Bài viết của phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 11-01-2025] Trước ngày 10 tháng 12 năm 2024, Ngày Nhân quyền Thế giới, các học viên Pháp Luân Công tại 45 quốc gia đã đệ trình một danh sách danh tính các quan chức Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bức hại Pháp Luân Công và các học viên khác, tới các chính phủ tương ứng của họ. Bởi những quan chức này đã tham gia bức hại nên các học viên đã yêu cầu cấm nhập cảnh đối với những người này cũng như người nhà của họ, đồng thời đóng băng tài sản của họ.

45 quốc gia này gồm: 5 nước thuộc Liên minh Five Eyes, 27 nước thuộc Liên minh Châu Âu (EU), và 13 nước ở các châu lục khác, cụ thể:

  • Liên minh Five Eyes: Hoa Kỳ, Canada, Vương quốc Anh, Úc, New Zealand
  • 27 nước thuộc Liên minh Châu Âu (EU): Đức, Pháp, Ý, Tây Ban Nha, Hà Lan, Ba Lan, Thụy Điển, Bỉ, Ireland, Áo, Đan Mạch, Romania, Séc, Phần Lan, Bồ Đào Nha, Hy Lạp, Hungary, Slovakia, Bulgaria, Luxembourg, Croatia, Litva, Slovenia, Latvia, Estonia, Síp và Malta.
  • 13 nước còn lại nằm ở Châu Á, Châu Âu và Châu Mỹ: Nhật Bản, Hàn Quốc, Indonesia, Thụy Sỹ, Na Uy, Liechtenstein, Israel, Mexico, Argentina, Colombia, Chile, Cộng hòa Dominica và Paraguay (đây là lần đầu tiên Paraguay có mặt trong danh sách này).

Cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ đã kéo dài suốt 25 năm qua và gần đây, chính quyền này đã tăng cường hoạt động ở hải ngoại. Theo một báo cáo do Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc bức hại Pháp Luân Công (WOIPFG) đã tiết lộ rằng trong cuộc họp vào tháng 5 năm 2024 do Bộ Công an chủ trì, ĐCSTQ đã chỉ rõ một mục tiêu: “Đặc biệt chú ý đến sự hợp tác giữa Pháp Luân Công và các chính trị gia phương Tây nhằm trừng phạt các lãnh đạo cấp cao của Trung Quốc. Hãy ngăn chặn hành động này bằng mọi giá”.

Trong số những thủ phạm này có Cao Trường Sinh, Phó Bí thư Ban Cán sự Đảng kiêm Phó Giám đốc Sở Tư pháp tỉnh Liêu Ninh, Bí thư Đảng ủy kiêm Giám đốc Ban Quản lý Trại giam tỉnh Liêu Ninh.

Lý lịch thủ phạm

Họ và tên: Cao Trường Sinh
Tên tiếng Trung: 高长生
Giới tính: Nam
Ngày tháng năm sinh: Tháng 9 năm 1966
Nơi sinh: Chưa rõ

886c4affeb54b6ff3ec0867589580cb4.jpg

Vị trí, chức vụ

Tháng 11 năm 2014 – tháng 1 năm 2018: Giám đốc Văn phòng Giám sát, Kiểm tra và Kỷ luật của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Tỉnh Liêu Ninh.

Tháng 2 năm 2018 – tháng 10 năm 2021: Ủy viên Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Tỉnh Liêu Ninh.

Tháng 11 năm 2021 – Hiện tại: Phó Bí thư Ban Cán sự Đảng kiêm Phó Giám đốc Sở Tư pháp Tỉnh Liêu Ninh, Bí thư Đảng ủy kiêm Giám đốc Ban Quản lý Trại giam Tỉnh Liêu Ninh.

