Chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp, đồng nghiệp và bạn bè đều ngưỡng mộ
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông
[MINH HUỆ 09-08-2025] Tôi là một học viên Đại Pháp lâu năm, may mắn được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, khi tôi 32 tuổi. Tuy còn trẻ nhưng tôi đã mắc phải rất nhiều bệnh tật trong hồng trần cuồn cuộn. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, từ nhỏ tôi đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn, thiếu thốn cơm ăn áo mặc. Là con thứ chín trong gia đình, tôi thường xuyên phải chịu đựng sự khó chịu của các anh chị, điều này thường khiến tôi trở nên nóng tính. Mặc dù còn nhỏ nhưng tôi rất bướng bỉnh, khi tức giận, tôi thường đánh nhau với các anh chị của mình.
Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi tranh cãi nhau liên miên. Anh ấy thường xuyên không về nhà sau giờ làm, ở bên ngoài uống rượu, chơi mạt chược và chẳng bao giờ làm việc nhà. Tôi không những phải đi làm mà còn phải cáng đáng luôn việc đồng áng, ngày qua ngày càng thêm khổ sở. Bởi vậy tôi ngày càng cáu gắt hơn. Dù ở nhà hay ở cơ quan, chỉ cần một lời nói không thuận tai hoặc một sự việc không như ý muốn là tôi sẽ nổi cơn tam bành. Mỗi ngày, tôi mở miệng là mắng chửi người khác, nắm được lý rồi chẳng bao giờ tha cho ai, kể cả khi không có lý tôi cũng hơn thua.
Tôi là nhân viên bảo vệ tại nơi làm việc, giám sát rất nhiều kho hàng, khối lượng công việc rất lớn. Rất nhiều nhân viên bán hàng thường xuyên bị tôi mắng chửi vì họ không đáp ứng được yêu cầu bốc xếp. Tôi kiên quyết không cho họ bốc xếp hàng hóa, tranh cãi với họ, chửi bới thậm tệ. Họ đối với tôi mà nói thực sự là vừa giận vừa hận, chửi rủa sau lưng tôi. Nếu ai đó nói với tôi, tôi sẽ tìm họ và trút giận bằng cách mắng mỏ họ lần nữa. Tôi thực sự đã phạm vô số tội nghiệp, bản thân mang một thân đầy bệnh, khốn khổ vô cùng. Con đường nhân sinh mênh mang, biết lúc nào mới đi hết?
Từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ từ bi vĩ đại đã cứu một sinh mệnh đáng thương mang nặng nghiệp chướng như tôi. Từ đó, tôi đã bước vào con đường phản bổn quy chân. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn và biết ơn. Dưới đây xin chia sẻ một số lợi ích mà tôi đã nhận được từ Đại Pháp và sự bảo hộ từ bi vô biên của Sư phụ dành cho tôi, cùng những điều phi thường và kỳ diệu mà Đại Pháp đã triển hiện trên thân tôi.
1. Đại Pháp đã giúp tôi từ bỏ thói quen xấu, các đồng nghiệp cũng như lãnh đạo đều bội phục
Khi mới đắc Pháp, tôi đã xem một video bài giảng của Sư phụ ở một vùng đô thị cách nhà khoảng 40 dặm. Sư phụ dạy chúng ta ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải dùng tiêu chuẩn cao để yêu cầu bản thân. Tôi nghĩ mình phải làm theo lời Sư phụ. Nhờ suy nghĩ đó, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ những thứ không tốt.
Mỗi khi gặp khó khăn, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là lời của Sư phụ, phải nhẫn và đối xử bình hòa với người khác. Thái độ của tôi thay đổi 180 độ, và gần như ngay lập tức không còn chửi thề nữa. Điều đó đến một cách tự nhiên. Một đồng nghiệp nói với tôi: “Các nhân viên bán hàng khắp nơi đều nói, ‘Cô ấy không chửi thề nữa’. Một nhân viên bán hàng không tin, nói rằng: ‘Cô ta không chửi thề trừ khi Mặt Trời mọc từ phía Tây. Tôi không tin, tôi phải đi xem thử’.”
Một hôm, khi người bán hàng đến bốc xếp, anh ta cố tình chỉ trích tôi. Tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân, dùng thái độ bình hòa đối đãi với sự khiêu khích của anh ấy. Cuối cùng, anh ấy đã chất một xe tải hàng đầy ắp và hài lòng rời đi.
Anh ấy đến văn phòng, nói với các nhân viên và lãnh đạo rằng: “Lần này tôi thực sự ấn tượng. Cô ấy tu luyện Pháp Luân Công rồi, thực sự không còn chửi thề nữa”. Sau đó, đồng nghiệp đã kể lại cho tôi nghe chuyện này. Một vị lãnh đạo đến gặp tôi và hỏi: “Cô đang luyện công gì vậy? Tại sao lại trở nên tốt như thế?” Tôi trả lời: “Đó là Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi chiểu theo pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, làm người tốt hơn nữa”. Ông ấy giơ ngón tay cái lên và khen ngợi tôi: “Công pháp này thật tuyệt vời!”
