Làm một người làm công tốt
Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-2-2025] Tôi sống ở vùng nông thôn, ở độ tuổi ngoài 60, và thường làm những công việc lặt vặt ở xa nhà. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) trong hơn 20 năm. Với sự bảo hộ của Sư phụ Lý và việc tuân theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi đã khỏi hết các bệnh tật. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng, tâm trí và tâm tính của tôi đã được cải thiện rất nhiều.
Mối quan hệ công việc 10 năm
Tôi là một công nhân xây dựng. Những người trong nghề thường thích làm việc công nhật, hơn là làm việc theo lịch trình cố định.
Năm 2004, tôi được giới thiệu làm công nhật cho ông Triệu, người từng làm công việc tu sửa cho công ty đường sắt. Tôi luôn nghiêm khắc với bản thân trong công việc và không bao giờ để ý đến khối lượng công việc nặng nề như thế nào. Tôi đến sớm và không bao giờ đóng gói dụng cụ của mình trước khi hết ngày.
Sau khi tôi làm việc ở đó một thời gian, ông Triệu nói với người quản đốc rằng “Ông Son [tôi] làm việc có trách nhiệm. Ông ấy không gian lận hay lừa đảo. Chỉ cần giao công việc cho ông ấy và không cần phải giám sát. Anh có thể đi giám sát những người khác”. Từ đó trở đi, ông Triệu giữ tôi là người làm duy nhất khi không có nhiều việc.
Khi có nhiều việc, ông ấy sẽ yêu cầu tôi thuê một vài người giúp việc và để tôi hoàn thiện công trình khi hầu hết mọi phần việc đã được làm.
Một lần, ông Triệu chở tôi đến một công trường khác để làm việc. Trên đường đi, ông ấy nói: “Anh Son này, những công nhân này ăn trưa ngay bên lề đường. Họ sống vất vả và tôi thông cảm với những vấn đề của họ”. Tôi nói với ông ấy rằng ông rất tốt bụng. Ông ấy trả lời: “Nhưng một số người không xứng đáng với sự thông cảm của tôi. Khá nhiều công nhân lười biếng và láu cá. Họ biến đi đâu đó trước khi hết giờ làm. Họ không xứng đáng với mức lương mà tôi trả cho họ. Nhưng anh thì khác. Tôi không cần phải giám sát anh. Tôi giao việc cho anh và không cần phải lo lắng. Điều đó làm cho cuộc sống của tôi dễ dàng hơn nhiều.”
“Ông chủ, đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công,” tôi trả lời. “Sư phụ của chúng tôi đã dạy chúng tôi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn, và trở thành một người tốt. Nếu không, tôi sẽ không thể làm việc chăm chỉ như vậy”.
Ông Triệu ngạc nhiên và hỏi tôi liệu tôi có thực sự tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi trả lời, “Vâng, tôi tu luyện Pháp Luân Công. Pháp Luân Công không chỉ dạy tôi trở thành một người tốt mà còn giúp tôi khỏi hết bệnh tật”.
Sau đó ông ấy nói, “Điều đó thật tốt! Trở thành một người tốt là lựa chọn đúng đắn”. Sau đó, hàng năm ông ấy gọi cho tôi khi có việc cần cải tạo sửa chữa.
Mối quan hệ công việc như thế đã diễn ra năm này qua năm khác cho đến năm 2014. Năm đó, Cục Đường sắt có một vị giám đốc mới, người này thường ưu ái các mối quan hệ thân quen mà không giao cho ông Triệu các dự án tốt. Vào cuối năm đó, ông Triệu đã gọi cho tôi và bảo tôi đến quyết toán tiền công với ông ấy. Tôi đồng ý và nói rằng nhân dịp năm mới sắp đến, tôi sẽ mang cho ông ấy một ít nông sản. Ông ấy đã rất vui vẻ.
Tôi đã làm việc với ông Triệu được 10 năm. Tôi đã nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng không quá kỹ lưỡng. Có thể chúng tôi sẽ không có cơ hội để gặp nhau trong tương lai, vì vậy tôi đã viết cho ông ấy một lá thư và đặt tiêu đề là “Thư gửi người đồng hương của tôi”, và mang nó theo.