Tội ác chính của Cao Trường Sinh

Liêu Ninh là một trong những tỉnh bức hại các học viên Pháp Luân Công tàn bạo nhất. Số lượng các ca tử vong do bị bức hại, các vụ bắt giữ và kết án thuộc loại cao nhất trong cả nước. Hình thức tra tấn các học viên trong nhiều nhà tù vô cùng tàn bạo, như Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh, Nhà tù Số 1 Thẩm Dương, Nhà tù Bàn Cẩm, Nhà tù Nam Quan Lĩnh, Nhà tù Bản Khê và Nhà tù Đông Lăng.

Kể từ khi Cao Trường Sinh nhậm chức Phó Giám đốc Sở Tư pháp tỉnh Liêu Ninh kiêm Bí thư Đảng ủy và Giám đốc Ban Quản lý Trại giam Tỉnh Liêu Ninh vào tháng 11 năm 2021, ông ta tiếp tục thực thi các chính sách bức hại, cưỡng bức chuyển hóa các học viên bị giam giữ trong các nhà tù khác nhau. Chính quyền thường xuyên hứa hẹn giảm án tù để kích động các phạm nhân hình sự tra tấn các học viên.

Trong 3 năm qua, 8 học viên đã bị tra tấn đến chết trong tù hoặc chết ngay sau khi được thả. Một số người bị tàn tật do bị tra tấn, hoặc mắc phải các bệnh tâm thần.

Nhà tù Số 1 Thành phố Thẩm Dương

Nhà tù Số 1 Thành phố Thẩm Dương là trung tâm bức hại, nơi các học viên bị tra tấn tàn bạo tại tất cả các khu giam giữ. Tại “khu vực an ninh cao”, các học viên phải chịu nhiều hình thức tra tấn dã man khác nhau, bao gồm: bức thực bằng phân và nước tiểu; tra tấn bằng ghế hổ; xịt hơi cay vào mắt; cạo xương sườn; đập vỡ lon vào ngón chân (có thể làm bong móng chân chỉ sau một cú đánh); ngồi bất động trên ghế đẩu nhỏ trong 16 giờ một ngày; cấm ngủ; cấm sử dụng nhà vệ sinh; dội nước sôi nóng; treo cổ tay; tra tấn bằng dùi cui điện, đặc biệt là vào các bộ phận nhạy cảm như bộ phận sinh dục; đóng băng tinh hoàn bằng đá lạnh; và bắt nghe những lời vu khống chống lại Pháp Luân Công bằng tai nghe âm lượng lớn.

Năm 2016, ông Lưu Điện Nguyên, một cư dân thành phố Triều Dương, tỉnh Liêu Ninh, bị kết án 11,5 năm tù khi ở tuổi 78 vì tu luyện Pháp Luân Công. Mặc dù sức khỏe của ông đã vô cùng yếu, Nhà tù Số 1 Thành phố Thẩm Dương vẫn giam giữ ông. Tình trạng của ông tiếp tục xấu đi, và ông qua đời trong tù vào ngày 10 tháng 2 năm 2024, đúng ngày mùng Một Tết Cổ truyền. Ông hưởng thọ 86 tuổi.

Nhà tù Đông Lăng

Tại Nhà tù Đông Lăng, các hình thức tra tấn thường được áp dụng bao gồm: cấm ngủ; đấm, đá và tát; sốc điện bằng dùi cui điện, bao gồm cả sốc dương vật của các học viên sau khi được quấn bằng dây kim loại; nhổ lông mu; chọc tăm tre vào dương vật của các học viên; đổ nước đá lên người học viên, đặc biệt trong thời tiết lạnh giá; và đổ nước tiểu và phân lên người học viên.

Nhiều học viên có sức khỏe tốt đã xuất hiện các bệnh nghiêm trọng do bị tra tấn, và qua đời không lâu sau đó. Khi họ ở trong tình trạng nguy kịch do bị tra tấn, cấp trên chỉ đạo các nhân viên che giấu thông tin với gia đình của các học viên, nhằm ngăn chặn sự thật bị phơi bày trước công chúng.

Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh

Khu 12 của Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh được biết đến là khu vực huấn luyện và cải tạo cường độ cao, được chỉ định chuyên bức hại các học viên Pháp Luân Công. Dưới sự xúi giục của cai ngục, các phạm nhân không chỉ tra tấn học viên, mà còn trộn các loại thuốc không rõ chủng loại vào thức ăn của họ.

Khi bị đưa vào nhà tù, các học viên không được phép mang theo bất kỳ đồ dùng cá nhân nào. Trước tiên, họ bị đưa đến Khu 2 để tham gia các buổi tẩy não. Nếu không từ bỏ đức tin của mình, họ sẽ bị chuyển đến Khu 12 sau 3 tháng.

Một khi đã bị đưa vào Khu 12, gia đình của các học viên không được biết bất kỳ thông tin nào về họ, và cũng không được đến thăm. Mỗi học viên bị 2 tù nhân giám sát. Các học viên bị đưa vào phòng tra tấn để chịu đựng các hình thức tra tấn như: cấm ngủ, cấm ăn uống hoặc cấm đi vệ sinh, bị ép đứng trong nhiều giờ, đánh đập, sỉ nhục, bắt xem các video vu khống Pháp Luân Công, bắt viết cam kết và báo cáo tư tưởng, và bắt nói những điều phỉ báng về Pháp Luân Công. Mục đích của các phương pháp này là buộc họ phải từ bỏ đức tin của mình.

Bà Hứa Tú Vân, đến từ thành phố Phủ Thuận, bị bỏ thuốc vào thức ăn trong một thời gian dài. Bà Khương Vỹ, đến từ thành phố Triều Dương, thường xuyên bị ép đứng hàng giờ và bị các phạm nhân đánh đập, lăng mạ và bỏ thuốc vào thức ăn, khiến bà vô cùng yếu ớt. Một số học viên bị nhốt trong phòng biệt giam. Một số học viên qua đời vài tháng hoặc vài năm sau khi được thả do ảnh hưởng của các loại thuốc không rõ chủng loại.

Khi các học viên bất tỉnh do bị tra tấn, các cai ngục hoặc phạm nhân ngay lập tức cho các học viên uống thuốc không rõ chủng loại. Những loại thuốc này cũng được trộn vào thức ăn của họ. Nếu học viên vứt bỏ thức ăn (có chứa thuốc) và bị cai ngục hoặc phạm nhân phát hiện, họ sẽ bị trừng phạt. Có thông tin cho hay các cai ngục ở Khu 11 đang tiến hành “thử nghiệm thuốc” trên các học viên.

Một số học viên bị cho uống thuốc đã gặp phải tình trạng mất trí nhớ, lú lẫn, hoặc xuất hiện các triệu chứng tương tự như bệnh tiểu đường và bệnh tim mạch vành.

Ngày 24 tháng 4 năm 2023, bà Giả Quế Cần rời khỏi Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh, nhưng bà không còn là người phụ nữ mà gia đình từng biết. Sau 13 năm bị giam giữ chỉ vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công, người phụ nữ vốn khỏe mạnh đến từ thành phố Triều Dương, tỉnh Liêu Ninh, trở thành gù lưng và thậm chí không còn nhận ra chồng mình. Một cai ngục phải thốt lên: “Thật là một phép màu khi bà lão này vẫn có thể sống sót sau ngần ấy năm trong tù.”

Tuy nhiên, bà Giả hầu như không nhớ rõ những gì mình đã trải qua. Sau khi trở về nhà, bà rất ít nói. Khi có thể cất lời, những gì bà nói chỉ là những mảnh ký ức rời rạc về những gì đã từng phải chịu đựng. Gia đình nghe bà kể rằng: “Tôi không được phép ngủ vì tôi từ chối từ bỏ Pháp Luân Công… Ba, bốn người luôn theo dõi tôi và không cho tôi nói chuyện… Tôi không muốn uống bất kỳ viên thuốc nào nhưng bị ép buộc… Tôi hôn mê sau khi uống thuốc và bị đưa đến bệnh viện…”

Bà Giả thường xuyên mất ngủ và thường than phiền về những cơn đau đầu. Chỉ 6 tháng sau khi trở về, bà qua đời vào ngày 28 tháng 10 năm 2023, hưởng thọ 74 tuổi.