2. Sư phụ đã bảo hộ tôi bình an trong vụ tai nạn xe khiến người nhà rất ấn tượng
Một ngày nọ, tôi đang lái chiếc xe máy 125 phân khối về nhà sau giờ tan làm. Lúc đó tôi sống ở nông thôn. Có một con mương hẹp, sâu khoảng một mét, nằm cạnh con đường gần nhà tôi. Khi rẽ vào khúc cua, tôi đạp phanh, và “ầm” một tiếng, tôi cùng với chiếc xe máy ngã nhào xuống mương, chiếc xe phân khối lớn vừa hay đè lên người tôi. Tôi không suy nghĩ gì, cố gắng hết sức để nâng chiếc xe máy lên đường, trong khi bản thân vẫn còn đứng trong mương. Một người dân trong làng tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy tôi trong mương và vội vã chạy đến giúp.
Chồng tôi ở trong sân nghe thấy tiếng xe, nhưng đột nhiên chẳng có động tĩnh gì nữa, anh ấy thắc mắc tại sao tôi chưa về nhà? Anh ấy vội vã chạy ra xem thử, lúc đó tôi đã leo lên khỏi mương. Cả hai người đều hỏi: “Làm sao em nâng được xe lên đường?” Chiếc xe máy 125 phân khối đó chắc hẳn phải nặng ít nhất khoảng 100kg. Theo lý thông thường, một người nhỏ con như tôi, cao 1,58 mét, nặng hơn 50kg, làm sao tôi có thể nhấc nổi một chiếc xe máy nặng hơn 100kg chỉ bằng tay không? Sức mạnh lớn như vậy từ đâu ra? Tôi biết chính là Sư phụ đã giúp tôi! Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi căn bản không thể nhấc nổi chiếc xe máy, và không biết mình sẽ ngã nặng đến mức nào, không chừng tôi có thể bị thương ở đầu, gãy xương và không thể đứng dậy.
Chồng tôi hỏi: “Em có bị thương không?” Tôi đáp: “Em có Sư phụ bảo hộ mà, không sao cả”. Anh ấy đỡ xe đưa về nhà, bảo tôi đi theo nhưng chân tôi không nâng lên được. Tôi nghiến răng khập khiễng lê bước về nhà. Anh ấy nhìn thấy một cục u lớn ở mắt cá chân tôi, sợ đến mức muốn đưa tôi đến bệnh viện. Tôi mỉm cười nói: “Không cần đâu, em ổn. Sư phụ bảo hộ em, mai em có thể đi làm bình thường”.
Tôi ngồi trên ghế sofa, không thể nhúc nhích. Chồng tôi chạy đi tìm chị họ tôi, hy vọng con gái chị sẽ cùng anh ấy đưa tôi đến bệnh viện. Khi họ quay lại, khối u ở mắt cá chân tôi đã to hơn, nên họ nhất quyết đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói: “Đừng lo, sáng mai em sẽ khỏe lại và đi làm bình thường. Mang cho em cuốn ‘Chuyển Pháp Luân’ đến đây, em đọc sách là được”.
Buổi tối, tôi luyện động tác ôm bão luân 30 phút, và sáng sớm hôm sau thì luyện bài công pháp thứ năm. Sau khi đả tọa xong, tôi đi nấu cơm. Đến giờ, tôi gọi chồng dậy ăn cơm rồi đi làm. Anh ấy đột nhiên nhảy dựng lên nhìn chân tôi, lúc đó tôi mới nhớ đến cú ngã hôm qua. Anh ấy thốt lên: “A! Mọi thứ đã trở lại bình thường, một vết xước cũng không có! Thật sự quá thần kỳ rồi!”
Chồng tôi không tu luyện Đại Pháp, anh ấy chứng kiến những thay đổi lớn lao ở tôi và biết sự kỳ diệu của Đại Pháp, nhưng vẫn còn chút hoài nghi. Sự thần kỳ lần này diễn ra ngay trước mắt khiến anh ấy hoàn toàn bội phục.
3. Sư phụ đã dùng muỗi để chữa bệnh viêm khớp nghiêm trọng kéo dài 27 năm của tôi
Câu chuyện thần kỳ này hẳn là điều khó tin với người thường. Từ tháng 8 đến tháng 9 năm 1996, đơn vị chúng tôi thay phiên nhau trực mỗi tuần, đêm không về nhà. Thường thì hai hoặc ba đồng nghiệp nữ sẽ trực cùng nhau. Họ thích nghe tôi nói về chuyện luyện công và xem tôi luyện, cũng thích trò chuyện với tôi.