Khi tôi xuống xe buýt, tôi thấy ông Triệu đang đợi ở đó. Đầu tiên ông ấy đưa cho tôi phần tiền lương còn lại, và sau đó lấy ra một túi lớn đựng cá và tôm đưa cho tôi. Tôi đã cố gắng từ chối quà của ông ấy vì chắc hẳn nó rất tốn kém. Nhưng ông ấy không đồng ý và nói rằng: “Anh đã mang quà đến cho tôi và tôi nên tặng lại anh ít quà. Hơn nữa, anh đã giúp tôi kiếm được rất nhiều tiền trong những năm qua. Sắp đến năm mới rồi, đây là một món quà nhỏ từ tôi”. Tôi đã không thể từ chối sự hào phóng của ông ấy, vì vậy tôi đã nhận quà của ông. Sau đó, tôi đưa cho ông ấy bức thư mà tôi đã viết, và nói với ông ấy rằng đây là những trải nghiệm cá nhân của tôi về những lợi ích từ Đại Pháp. Tôi nhắc ông ấy đọc bức thư thật cẩn thận. Ông ấy nói: “Tôi biết anh là một người tốt. Tôi sẽ dành thời gian để đọc bức thư này khi tôi về nhà”. Ông ấy cầm bức thư và rời đi. Tôi hy vọng ông ấy có thể hiểu được sự thật về Đại Pháp và được đắc cứu.
Trên đường về nhà, tôi đã ngẫm nghĩ nhiều: Nếu tôi không học Pháp Luân Đại Pháp, tôi cũng sẽ chỉ quan tâm đến bản thân mình và tính toán cách làm thế nào để làm ít hơn và kiếm được nhiều tiền hơn. Đây là lý do tại sao tôi luôn có việc làm. Chủ yếu là vì Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi không làm những điều gây tổn hại cho người khác và luôn là một người tốt. Tất cả những điều này là huyền năng của Đại Pháp.
Suy nghĩ cho người khác
Ông Sui đã mua một căn biệt thự bốn tầng vào năm 2019 và muốn tôi sửa sang lại nó. Tôi đã sửa hai ngôi nhà cho ông ấy trước đây. Ông ấy biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và những người tu luyện Đại Pháp là những người tốt. Ông ấy không muốn ai khác ngoài tôi làm việc cho ông ấy.
Khi tôi biết rằng ông ấy muốn một mình tôi sửa sang lại căn biệt thự này, tôi đã nói với ông ấy, “Sẽ cần thời gian nếu ông muốn tôi làm việc đó một mình. Có lẽ chúng ta nên tìm một người trợ giúp”. Nhưng ông ấy kiên quyết rằng ông ấy chỉ muốn tôi chứ không ai khác. Ông ấy cũng nói rằng ngoài tôi ra không ai khác có thể ở trong tòa biệt thự. Tôi trả lời, “Tôi muốn vợ tôi cũng đến. Bà ấy có thể mua hàng tạp hóa và nấu ăn cho tôi và làm người phụ giúp. Bà ấy cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”.
Ông ấy cười và trả lời: “Vậy sao ông không đưa bà ấy qua đây. Tôi sẽ mua một chiếc giường cho ông bà. Tôi tin tưởng ông”.
Ông Sui đưa tất cả chìa khóa cho vợ tôi, và yêu cầu bà ấy phụ trách việc khóa và mở cửa hàng ngày. Bà ấy cũng quét sạch cầu thang mỗi ngày.
Một buổi chiều, tôi bảo vợ tôi trộn thêm một chút xi măng, nhưng không nhiều quá vì đã gần hết ngày. Bà ấy trộn xi măng, nhưng lại quá nhiều. Để sử dụng hết số xi măng này sẽ mất nửa ngày. Ông Sui cũng ở đó. Ông ấy cũng nghĩ rằng nó quá nhiều, nhưng ông ấy đã coi nhẹ việc ấy và nói: “Không sao đâu! Cứ việc vứt đi nếu còn lại chút xi măng nào”.
Tôi đã trách vợ tôi sau khi ông Sui rời đi, và bà ấy hỏi chúng tôi nên làm gì. Tôi nói, “Chúng ta không thể giống như những người khác, vứt bỏ nguyên liệu như ông chủ đã nói. Chúng ta cần phải nghĩ cho người khác”. Vì vậy, tôi đã làm việc đến gần 10 giờ tối và sử dụng hết số xi măng đã trộn.
Ông Sui đã ghé qua vào sáng hôm sau, và ngạc nhiên vì chúng tôi đã làm việc muộn như vậy để không lãng phí bất kể chút xi măng nào. Ông nói: “Những người có đức tin thật xuất sắc”. Thấy rằng ông ấy hài lòng, tôi còn vui hơn cả ông ấy. Ông ấy đã nhìn thấy sự cao quý của Đại Pháp qua chúng tôi.