Không lâu sau khi bà Tùy Bách Cần bị đưa vào Nhà tù Nữ Số 2 Tỉnh Liêu Ninh vào tháng 4 năm 2023, tù nhân Loan Linh, đã đấm mạnh vào đầu bà, khiến bà bị bầm tím khắp mặt. Loan còn đá vào phần thân dưới của bà, gây sưng và bầm tím nghiêm trọng. Lần khác, Loan dùng bàn chải đánh giày đập mạnh vào đầu bà Tùy, khiến bà chảy máu nhiều đến mức thấm đẫm hết cả quần áo.

Loan kéo chăn bông của bà Tùy vào nhà vệ sinh, nhúng vào vũng nước bẩn trên sàn. Sau đó, cô ta đổ nước lạnh lên chăn rồi mang trở lại phòng giam. Không dừng lại ở đó, Loan còn lấy hết quần áo ấm của bà và vứt đi. Không còn lựa chọn nào khác, bà Tùy buộc phải ngủ dưới lớp chăn ướt lạnh vào ban đêm.

Khi bà Tùy phản đối sự bạo hành và ngược đãi, Loan đáp lại rằng cô ta chỉ đang làm theo lệnh của chính phủ. Loan từng dùng chậu đánh vào đầu một học viên khác, và dùng móc treo quần áo đánh một học viên thứ ba.

Cai ngục ép bà Tùy lao động nặng nhọc suốt cả ngày. Trong khi các tù nhân khác được ăn sáng và ăn trưa ngay tại xưởng làm việc, bà Tùy không được phép nhận thức ăn từ nhà ăn, và chỉ có thể ăn tối khi trở về phòng giam. Chế độ dinh dưỡng thiếu thốn khiến bà nhanh chóng gầy giơ xương.

Trong khi các tù nhân khác được ngồi để làm việc tại xưởng, bà Tùy phải đứng hơn 10 tiếng mỗi ngày, và vẫn phải hoàn thành định mức lao động. Khi trở về phòng giam vào ban đêm, bà tiếp tục bị bắt đứng thêm 2 đến 3 tiếng nữa vì không từ bỏ Pháp Luân Công. Do phải đứng trong thời gian dài, chân và bàn chân bà sưng phù nghiêm trọng.

Cai ngục không cấp cho bà Tùy bất kỳ vật dụng cá nhân nào, và cũng cấm các tù nhân chia sẻ đồ dùng với bà. Bà không được phép mua các nhu yếu phẩm cần thiết. Khi cần sử dụng nhà vệ sinh, bà buộc phải nhặt những mảnh khăn giấy hoặc giấy vệ sinh vứt trong thùng rác để lau chùi.

Từ khi bị giam giữ, bà Tùy không được phép tắm rửa. Sau nhiều tháng không được vệ sinh, cơ thể bà bốc mùi nồng nặc, đến mức ngay cả tù nhân trong phòng giam cũng cảm thấy khó chịu khi ăn uống gần bà.

Các trường hợp tử vong đáng chú ý

Trường hợp 1: 2 năm sau khi vợ qua đời, người đàn ông Liêu Ninh tử vong khi đang thụ án 10 năm tù

Sau khi mất cha mẹ và vợ vì cuộc bức hại Pháp Luân Công, ông Doãn Quốc Chí qua đời vào ngày 22 tháng 5 năm 2022 khi đang thụ án 10 năm tù chỉ vì kiên định với đức tin của mình. Ông hưởng dương 56 tuổi.