Sau một thời gian dài, tôi cảm thấy thật lãng phí thời gian, nên tìm một nơi yên tĩnh để luyện công. Tôi có chìa khóa nhà kho nên lên tầng ba ngồi đả tọa mà không bật đèn. Trong nhà kho có rất nhiều muỗi, tôi không nghĩ ngợi gì nhiều mà chỉ ngồi xuống luyện bài công pháp thứ năm. Chẳng mấy chốc, muỗi đã “vo ve” khắp mặt, tay và người tôi.
Vì đang mùa hè, lại mặc quần áo mỏng manh, nên muỗi đốt rất đau. Tôi nhẩm đi nhẩm lại Pháp của Sư phụ: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân). Lúc đó, tôi không hiểu và cũng không xuất tâm từ bi, chỉ nghĩ: “Đốt đi, hút nhiều máu rồi sẽ trướng lên mà chết thôi”. Sau này, tôi mới nhận ra rằng đây là muỗi đang giúp tôi tiêu nghiệp, Sư phụ đã an bài để đệ tử tiêu nghiệp.
Sau một lúc, muỗi không còn đốt khắp nơi nữa mà bay khắp đầu gối tôi, đốt liên tục. Trước đây tôi không thể kiên trì đả tọa quá 30 phút vì đau, nhưng lần này, tôi chỉ cảm thấy muỗi đốt chứ không hề thấy đau ở chân. Tôi ngồi một mạch đến một tiếng rưỡi. Muỗi không đốt nữa, chân tôi không còn đau nữa, và tôi đã luyện công xong.
Khi tôi trở về chỗ ngủ, đồng nghiệp hỏi tôi: “Cô đi đâu vậy?” Tôi cười nói: “Tôi vừa luyện tĩnh công, bị muỗi đốt nhiều lắm”. Cô ấy nói: “Để tôi xem nào”. Tôi xắn quần lên và cô ấy thốt lên: “Ôi! Cô bị muỗi đốt kinh khủng quá!” Tôi vừa nhìn, thấy đầu gối mình đỏ và sưng, có hai vết phồng rộp lớn, trông như hai cái bát.
Sáng hôm sau, hai vết phồng rộp lớn đã biến mất. Đồng nghiệp tôi nhìn thấy và thốt lên: “Ồ! Hai vết phồng rộp lớn như vậy mà biến mất chỉ sau một đêm. Thật không thể tin được, thật kỳ diệu!” Từ đó, cơn đau chân của tôi đã khỏi hẳn và tôi có thể đi lại nhẹ nhàng như gió.
Nói về đau chân, tôi xin kể một câu chuyện thế này: Tôi bị đau chân sau một trận bão tuyết lúc năm tuổi. Là con út trong gia đình chín anh chị em, tôi luôn theo mẹ đi khắp nơi. Năm đó, sinh nhật con gái của chị cả tôi, theo phong tục địa phương, mẹ tôi đã đến tặng quà sinh nhật cho cháu gái vào hôm trước.
Nhà tôi cách nhà chị cả hơn 20 dặm, không có xe nên chúng tôi phải đi bộ. Mẹ tôi nói: “Tuyết rơi dày lắm, con không đi được đâu.” Tôi vừa khóc vừa nài nỉ. Kết quả là lúc đang đi, gió tuyết trên đường mạnh đến mức không thể đi được. Mẹ tôi mang quá nhiều đồ nên không thể bế tôi, chỉ có thể lôi tôi đi. Không biết chúng tôi đã đi bộ bao nhiêu tiếng đồng hồ mới đến được nhà chị cả. Giày và chân tôi bị băng tuyết làm đông cứng, cơn đau khiến tôi bật khóc.
Từ đó trở đi, tôi thường xuyên than đau chân. Ngay cả trước khi tôi bắt đầu tu luyện, cơn đau đã không thể chịu đựng nổi. Mẹ tôi nói: “Đây là căn bệnh con mắc phải khi mới năm tuổi do bị băng tuyết.” Càng lớn lên, bệnh viêm khớp của tôi càng nặng hơn. Bất cứ khi nào trời mưa, gió Nam thổi, hay tuyết rơi, tôi đều biết trước, còn chính xác hơn cả dự báo thời tiết. Tôi thường nói: “Mẹ ơi, con xong rồi! Con sẽ bị liệt trước khi lớn mất.” Mẹ tôi luôn lo lắng cho tôi.
Năm 32 tuổi, tôi may mắn đắc được Pháp Luân Đại Pháp, là Sư phụ từ bi vĩ đại đã cứu tôi.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/9-497061.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/16/229852.html



