Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-02-2025] Mẹ tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, ngay từ khi còn nhỏ tôi đã cảm nhận được vẻ đẹp của Đại Pháp từ bà. Tôi cũng đã thỉnh một cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi cảm thấy tu Đại Pháp thật tốt, có thể khiến tâm trí khoáng đạt, bình tĩnh, thân thể khỏe mạnh, an hòa.

Nhưng tôi đã không buông bỏ được tâm an dật, không chịu được đau khi ngồi song bàn. Mặc dù tôi vẫn học Pháp nhưng gián đoạn, thỉnh thoảng mới tinh tấn được vài ngày, còn chủ yếu tôi tu luyện ở trạng thái buông lơi.

Trước khi lập gia đình, tôi đi làm xa nhà, khi gặp đồng nghiệp hữu duyên tôi giảng chân tướng cho họ về Đại Pháp và cuộc bức hại, giúp họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Sau này, qua giới thiệu của một người thân là đồng tu, tôi quen biết chồng tôi. Mẹ chồng tôi là người tu luyện, và tôi cũng muốn tìm một gia đình như vậy. Chúng tôi nhanh chóng kết hôn, đến nay đã được chín năm và có hai cháu. Tôi vốn dĩ không tinh tấn, có con nhỏ lại càng bận bịu hơn, tu luyện lúc có lúc không. Hễ người thân đồng tu đốc thúc thì tôi khá lên được vài ngày, sau đó lại buông lơi. Năm ngoái, sau khi đọc kinh văn “Viễn ly hiểm ác” và “Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc”, tâm tôi vô cùng chấn động, bèn tinh tấn lên một chút. Tôi phối hợp với người thân là đồng tu đọc kinh văn “Vì sao có nhân loại” cho 14 người thân và bạn bè nghe.

Chồng tôi đi làm xa nhà, mỗi năm thời gian về nhà rất ít và chúng tôi luôn sống xa nhau. Gần đây chồng tôi đi làm xa về, ban đầu tình cảm hai chúng tôi khá tốt, nhưng mấy ngày sau, vì những chuyện vặt trong gia đình, lại suốt ngày bận bịu với con cái, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Thời gian bầu bạn với chồng ít dần đi, khiến anh ấy cảm thấy không được quan tâm, cảm thấy tôi không muốn sống đời sống vợ chồng với anh ấy nữa.

Đồng tu thấy sắc mặt tôi không tốt, liền bảo tôi tham gia học Pháp nhóm. Tôi mới đi được ba ngày, chồng tôi đã không đồng ý, bắt đầu gây sự với tôi. Trước đó, chồng tôi không phản đối tôi tu luyện, nhưng không đồng ý cho các con học, sợ chúng ra ngoài giảng chân tướng cho người thường có thể bị bức hại. Tôi biết việc học Pháp tốt cho các cháu, không muốn từ bỏ, nên vẫn luôn khích lệ các cháu học. Vì việc này mà chồng tôi không hài lòng.

Chồng tôi là người chăm chỉ, biết lo toan cho gia đình. Khi ở nhà anh dạy con học, ở bên chúng tôi, khiến tôi trở nên dựa dẫm, phụ thuộc vào anh ấy. Dần dần, tôi đẩy một số việc nhà cho anh, tự mình làm thì trong tâm cảm thấy bất bình, mong được khen ngợi. Có rất nhiều tâm không tốt mà tôi chưa từng ý thức được, tôi không yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn của người tu luyện.

Ngày đầu tiên khi tôi đi học Pháp nhóm, chồng tôi không nói gì. Đến tối ngày thứ hai, anh ấy bắt đầu mắng tôi, không cho tôi ra ngoài. Lúc đó anh ấy nói rất khó nghe, tôi liền cãi lại vài câu, và nghĩ tại sao mình phải nghe lời anh ấy, cũng không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Ngày thứ ba khi tôi chuẩn bị ra ngoài, chồng tôi lấy cớ đi nhận đồ chuyển phát nhanh rồi lấy xe điện của tôi đi. Tôi vội đi học Pháp nên bèn đi bộ. Chồng tôi không mang theo chìa khóa nên lúc về anh ấy không vào được nhà, liền đến nhà người thân là đồng tu tìm, tôi biết chuyện cũng không bận tâm.

Học Pháp xong về nhà đã gần sáu giờ chiều. Vào nhà thấy đèn tắt, không có ai. Một lát sau, chồng tôi dẫn các con về. Con tôi vừa vào tới cửa đã nói: “Mẹ mau đóng cửa lại đi, đừng cho bố vào, bố nói muốn đánh chết mẹ đấy!”

Tôi nói: “Không sao con à, trời tối rồi, cứ để bố vào nhà.” Không ngờ anh ấy vừa vào cửa đã hùng hổ lao tới, túm tóc, đạp tôi ngã xuống đất, rồi đấm đá túi bụi. Tôi bất động tâm, bình tĩnh đẩy anh ấy ra. Anh ấy vẫn còn rất tức giận. Tuy tôi không giận lắm, nhưng cái tâm bướng bỉnh không chịu thiệt lại nổi lên, tôi liền gọi điện cho bố mẹ chồng phàn nàn về việc anh ấy đánh mình, để họ đến xử lý. Chồng tôi nghe thấy lại xông tới đánh tôi, tôi đẩy mạnh anh ấy ra, anh ấy bắt tôi rời khỏi nhà, thu hết chìa khóa nhà, chìa khóa xe điện. Lúc đó tôi khá bình tĩnh, lấy chìa khóa dự phòng từ trong tủ, dỗ dành con, nói mẹ ra ngoài một lát sẽ về, rồi chạy xe điện tới nhà người thân là đồng tu.