Ông Doãn đến từ thành phố Triều Dương, tỉnh Liêu Ninh, bị bắt cóc vào ngày 26 tháng 9 năm 2019, sau khi căn hộ cho thuê của ông bị cháy và cảnh sát đến điều tra vụ tai nạn. Trước đó, ông phải lẩn trốn suốt 10 năm để tránh sự truy bắt của cảnh sát. Sau khi bị bắt, ông bị giam tại Trại giam Huyện Kiến Bình, và bị các phạm nhân đánh đập.

Tòa án Huyện Kiến Bình bí mật kết án ông Doãn 10 năm tù. Họ không thông báo cho gia đình ông về tình trạng vụ án của ông cho đến khi ông bị đưa đến Nhà tù Cẩm Châu.

Không lâu sau khi ông Doãn bị kết án, vợ ông, bà Phó Cảnh Hoa, cũng phải di chuyển chỗ ở. Sau nhiều năm bị bức hại vì cùng chung đức tin với chồng, bà đã qua đời vào ngày 31 tháng 12 năm 2019 tại nơi thuê trọ.

Ngày 8 tháng 3 năm 2022, 2 cai ngục và 1 quan chức thôn đến thăm người thân của ông Doãn. Họ thông báo rằng ông Doãn đã mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, và đang phải thở oxy tại bệnh viện. Gia đình ông bị yêu cầu chi trả chi phí điều trị. Không rõ gia đình có đồng ý hay không, nhưng chỉ 2 tháng sau, vào ngày 22 tháng 5, ông Doãn qua đời.

Trường hợp 2: Người đàn ông Liêu Ninh đột ngột qua đời khi đang thụ án 7 năm tù

Ngày 17 tháng 12 năm 2022, con gái của ông Địch Vĩnh Trì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Nhà tù Số 1 Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, thông báo rằng cha cô đã qua đời sau khi bệnh viện không thể hồi sức cho ông.

Ông Địch, 69 tuổi, một kỹ sư nhà máy điện về hưu tại thành phố Hồ Lô Đảo, tỉnh Liêu Ninh, đang thụ án 7 năm tù chỉ vì kiên định với đức tin vào Pháp Luân Công. Cái chết của ông xảy ra khi chỉ còn 1,5 năm nữa là ông mãn hạn tù.

Trường hợp 3: Người đàn ông mắc bệnh ung thư qua đời sau vài ngày bị từ chối bảo lãnh y tế, vẫn bị xiềng xích khi qua đờiÔng Đằng Ngọc Quốc, một người dân thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, bị bắt vào ngày 13 tháng 10 năm 2020, và bị Tòa án Quận Vu Hồng kết án 5 năm tù vào khoảng tháng 2 năm 2021. Khoảng tháng 5 năm 2022, khi đang bị giam giữ tại Nhà tù Đông Lăng, ông bị ung thư đại tràng và mất khả năng kiểm soát tiểu tiện. Mặc dù tình trạng của ông vô cùng nghiêm trọng, nhà tù vẫn từ chối cho ông bảo lãnh y tế. Ông suy kiệt đến mức không còn đủ sức để tự ngồi dậy và không thể đi đại tiện.

Ngày 2 tháng 12 năm 2022, ông Đằng qua đời ở tuổi 67 trong khi bị nghiêm quản. Sau khi ông mất, cai ngục không cho gia đình đến gần thi thể hay lo hậu sự cho ông. Thay vào đó, họ thuê một công ty xử lý thi thể ông. Cũng dưới sự giám sát chặt chẽ, thi thể ông Đằng bị đưa đến một nhà tang lễ và bị hỏa táng vào ngày 4 tháng 12.

Vợ ông không thể chợp mắt và thường xuyên bật khóc trong nhiều ngày vì quá đau buồn. Bà cho biết mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh người chồng gầy gò, vẫn bị cùm trên giường bệnh và bị canh gác nghiêm ngặt, lại hiện lên trong tâm trí bà.

Trường hợp 4: Người đàn ông 51 tuổi qua đời 4 tháng sau khi mãn hạn 4,5 năm tùÔng Triệu Trường Phúc, một người đàn ông 51 tuổi ở thành phố Lăng Nguyên, tỉnh Liêu Ninh, qua đời vào ngày 18 tháng 7 năm 2023, chỉ 4 tháng sau khi mãn hạn 4,5 năm tù vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công.

