Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-01-2025] Cha tôi năm nay 92 tuổi, là người thiện lương, tính tình hiền hòa. Khi còn trẻ, ông cần cù, giỏi giang, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, nhà ai có công việc ông đều giúp đỡ, trong gia đình và thôn làng ai nấy đều nể phục ông.

Gia đình tôi có tất cả năm anh chị em, ban đầu cha mẹ tôi sống cùng gia đình anh cả. Năm 2017, mẹ tôi bị đột quỵ và qua đời nên cha tôi đến ở nhà tôi. Lúc đó cha tôi 85 tuổi và vừa ra viện không lâu nên sức khỏe còn yếu. Sự ra đi đột ngột của mẹ tôi là một cú sốc lớn đối với ông. Tôi lo lắng không biết liệu cha tôi có thể chịu nổi không, vì vậy vợ chồng tôi đã an ủi ông: “Cha muốn ở nhà con bao lâu cũng được, tùy cha ạ. Chúng con sẽ hiếu kính cha, chăm sóc cha thật tốt.”

Là người tu luyện Đại Pháp, tôi cố gắng nghĩ cho cha. Cha tôi cũng ủng hộ tôi tu luyện. Trước khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi luôn hỏi ông: “Cha thích ăn gì? Khi nào về con mua một ít cho cha”. Cha tôi luôn nói: “Cha ăn gì cũng được”. Cha tôi không bao giờ kén chọn đồ ăn, tôi nấu cơm sớm hay muộn ông cũng không bao giờ phàn nàn. Ông quả là một người cha tốt.

Trước đây, tôi đã đưa cho ông một tấm bùa hộ mệnh chân tướng Đại Pháp, ông đón nhận rất vui vẻ. Tôi dặn cha hàng ngày thành tâm niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trên đó, như vậy thân thể khỏe mạnh lại có thể đắc được phúc báo, hơn nữa còn có thể gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an. Cha tôi rất trân quý tấm bùa và vẫn luôn giữ gìn cẩn thận. Đại Pháp đã triển hiện sự kỳ diệu và siêu thường qua thân thể của cha tôi. Tóc ông dần chuyển từ bạc thành đen khiến người nhà tôi phải kinh ngạc. Có lần, cha tôi đang đứng bên lề đường thì bị một học sinh tiểu học đi xe đạp đụng vào và ngã xuống mương, thân thể ông không bị thương chỗ nào khác ngoài vết rách lớn ở tay, chảy không ít máu. Ông đến bệnh viện khâu ba mũi và sau khi về nhà nghỉ ngơi vài ngày là bình phục. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã bảo hộ cha con.

Sau đợt phong tỏa trong đại dịch COVID, sức khỏe của cha tôi không được như trước, đi lại phải dùng gậy, việc ăn mặc, ngủ nghỉ, đi lại, các phương diện đều cần tôi để ý từng li từng tí. Trí nhớ của ông ngày càng kém—ông đi vệ sinh quên xả nước, đôi lúc còn làm bẩn ra cả sàn nhà, vòi nước thường quên tắt, có lúc đi vệ sinh còn làm bẩn lên cả bệ bồn cầu, đi đại tiện có lúc còn rây bẩn ra quần hoặc giường. Những lúc đó, tôi lau rửa cho ông, không ngại bẩn. Cha tôi còn tùy tiện khạc đờm, nhổ cơm và rau ra sàn, khi ăn hoa quả cũng tùy tiện nhổ hoặc vứt bừa bãi. Những lúc đó tôi đều phải lau dọn, nếu không giày của tôi giẫm phải sẽ rây bẩn ra khắp nhà. Cha tôi còn bôi cả nước mũi lên người, tôi bảo ông dùng giấy ăn để lau nhưng ông không nghe, thực sự không có cách nào. Tôi còn chuẩn bị nước ngâm chân cho ông rửa chân, rồi cắt móng tay, móng chân cho ông. Buổi tối, tôi không muốn ông ra nhà vệ sinh vì lo ông dễ ngã nên tôi mang chai đựng nước tiểu vào phòng cho ông. Sáng sớm hôm sau tôi lại mang chai nước tiểu đi đổ. Khi ông ra ngoài đi bộ, tôi đưa ông xuống lầu, sau đó đến giờ lại dắt ông lên, cố gắng hết sức chăm sóc cha, để ông cảm thấy ấm lòng.

Sau này, cha tôi còn có thói quen dùng gậy ba toong gõ vào đồ vật, gây tiếng ồn lớn. Tòa nhà không được cách âm nên toàn bộ khu chung cư đều có thể nghe thấy. Là người tu luyện, tôi cần nghĩ cho người khác. Tôi bảo ông đừng gõ gậy nữa, như vậy sẽ làm phiền người khác, cần nghĩ cho mọi người. Lúc đó ông cũng rất vui vẻ đồng ý nhưng chẳng mấy chốc lại quên. Tôi trở nên mất kiên nhẫn, tâm tính cũng không giữ được vững, tâm từ bi cũng không còn, quên rằng bản thân là người tu luyện. Tôi tức giận với ông và lớn tiếng bảo ông đừng gõ gậy nữa, nhưng ông vẫn không nghe, căn bản không để tâm.