Một ngày nọ, ông Sui đến nói chuyện với tôi khi tôi đang đặt gạch lát sàn. Mặc dù tôi từng nói về việc thoái Đảng với ông ấy trước đây, tôi lại một lần nữa khuyên ông ấy thoái Đảng. Trong khi lắng nghe lần này, ông ấy đã không bày tỏ quan điểm của mình. Ông ấy chỉ nói rằng chúng tôi có thể nói chuyện sau vì trời đã tối và ông ấy phải về nhà. Tôi đã nhờ vợ tôi đưa ông ấy xuống cầu thang.
Khi họ đi xuống, vợ tôi nói với ông ấy “ông tin vào Phật giáo, vì vậy ông hẳn tin vào thần. Nhưng ĐCSTQ là vô thần. Nếu ông thoái ĐCSTQ, điều đó sẽ cho thấy ông là một người tin thần thực sự”.
Ông Sui đồng ý và nói: “Anh chị đã nói với tôi điều này nhiều lần rồi. Tôi cũng có thể thoái ngay bây giờ. Tôi đã tham gia Đoàn Thanh niên Cộng sản.”
Sau đó, vợ tôi nói với tôi rằng ông Sui đã đồng ý thoái Đảng. Tôi rất vui và nói: “Sư phụ đã an bài để bà giúp tôi giảng chân tướng cho người này. Thật tuyệt khi ông ấy có thể được cứu! Cảm tạ Sư phụ!”
“Đừng sa thải ông ấy”
Một ngày nọ, một người chủ trang trại gọi cho tôi, nói với tôi rằng bạn của anh ấy đã mua một ít đất trên đồi để trồng rau và xây nhà. Lúc trước người thợ làm cho anh ấy là ông Dương. Khi việc lát phòng tắm và nhà bếp gần như hoàn thành, anh ấy thấy công việc không đạt yêu cầu nên đã nhờ người chủ trang trại gọi tôi đến giúp đỡ.
Tôi vội vã đến và người chủ trang trại nói với tôi: “Bạn tôi nói là sẽ sa thải ông Dương. Còn anh sẽ làm việc thay cho ông ấy. Tôi sẽ tìm cho ông một vài thợ phụ”. Tôi khảo sát hiện trường và thấy ông Dương đã làm xong khá nhiều việc rồi. Tôi biết rằng nếu họ sa thải ông ấy thì ông sẽ không được trả tiền cho tất cả những việc mà ông đã làm.
Tôi nói với người chủ trang trại rằng: “dẫu công việc của ông Dương như thế, sao anh không giữ ông Dương lại. Đừng sa thải ông ấy. Tôi sẽ làm phần việc chính. Có rất nhiều phần việc nhỏ phải làm; hãy để ông ấy làm chúng nếu ông ấy có thể, và đừng lo lắng. Anh hãy đi nói chuyện với bạn của anh. Mọi người không dễ tìm được việc. Thu xếp như vậy, ông Dương sẽ không thiệt thòi quá nhiều, còn anh cũng chu đáo với bạn mình.”
Chủ trang trại đã nói chuyện với ông Dương, sau đó ông ấy và tôi làm quen với nhau. Chúng tôi đã nói với ông ấy những gì đã thảo luận. Tôi nói, “Ông Dương, chúng ta vừa mới gặp nhau. Ở vị trí của chủ trang trại cũng không hề dễ dàng. Tại sao ông không ở lại giúp đỡ. Chúng ta có thể làm việc cùng nhau và hoàn thành công việc. Nhu thế sẽ tốt cho cả hai”.
“Nhưng ông sẽ kiếm được ít tiền hơn,” ông Dương trả lời.
Tôi nói, “Họ sẽ trả tiền cho ông như thế nào nếu ông rời đi bây giờ? Ông không định làm việc mà không kiếm được gì đấy chứ? Sao ông không ở lại. Tôi sẽ tìm được một công việc khác khi công việc ở đây hoàn thành. Điều đó sẽ không ảnh hưởng đến chuyện kiếm tiền của tôi.”
Có thể là tôi kiếm được ít tiền hơn khi bảo ông Dương ở lại, nhưng mục đích thực sự của tôi là giúp ông ấy biết được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi chúng tôi hoàn thành công việc, tôi đã giúp ông ấy thoái ĐCSTQ và nói ông ấy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Ông ấy nói, “Tôi sẽ ghi nhớ. Tôi thực sự đã gặp được một người tốt. Tôi đã không làm việc mà không được gì và không phải chịu nhiều tổn thất. Hãy đến thăm tôi khi ông đến chỗ chúng tôi nhé!”
