, các bệnh tuổi già cũng thuyên giảm, bà có thể nói chuyện với tôi và ăn uống bình thường.

Mặc dù mẹ tôi nằm trên giường không dậy được, không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng đầu óc bà đã tỉnh táo, tôi dạy bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, bà cũng niệm theo. Năm mẹ tôi 80 tuổi, bà bị bệnh nặng, tôi ở bên cạnh bà không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, ngày hôm sau kỳ tích đã xuất hiện, mẹ tôi đã uống được nước cháo, ngày một khỏe hơn, từ đó bà không bao giờ phải nhập viện nữa. Mẹ tôi đã được phúc báo.

Chuyện tu luyện nói không sao cho hết, đệ tử tạ ân Sư phụ từ bi cứu độ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/9/13/實修自己證實法-救度有緣人-499385.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/10/230859.html