Bản án tù của ông Triệu bắt nguồn từ vụ bắt giữ vào ngày 22 tháng 8 năm 2018. Viện kiểm sát đã 2 lần trả lại hồ sơ của ông cho cảnh sát với lý do không đủ bằng chứng. Nhưng cảnh sát ngụy tạo thêm bằng chứng, và thuyết phục viện kiểm sát truy tố ông vào ngày 9 tháng 5 năm 2019. Vài tuần sau, trong phiên tòa bí mật được tổ chức vào ngày 5 tháng 6 năm 2019, tòa án địa phương đã kết án ông 4,5 năm tù và phạt 2.000 Nhân dân tệ.

Ngay từ khi bị bắt, ông Triệu đã bị tra tấn tàn bạo, khiến sức khỏe ông suy sụp nhanh chóng. Trong suốt thời gian bị giam giữ, ông nhiều lần phải nhập viện, nhưng chính quyền luôn từ chối yêu cầu bảo lãnh y tế của gia đình để ông có thể được điều trị tốt hơn.

Tình trạng của ông Triệu trở nên nghiêm trọng vào cuối năm 2021. Ông bị mù một mắt, và mắt còn lại bị mờ, chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi một mét. Hai chân ông bị sưng nặng, bắp chân chảy dịch. Mặc dù có 2 bệnh viện ở Thẩm Dương có điều kiện tốt hơn để điều trị bệnh của ông, nhưng chính quyền chỉ cho phép ông đến Bệnh viện Số 4 Thẩm Dương, nơi đang quá tải vào thời điểm đó. Khi ông chờ có giường bệnh trống, tình trạng mắt của ông ngày càng xấu đi. Cuối cùng, ông được phép phẫu thuật mắt tại Bệnh viện Mắt He, nhưng phải tự chi trả toàn bộ chi phí.

Khoảng tháng 4 năm 2021, khi có giường trống tại Bệnh viện Số 4 Thẩm Dương, ông Triệu được đưa đến đó. Tuy nhiên, ngay khi sức khỏe có chút cải thiện, chính quyền lại chuyển ông đến Bệnh viện Nhà tù Tân Khang để tiếp tục thụ án cho đến khi mãn hạn tù.

Dù bị giam giữ ở đâu, trại giam hay bệnh viện, ông Triệu luôn bị tiêm hoặc cho uống một số lượng lớn thuốc, gây ra tác dụng phụ nghiêm trọng và tổn hại lớn đến sức khỏe của ông. Một tù nhân từng chứng kiến y tá đưa cho ông một lượng lớn thuốc và đã lén xem sau khi y tá rời đi. Người tù nhân này đã cảnh báo ông Triệu không được uống một loại thuốc đặc biệt, vì anh ta từng thấy loại thuốc đó và biết nó sẽ gây hại cho ông. Tù nhân này từng là một công tố viên, nên có hiểu biết về cách chính quyền sử dụng thuốc như một công cụ bức hại.

Từ khi được trả tự do vào ngày 21 tháng 2 năm 2023, ông Triệu chưa bao giờ hồi phục hoàn toàn. Ông luôn sống trong nỗi sợ hãi rằng vợ mình—cũng là một học viên Pháp Luân Công—sẽ lại bị bắt. Bà từng bị bắt cùng ông vào ngày 22 tháng 8 năm 2018, nhưng được thả sớm hơn, vào ngày 30 tháng 1 năm 2019. Trước đó, bà cũng từng nhiều lần bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công. Sự đau đớn về thể xác và nỗi lo lắng cho sự an nguy của vợ cuối cùng đã cướp đi mạng sống của ông vào ngày 18 tháng 7 năm 2023.