Là chuyện gì vậy chứ? Trước đây cha tôi chẳng phải cũng như vậy sao? Đó là để tôi vượt quan tâm tính đây, chỗ nào đó tôi đã làm không tốt chứ? Tôi bắt đầu hướng nội và vừa tìm thì đã thấy một mớ chấp trước. Ví như tâm tật đố, oán hận, tâm lợi ích, bất bình, sợ phiền phức, nóng nảy, v.v… Hễ ông gây tiếng động là tâm tôi lại khó chịu, đó cũng là tâm tự tư. Các chủng tâm đều nổi lên, không hề giống một người tu luyện nữa. Đó chẳng phải là đi ngược lại với Chân-Thiện-Nhẫn mà Sư phụ dạy rồi sao? Nghĩ đến đó, tôi mau chóng quy chính bản thân, suy xét từ góc độ của cha: cha tôi tuổi cao như vậy cũng thật đáng thương. Ba người con trai thì cả năm cũng rất ít khi đến thăm hay đi cùng ông nên ông cũng rất hiu quạnh, cô đơn, không có ai chuyện trò, ra ngoài đi bộ một chút thì trong tâm ông cũng rất khổ, ngay cả một người trò chuyện cũng không có, ông chỉ có thể làm ra chút tiếng động này, tìm chút thú vui cho hết thời gian. Chị gái (cũng là đồng tu) thỉnh thoảng đến nhà học Pháp cùng tôi, có lúc thì cùng tôi ra ngoài giảng chân tướng, chúng tôi cũng rất ít khi chuyện trò cùng ông. Nghĩ như vậy, trong tâm tôi cảm thấy rất buồn, thấy mình có lỗi với cha, cha đang giúp tôi tu luyện, giúp tôi đề cao, để tôi tìm ra những nhân tâm, chấp trước đó và tu bỏ chúng, thật là hảo sự. Tôi thực sự cần cảm ơn cha mới đúng.

Sư phụ giảng:

“Làm được đến mức đối với ai cũng đều từ bi, đối với ai cũng đều yêu thương, thực sự không phải là việc một người bình thường có thể làm được, đặc biệt là làm việc gì cũng luôn mang theo tâm từ bi với chúng sinh mà làm thì lại càng khó. Thế nhưng đệ tử Đại Pháp nhất định cần phải làm được! Tu luyện có quá trình, học viên mới hiện tại chưa làm được, trong tu luyện dần dần nhất định sẽ làm được. Hiện giờ học viên lâu năm cần làm được như vậy. Đó là do sứ mệnh lịch sử của chư vị quyết định, trong tu luyện thần thánh của đệ tử Đại Pháp cần phải làm cho được! (Kinh tỉnh)

Pháp của Sư phụ đã thức tỉnh tôi. Nhất định tôi phải dùng thiện tâm, từ bi và thương yêu để chăm sóc cha thật tốt, cần dùng hành động thực tế của mình để chứng thực Đại Pháp.

Tháng 8 năm 2024, gia đình con gái lớn của tôi tổ chức tiệc tốt nghiệp cho cháu ngoại lớn của tôi. Tôi và chị gái (đồng tu) quyết định tận dụng cơ hội này để cứu người. Trước đó hai ngày, tôi và chị gái đã đưa cha tôi đến đó và ở nhà anh trai thứ hai. Sáng hôm sau cha tôi dậy rất sớm, ông ra vườn đi dạo rồi chẳng mấy chốc đi ra đường cái. Tôi đi bộ theo sau ông. Sáng sớm hôm đó trời rất lạnh, cha tôi lại mặc áo mỏng, khi về nhà cha tôi nói ông thấy lạnh và hơi sốt. Chị gái mang chăn dày đến cho ông đắp. Tôi phát chính niệm trong tâm: quyết không cho phép cựu thế lực lợi dụng cha tôi để can nhiễu, ngăn trở chúng tôi cứu người, chứng thực Pháp. Đồng thời, tôi dặn cha thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, Sư phụ sẽ quản ông. Cha tôi gật đầu đồng ý và chẳng mấy chốc ông ngủ thiếp đi. Khi ông tỉnh dậy, tôi thấy ông đã ổn, không còn lạnh, cũng không còn sốt nữa. Người cha già đã hơn 90 tuổi, không đi viện, không tiêm thuốc mà nhanh hồi phục như vậy, quả thực quá kỳ diệu!

Tại bữa tiệc tôi gặp các cháu gái của mình. Các cháu đều minh bạch chân tướng, tán đồng Đại Pháp và còn làm tam thoái. Một cháu gái nói rằng tài liệu chân tướng mà tôi đưa cháu, cháu vẫn còn giữ và chồng cháu rất thích đọc, hơn nữa chồng cháu còn được đắc phúc báo khi tìm được một công việc chính thức với mức lương tốt và còn được tăng lương hàng năm. Cháu gái ngồi cùng bàn với ông nội, trước mặt hơn 20 người ngồi quanh bàn, cháu giơ ngón tay cái lên khen tôi: “Dì của cháu là tuyệt vời nhất. Dì chăm sóc ông ngoại cháu tốt như vậy nên ông mới luôn khỏe mạnh như thế, ăn mặc lúc nào cũng sạch sẽ, tươm tất.” Hiện giờ, cháu rất kính nể tôi.

Trong thời gian còn lại ít ỏi này, tôi sẽ nỗ lực tu tốt chính mình, quy chính bản thân, tinh tấn thực tu, làm tốt ba việc, tận tâm tận lực cứu độ chúng sinh, đoái hiện thệ ước và viên mãn theo Sư phụ trở về!

Tầng thứ hữu hạn, có điều gì chưa phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/14/485823.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/8/226144.html

Đăng ngày 08-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share