Chủ trang trại đã chở tôi đến ga xe lửa. Anh ấy nói với tôi, “Bây giờ, mọi người chỉ quan tâm đến tiền bạc chứ không gì khác. Ông Dương thật may mắn khi gặp được anh. Nhờ có anh, ông ấy đã có cơ hội ở lại làm việc. Nếu không ông ấy đã tổn thất rất nhiều. Anh cũng đã giúp tôi, để tôi không làm bạn mình thất vọng“. Tôi nói với anh ấy rằng chính Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành một người tốt. Chủ trang trại nói: “Anh là một người tuyệt vời. Anh nên đưa cả gia đình đến thu hoạch anh đào giúp tôi”.
Chủ cửa hàng lái xe hàng trăm dặm chỉ để tặng bánh trung thu cho tôi
Tôi thường đến thành phố làm việc tu sửa. Bởi vì tôi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày nên mọi người đều tin tưởng tôi. Tôi giúp họ lựa chọn và mua gạch cho các dự án tu sửa của họ. Chủ cửa hàng và tôi trở nên rất quen thuộc với nhau. Cô ấy hỏi tôi, “Tôi nên trả cho ông bao nhiêu? Hiện nay mua nguyên liệu là được trả hoa hồng.”
Tôi trả lời, “Cô không cần phải trả tiền cho tôi. Tôi sẽ không lấy một xu nào, bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của chúng tôi đã bảo chúng tôi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn.”
Chủ cửa hàng ngạc nhiên trả lời: “Ông thật khác biệt! Những người khác rất muốn có hoa hồng, nhưng ông đã thẳng thắn nói với tôi rằng ông không muốn”.
Tôi chỉ thấy thoải mái khi cả hai bên đều hài lòng. Tôi nói, “miễn là cô ghi nhớ, Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt thì tất cả đều sẽ tốt”. Cô ấy nói cô ấy sẽ ghi nhớ. Sau đó, tôi đã đưa tất cả khách hàng của mình đến cửa hàng của cô ấy. Cô ấy đã thành thật thảo luận về giá cả với bên mua và họ luôn hoàn tất việc mua bán một cách tốt đẹp.
Vài ngày trước lễ hội trung thu năm 2023, chủ cửa hàng gạch đã gọi cho tôi, nói rằng cô ấy muốn mang một ít bánh trung thu đến để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Vợ tôi nhận được cuộc gọi. Bà ấy lịch sự nói với người chủ cửa hàng rằng tôi sẽ không chấp nhận lời đề nghị của cô ấy. Cô ấy yêu cầu nói chuyện với tôi. Tôi nói: “Tôi đánh giá cao lòng tốt của cô. Nhưng xin hãy tặng món quà đó cho những người khác.”
Cô ấy trả lời, “Ông đã giúp tôi rất nhiều. Tôi phải tặng cho ông một cái gì đó. Tôi sẽ giữ chúng cho ông. Ông có thể đến lấy bất cứ lúc nào”. Tôi vẫn lịch sự từ chối.
Khi kỳ nghỉ Tết Nguyên đán sắp đến gần, cô ấy lại gọi và muốn tặng tôi một món quà. Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi đang ở quê, cách đó hơn bốn mươi dặm, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ lái xe đến.
Tôi đã chân thành yêu cầu cô ấy đừng đến và nói: “Tôi là một người có tín ngưỡng, và tôi khác biệt so với những người khác. Tôi vẫn sẽ đưa khách hàng đến cửa hàng của cô như tôi đã làm trước đây. Miễn là cô ghi nhớ những lời tôi đã nói với cô, công việc kinh doanh của cô sẽ ngày càng tốt hơn”. Cô ấy trả lời: “Được rồi. Tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ những lời ông đã nói với tôi”.
Sau cuộc gọi điện thoại, tôi cảm thấy vui vì cô ấy đã hiểu được chân tướng. Tôi biết cô ấy chắc hẳn đã ghi nhớ những lời quý giá, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
Nếu tôi không học Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không bao giờ từ chối quà tặng trong xã hội ngày nay. Pháp Luân Đại Pháp đã quy chính lại tôi và triển hiện cho tôi nguyên tắc “bất thất bất đắc”.
Con cảm ơn Sư phụ đã dạy con Pháp lý căn bản của vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn, để con có thể quy chính mọi tư tưởng của mình trong thời đại ham muốn vật chất này. Nếu không có sự dẫn dắt của Đại Pháp, con không biết mình sẽ trôi dạt khỏi những đạo lý này đến mức nào.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/15/487103.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/6/226118.html