Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-02-2025] Giữa tháng 5 năm 2024, tôi cùng con gái dựng một xe bán đồ ăn nhỏ ven đường trong khu dân cư. Một đồng tu tên là Ái Linh cũng đến giúp đỡ mỗi ngày. Chúng tôi chủ yếu bán đồ ăn sáng. Nếu có đồ ăn tồn từ bữa sáng, chúng tôi sẽ bán vào buổi trưa.

Để bán đồ ăn sáng, tôi cần phải dậy rất sớm. Tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng mỗi ngày để chuẩn bị nguyên liệu. Nếu có thời gian rảnh dù chỉ mười phút, tôi sẽ luyện một bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp. Vì thời gian có hạn, không thể hoàn thành cả năm bài công pháp vào buổi sáng, nên tôi luyện bù vào giờ nghỉ trưa. Trong hai, ba tháng kinh doanh xe bán đồ ăn, mặc dù không phải lúc nào tôi cũng có thể luyện công và phát chính niệm đúng giờ, nhưng tôi không dám lơ là việc tu luyện tâm tính của mình. Tôi đã đặt định một nền tảng tốt nhờ việc học thuộc Pháp trong những năm đầu tu luyện.

Xả bỏ chấp trước vào lợi nhuận

Hai năm trước, con gái tôi trở về nhà cùng đứa con gái mười tháng tuổi của cháu. Vì con còn quá nhỏ, con gái tôi không thể đi làm toàn thời gian. Tôi cũng đã ngoài năm mươi tuổi, tìm một công việc phù hợp ở tuổi của tôi không dễ dàng. Sau ngày 1 tháng 5 năm ngoái, con gái tôi đã cho con đi nhà trẻ, nhờ đó cháu có thời gian cùng tôi quản lý việc kinh doanh bữa sáng.

Trong giai đoạn đầu, con gái tôi không đóng góp được nhiều vì cháu không biết việc. Trước dịch COVID, đồng tu Ái Linh và tôi từng làm việc tại một quầy đồ ăn trong một thời gian, tôi cũng đã làm việc bán thời gian cho một nhà hàng ăn sáng cách đây nhiều năm. Vì vậy, chúng tôi đã quen với cách vận hành của loại hình kinh doanh này. Mặc dù con gái tôi không làm được nhiều việc, nhưng cháu lại tỏ ra như bà chủ và thỉnh thoảng còn chỉ đạo Ái Linh và tôi, khiến chúng tôi cảm thấy mình giống như nhân viên của cháu.

Tôi đã sử dụng tiền giấy có in các thông điệp để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp trong nhiều năm. Trong xã hội ngày nay, mọi người phụ thuộc nhiều vào điện thoại di động và sử dụng các nền tảng như WeChat hoặc Alipay để giao dịch, xe bán đồ ăn của chúng tôi cũng có ít trường hợp ngoại lệ. Kết quả là ngoài một lượng nhỏ tiền mặt, phần lớn thu nhập hàng ngày của chúng tôi đều được chuyển vào tài khoản của con gái tôi. Tôi phải báo cáo số tiền mặt nhỏ đó cho cháu mỗi buổi tối, vì cháu cần theo dõi thu nhập và chi tiêu mỗi ngày. Ngoài việc trả lương hàng tháng cho đồng tu Ái Linh, con gái tôi đưa cho tôi vài trăm nhân dân tệ để đảm bảo tôi luôn có khoảng 1.000 tệ tiền mặt sẵn có để duy trì hoạt động kinh doanh. Tuy nhiên, trong nhiều tháng liên tiếp, tôi không thấy có thêm khoản tiền nào trong tài khoản ngân hàng của mình.

Trong giai đoạn này, tôi chỉ tập trung vào việc làm tốt công việc của mình mỗi buổi sáng và ngừng lo lắng về việc mình kiếm được bao nhiêu tiền. Khi tôi buông bỏ chấp trước vào lợi nhuận và xả bỏ tâm tật đố cũng như tâm tranh đấu, tôi không còn muốn tranh cãi với con gái mình nữa. Tôi cảm thấy điều đó thật vô nghĩa. Đôi khi con gái tôi có vẻ vô lý, nhưng những lời mắng mỏ và buộc tội của cháu không còn ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi nữa.

“Nhạt nhẽo quá”

Tôi chuẩn bị nhân hoành thánh với một ít cần tây và thêm thịt, nêm muối vừa phải. Tóm lại, món này khá ngon. Một buổi sáng nọ, có hai cô gái gọi hai bát hoành thánh. Sau khi làm xong, Ái Linh mang món ăn ra bàn. Tôi dọn dẹp một chút, rồi ngồi xuống trước mặt họ và hỏi họ thấy hoành thánh thế nào. Không ngờ, một trong hai cô gái ngồi đối diện tôi lại tỏ vẻ mặt nghiêm nghị, không chút cảm xúc. Cô ấy lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Nhạt nhẽo quá!” Nghe vậy, tôi cảm thấy khó xử, mặt đỏ bừng, có lẽ đỏ đến tận cổ.

Lúc đó, tôi để ý thấy cô gái kia ngạc nhiên nhìn bạn mình và thì thầm với cô ấy: “Không tệ đâu. Tớ thấy khá ngon mà.” Điều này khiến tôi nhận ra mình đã chấp trước vào lời khen ngợi và thích nghe những lời tán dương đến mức nào. Cảm thấy xấu hổ, tôi liền đứng dậy, đứng sang một bên để phát chính niệm loại bỏ những quan niệm người thường này. Trong tâm tôi cảm ơn cô gái đã chê món ăn nhạt nhẽo.