Trường hợp 5: Người đàn ông 78 tuổi được trả tự do trong tình trạng nguy kịch, qua đời 7 tháng sau đóÔng Vương Trung Thắng, một cựu giảng viên cấp cao tại huyện Tân Tân, tỉnh Liêu Ninh, đã rơi vào tình trạng nguy kịch khi đang thụ án 4 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công. Ông được thả trước thời hạn 6 tháng, vào ngày 30 tháng 4 năm 2024, nhưng đã qua đời 7 tháng sau đó, vào ngày 16 tháng 11, hưởng thọ 78 tuổi.

Ông Vương bị bắt cóc vào ngày 1 tháng 11 năm 2020, và nhà riêng của ông bị lục soát. Ngày 26 tháng 4 năm 2021, tòa án kết án ông 4 năm tù và phạt 4.000 Nhân dân tệ.

Sau khi bị đưa vào Khu 3 của Nhà tù Đông Lăng, ông Vương bị ép ngồi bất động trên ghế đẩu nhỏ suốt nhiều giờ liền, khiến mông ông bị lở loét và nhiễm trùng nghiêm trọng. Khi tình trạng của ông ngày càng xấu đi, ông được đưa đến bệnh viện nhà tù để điều trị. Cuối cùng, nhà tù buộc phải trả tự do cho ông vào ngày 30 tháng 4 năm 2024, 6 tháng sớm hơn thời hạn.

Do áp lực tinh thần từ những năm tháng bị bức hại, sức khỏe của ông Vương không thể hồi phục sau khi trở về nhà. Tháng 10 năm 2024, ông bị ngã và bị gãy xương đùi. Chỉ vài tuần sau, ông qua đời vào ngày 16 tháng 11.

Vợ ông, bà Vương Quế Lan, cũng nhiều lần bị chính quyền nhắm đến vì tu luyện Pháp Luân Công. Bà đã qua đời vào tháng 12 năm 2019 do hậu quả của cuộc bức hại.

Trường hợp 6: Người đàn ông 66 tuổi qua đời khi đang thụ án 11 năm tù vì kiện cựu độc tài của chính quyền cộng sảnÔng Diêm Húc Quang, người dân thành phố Triều Dương, tỉnh Liêu Ninh, qua đời vào ngày 16 tháng 10 năm 2024 khi đang thụ án 11 năm tù vì kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của chính quyền cộng sản Trung Quốc đã ra lệnh bức hại Pháp Luân Công. Ông hưởng thọ 66 tuổi.

Tháng 5 năm 2015, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao và Tòa án Nhân dân Tối cao Trung Quốc tuyên bố sẽ tiếp nhận mọi đơn kiện gửi đến họ. Điều này đã tạo ra làn sóng kiện Giang Trạch Dân từ các học viên Pháp Luân Công trên toàn thế giới, chống lại vai trò chủ đạo của ông ta trong việc phát động cuộc bức hại.

Chính quyền thành phố Triều Dương đã thành lập một lực lượng đặc nhiệm để truy tố các học viên Pháp Luân Công đã kiện Giang. Ngày 9 tháng 11 năm 2015, hơn 300 học viên bị bắt cóc ở Triều Dương. Ông Nghiêm bị cảnh sát bắt cóc khi đang đi xe máy trên đường. Cảnh sát xác định được vị trí của ông bằng cách theo dõi điện thoại di động của ông.

Lý Siêu, giám đốc Công an Thành phố Triều Dương, đã ra lệnh cho các viện kiểm sát và tòa án địa phương đẩy nhanh quá trình truy tố các học viên. Ông Nghiêm, là điều phối viên tình nguyện của các học viên địa phương, đã trở thành mục tiêu chính.

Tại Trại giam Thành phố Triều Dương, ông Nghiêm mắc bệnh truyền nhiễm. Bất chấp tình trạng nghiêm trọng của ông, cảnh sát từ chối thả ông, mà chuyển ông đến Bệnh xá của Trại tạm giam Tỉnh Liêu Ninh. Chính quyền kiểm soát chặt chẽ mọi thông tin về tình trạng sức khỏe cũng như nơi giam giữ ông. Khi gia đình ông tìm hiểu được về tình trạng của ông và chất vấn cảnh sát về điều đó, cảnh sát không trả lời trực tiếp mà còn hỏi ngược lại rằng làm sao gia đình biết được thông tin đó.

