Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-04-2025] Vào ngày trước Tết Trung thu năm ngoái, trên đường về nhà, tôi bị tay lái của một chiếc xe đạp điện di chuyển nhanh va vào, khiến tôi ngã văng xuống đường. Cậu thanh niên điều khiển chiếc xe đi thêm khoảng 20 đến 30 mét nữa mới dừng lại. Tôi nghĩ: “Mình là người tu luyện, không thể nằm đây được. Phải mau chóng đứng dậy!”

Cậu ấy đứng ở phía xa quan sát tôi tự đứng dậy rồi mới bước tới. Cậu ấy nói đó là lỗi của tôi. Thực tế, lúc đó tôi đang đi xe đạp với tốc độ bình thường, còn cậu ấy cố vượt lên, va chạm vào tôi từ phía sau. Ngày nay, khi người ta gặp sự cố, việc đầu tiên là đổ lỗi cho người khác trước.

Thấy cậu ấy chủ động quay lại hiện trường, tôi cảm thấy người này cũng không đến nỗi tệ và vẫn có cơ hội được Sư phụ cứu độ. Có lẽ cậu ấy đang bận chuyện gấp nên mới vội vàng như vậy.

Cậu ấy giúp tôi dựng xe đạp lên và nhặt rau củ bị rơi trên đường. Tôi nói: “Không biết duyên phận nào khiến chúng ta gặp nhau trong tình huống này. Ngày mai là Tết Trung thu rồi, tôi tặng cậu một món quà, trong đó có một bản Tuần báo Minh Huệ và vài tài liệu khác. Nếu minh bạch các nội dung bên trong, cậu sẽ có thể nhận được phúc báo.”

Cậu ấy nhận tài liệu và đáp: “Cô chỉ bị trầy da một chút thôi. Có vẻ không nghiêm trọng, cô về nhà hãy bôi thuốc nhé.” Sau đó cậu ấy vội vàng rời đi, có lẽ vì sợ tôi sẽ đòi bồi thường. Sau đó cậu ấy vô tình làm rơi túi tài liệu tôi đưa và đã dừng xe lại để nhặt lên. Tôi đứng đó và thầm mong cậu ấy có thể minh bạch chân tướng và được cứu. Thật đáng tiếc, tôi đã không nói chuyện trực tiếp với cậu ấy hoặc khuyên cậu ấy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.

Sau đó tôi kiểm tra lại và nhận thấy quần bị rách ở đầu gối, đầu gối cũng hơi đau. Ngoài ra còn có một lớp da bị trầy xước bên dưới vành mũ bảo hiểm, cánh tay và mu bàn tay cũng rách da. Dịch từ vết thương rỉ ra và tôi thấy hơi ớn lạnh. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra! Con xin cảm tạ Sư phụ!

Sau khi tôi về đến nhà, chồng tôi nhìn tôi và hỏi tại sao tôi không gọi cho anh ấy. Tôi đáp: “Gọi cho anh để làm gì? Để anh đòi người ta bồi thường à?” Chồng tôi biết tôi sẽ không bao giờ làm vậy, nên anh ấy không nói gì. Nếu không tu luyện Đại Pháp, khi gặp sự việc này, chắc chắn tôi sẽ không hành xử như vậy.

Khi gặp ma nạn, người tu luyện Đại Pháp phải bình tĩnh, không oán hận. Tất cả đều nhờ sự chỉ dẫn của Đại Pháp. Sư phụ dạy chúng ta tu thiện, đối xử tử tế với mọi người, nên điều này thể hiện một cách tự nhiên trong cuộc sống thường ngày của chúng ta.

Đối với người tu luyện, không có việc gì xảy ra là ngẫu nhiên. Sư phụ muốn chúng ta hướng nội vô điều kiện khi gặp ma nạn và nhận ra những thiếu sót của bản thân. Tôi phát hiện ra rằng mình vẫn còn nhiều quan niệm người thường chưa được loại bỏ. Ví dụ như tâm lười biếng, tâm cầu an dật, không thích nghe phê bình và tranh cãi đúng sai. Đây là những trở ngại mà người tu luyện phải vượt qua.

Tôi đã bắt đầu bằng việc loại bỏ tâm lười biếng và tâm cầu an dật. Sau đó tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi có thể dậy đúng giờ để luyện công mỗi sáng. Quả thật tôi đã làm được, giờ đây tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng suốt cả ngày. Tôi sẽ kiên trì để trở thành một đệ tử Đại Pháp tinh tấn và không phụ sự cứu độ từ bi của Sư phụ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/12/492307.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/30/228282.html