Loại bỏ chấp trước vào việc không muốn bị oan ức

Khoảng sáu hay bảy năm trước, tôi bị mẹ chồng đối xử bất công. Bà nói rằng tôi đã lấy trộm 600 nhân dân tệ của bà. Ở giai đoạn tu luyện đó, tôi cảm thấy như đó là một khảo nghiệm sinh tử. May mắn thay, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi và giải thoát tôi khỏi nỗi đau khổ tột cùng. Trong những năm gần đây, chấp trước vào việc không muốn bị oan này đã suy yếu đi nhờ những mâu thuẫn liên tục với con gái tôi. Giờ đây, tôi cảm thấy những điều đó không còn khiến tôi động tâm nữa.

Có lần tôi gặp một bà cụ 75 tuổi sống cách quầy hàng của chúng tôi không xa. Kể từ khi chúng tôi bắt đầu bán đồ ăn sáng, mỗi ngày hầu như bà đều đến ăn, miễn là trời không mưa. Bà dùng một chiếc xe đẩy nhỏ có bốn bánh để đi lại. Khi mệt, bà sẽ ngồi lên xe nghỉ một lát.

Trong một lần trò chuyện, bà kể rằng 20 năm trước, chồng bà đưa bà đi làm bằng xe máy. Không may, họ gặp tai nạn ô tô. Chồng bà tử vong ngay tại hiện trường. Mặc dù bà sống sót, vụ tai nạn khiến bà bị chấn thương não nghiêm trọng, gây liệt nửa người bên trái, khiến bà không thể di chuyển một cách bình thường.

Bà ấy tính nóng nảy. Bà đeo một cái túi sau lưng và luôn đòi trả tiền trước. Bà nói sợ mình sẽ quên trả tiền vì trí nhớ không tốt. Bà thường tựa người vào xe đẩy, dùng tay phải nhấc chiếc túi lên và dùng răng cắn khóa để mở. Trong khi lấy tiền ra, bà nói với chúng tôi rằng bà phải đi bộ nửa tiếng từ nhà đến quầy hàng của chúng tôi vào mỗi buổi sáng. Khoảng cách đó rất ngắn đối với người khác, nhưng không hề ngắn với bà. Chúng tôi cảm thấy rất thương bà. Với nhiều người, cuộc sống thật sự không hề dễ dàng.

Một hôm, bà cụ nói muốn ăn hoành thánh và hỏi tôi một bát có bao nhiêu cái. Chúng tôi nói với bà rằng bát nhỏ 13 cái giá 10 tệ, còn bát lớn 20 cái giá 15 tệ. Bà cụ lập tức cau mày và nói một cách chắc chắn: “Không đúng! Tôi đã ăn hoành thánh ở đây nhiều lần rồi và lần nào trong bát cũng chỉ có mười cái.” Bà tiếp tục: “Khi người khác hỏi tôi, tôi luôn nói với họ là một tệ một chiếc hoành thánh.” Tôi đáp: “Bác ơi, không thể nào. Cháu luôn đếm hoành thánh trước khi nấu. Sao lại có 10 cái được ạ?” Lúc đó, bà hơi kích động và khẳng định: “Đúng! Tôi đã ăn mấy lần rồi, lần nào tôi cũng đếm. Tôi nói đúng!” Tôi lập tức trấn an bà và nói: “Bác ơi, không sao ạ. Nếu đúng là như vậy, cháu sẽ bù cho bác ngay. Bác đừng buồn nhé.” Bà cụ mỉm cười.

Sau đó, khi tôi nấu hoành thánh cho bà, tôi đã tặng cho bà thêm hai cái. Không ngờ, bà lại tức giận lần thứ ba. Bà nói: “Sai rồi. Vẫn là mười cái.” Tôi lập tức dừng mọi việc lại, lấy một cái bát rỗng và một cái thìa nhỏ, rồi giúp bà đếm từng cái hoành thánh. Sau khi đếm đến mười, trong bát vẫn còn năm cái. Lúc này bà cụ cười ngượng ngùng: “Tôi đếm nhầm. Xin lỗi!” Tôi trấn an bà: “Không sao đâu bác ạ, miễn là bác vui.”

Lần sau khi bà cụ đến ăn hoành thánh, tôi đưa cho bà hai cái bát và bảo bà vớt hoành thánh ra khỏi nước dùng để chúng nguội nhanh hơn cho bà.

Những người khác không muốn ngồi cùng bàn với bà vì bà có chiếc xe đẩy, nên bà thường ngồi riêng ở một bàn vuông nhỏ. Đôi khi, dù tôi đang bận chăm sóc khách hàng, bà vẫn gọi tôi đến giúp. Tôi chạy lại và hỏi bà cần gì. Bà thường xin thêm khăn giấy, nước sôi, hoặc nhờ kiểm tra xem xe đẩy có vấn đề gì không. Hiểu hoàn cảnh của bà, chúng tôi luôn chú ý chăm sóc bà cho đến khi bà hài lòng.

Tôi không bị động tâm bởi những lời phàn nàn lặp đi lặp lại của bà cụ và tác động tiêu cực từ việc bà quảng cáo hoành thánh của tôi giá một tệ một cái. Tôi đã để mọi việc thuận theo tự nhiên.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/2/485807.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/4/1/226055.html