Tôi muốn đến để chia sẻ một chút về Pháp lý, không ngờ vừa bước vào cửa, tôi đã không kìm được nước mắt. Trong lúc chia sẻ, tôi nhận ra mình vẫn không lý trí, tâm chưa thanh tỉnh. Bố mẹ chồng cũng tới thăm tôi, nhưng tôi vẫn còn khúc mắc trong tâm chưa buông xuống được. Đêm đó tôi ở lại nhà đồng tu người thân, sau khi chia sẻ suốt đêm, tôi mới nhận ra mình còn rất nhiều tâm không tốt: Chồng tôi đi làm xa dài ngày, chịu khổ kiếm tiền nuôi gia đình, vậy mà về nhà tôi lại bất mãn, bất thiện, lạnh nhạt với anh ấy. Là một người vợ, bình thường tôi chưa bao giờ giữ thể diện cho anh, anh nói một câu tôi nói lại ba câu. Năm ngoái, khi anh ấy đi làm xa bị thoát vị đĩa đệm, tuy tôi cũng chăm sóc, nhưng trong tâm chưa từng thực sự cảm thương và còn lạnh nhạt với anh ấy. Bây giờ tôi mới cảm thấy mình thực sự sai, đã làm tổn thương anh ấy sâu sắc. Sư phụ giảng: “Tẩu hồi truyền thống lộ thông thiên” (“Tái tạo” Hồng Ngâm V). Bản thân tôi chẳng khác gì con người hiện đại mang theo quan niệm biến dị.

Sáng hôm sau, mẹ chồng dẫn chồng và con gái út tới xin lỗi tôi. Trưa hôm đó, chúng tôi về nhà mẹ chồng ăn cơm nhưng trong tâm tôi vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, tôi vẫn đặt bản thân lên hàng đầu, sau khi ăn xong không chủ động rửa bát, dọn dẹp, vẫn muốn giữ thể diện như người thường. Có điều bình thường tôi không dám phát chính niệm công khai, hôm đó tôi đã đường đường chính chính phát chính niệm, còn giúp cháu gái nhỏ của chồng thoái Đội Thiếu niên Tiền phong. Lúc đó trường không gian rất tường hòa, bố mẹ chồng tôi rất tán thành.

Sau khi chia sẻ lại với các đồng tu, tôi nhận thấy hôm đó lẽ ra ăn cơm xong tôi nên đi rửa bát, xin lỗi bố mẹ chồng vì đã gây phiền phức cho họ. Tôi minh bạch rằng đối với người tu luyện không có việc gì là ngẫu nhiên, nếu là một đệ tử Đại Pháp tu tốt thì sẽ không bị đánh, bị mắng. Chúng ta đều có những phương diện cần đề cao tâm tính. Gặp chuyện hãy hướng nội nhiều hơn, luôn có thể tìm ra căn nguyên thực sự của vấn đề.

Bởi vì sống xa nhau, nên giữa hai vợ chồng tôi có sự thiếu tin tưởng, thêm vào đó tôi lại lạnh nhạt với chồng, thời gian ở bên chồng quá ít, ngày nào cũng ra ngoài khiến anh ấy cho rằng tôi ngoại tình. Sau khi biết nguyên do này, tôi quan tâm đến chồng nhiều hơn, để anh ấy cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Trước đây, tôi chê anh ấy ngủ ngáy, bây giờ khi tâm tính đã đề cao, biết nghĩ cho anh ấy rồi thì thấy việc anh ấy ngáy cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi. Tôi đã cùng anh đến viện dưỡng lão thăm chú của anh, tôi chăm sóc ông chu đáo tới mức người khác tưởng tôi là cháu ruột. Anh ấy cũng thấy tự hào khi người khác khen ngợi tôi. Dần dần, anh ấy đã xóa bỏ nghi ngờ và bắt đầu ủng hộ tôi ra ngoài học Pháp.

Tôi tích cực tham gia luyện công buổi sáng, trước đây tôi ngồi đơn bàn cũng không tĩnh lại được, bây giờ tôi có thể ngồi song bàn 50 phút. Học Pháp cũng có thể tĩnh tâm, các Pháp lý không ngừng triển hiện, cảm thấy những việc cần làm hôm nay, đối chiếu với những việc đã làm mấy ngày trước, đều có thể minh bạch trong buổi học Pháp ngày hôm đó. Lúc này tôi mới hiểu rõ lời Sư phụ giảng rằng tại sao chúng ta cần phải học Pháp nhiều hơn.

Là người tu luyện không thể buông lơi, lúc nào ở đâu cũng phải nghĩ mình là một người tu luyện. Trước mặt con cái cũng phải tu nhẫn, tôn kính người lớn tuổi, có làm sai thì phải sửa ngay, kịp thời xin lỗi, mọi việc đều tìm thiếu sót ở bản thân, còn phải chú trọng tu khẩu, bởi vì có lúc họa từ miệng mà ra.

Hai hôm trước, tôi thấy trên tường nhà trẻ dán ảnh các cháu, trên mặt mỗi cháu có biểu tượng cờ Đảng, tôi liền giảng chân tướng cho cô giáo, ngay hôm đó cô giáo đã gỡ ảnh con tôi xuống. Tôi ngộ ra rằng tôi còn cần phải giảng chân tướng cho hiệu trưởng, để gỡ bỏ tất cả các bức ảnh đó. Đây là hướng đi mà tôi sẽ nỗ lực trong tương lai.

Con xin Cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/1/485930.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/30/226026.html