923555f36339436a13a97f80a2c33183.jpg

Ông Nghiêm trong thời gian bị giam giữ tại Bệnh xá của trại tạm giam Tỉnh Liêu Ninh.

Tòa án Quận Song Tháp mở phiên tòa xét xử vụ án của ông Nghiêm vào ngày 19 tháng 8 năm 2016. Luật sư của ông biện hộ vô tội cho ông. Mặc dù công tố viên Bảo Lôi của Viện Kiểm sát Quận Song Tháp không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào chứng minh ông Nghiêm vi phạm pháp luật, thẩm phán chủ tọa Trương Hiểu Hoa vẫn kết án ông 11 năm tù. Sau đó, ông bị chuyển đến khu vực dành cho người già và người ốm yếu trong Nhà tù Số 1 Thẩm Dương.

Khi gia đình ông Nghiêm đến thăm ông vào tháng 10 năm 2023, ông vẫn còn rất minh mẫn. Sau đó, họ không đến thăm ông trong suốt một năm. (Không rõ là gia đình không thể tự đi thăm hay nhà tù từ chối cho phép họ thăm thân). Ngày 12 tháng 10 năm 2024, gia đình ông bất ngờ nhận được cuộc gọi từ nhà tù, thông báo rằng ông đang trong tình trạng nguy kịch. Khi họ vội vã đến Bệnh viện Số 10 Thẩm Dương, ông đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Hai ngày sau, nhà tù mới chấp thuận cho ông Nghiêm bảo lãnh y tế. Ông được đưa về thành phố Triều Dương bằng xe cứu thương và được đưa vào Bệnh viện Lao Triều Dương. Hai ngày sau, vào ngày 16 tháng 10, ông trút hơi thở cuối cùng.

Các trường hợp bức hại khác

Trường hợp 1: Bà Trương Truyền Văn mất 4 chiếc răng và bị sốc sau khi bị đánh đập tàn bạo trong tù

Bà Trương Truyền Văn ở huyện Thanh Nguyên, tỉnh Liêu Ninh, bị chuyển vào Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh ở Thẩm Dương vào ngày 26 tháng 7 năm 2023 để thụ án 3,5 năm tù. Một nguồn tin cho biết vào ngày 1 tháng 8 năm 2023, bà bị chỉ định chuyển vào Khu 12. Các cai ngục và phạm nhân ở đó không cho bà ngủ và ra lệnh cho bà đứng yên, xem các video bôi nhọ Pháp Luân Công. Khi bà từ chối tuân theo, họ đánh đập và lăng mạ bà. Bà bị mất 4 chiếc răng và bị sốc do bị đánh đập quá nặng. Khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sỹ chẩn đoán bà mắc bệnh tim.

Tuy nhiên, cai ngục không nói cho bà biết về kết quả chẩn đoán bệnh tình của bà, và đưa bà trở lại nhà tù mà không cung cấp bất kỳ sự chăm sóc y tế nào. Trong 3 tháng tiếp theo, bà chỉ được phép ngủ từ 2 đến 3 giờ mỗi ngày, thời gian còn lại bà phải ngồi bất động trên ghế đẩu nhỏ.

Cuối tháng 10 năm 2023, gia đình mới được phép gặp bà trực tuyến, tuy nhiên bà không dám nói với gia đình về những ngược đãi mình phải chịu đựng. Cuối tháng 12 năm 2023, bà bị chuyển đến Khu 5. Tại đây, các cai ngục ép bà lao động khổ sai suốt nhiều giờ mỗi ngày. Bà thường xuyên bị chóng mặt và tức ngực. Đội trưởng Vương Trác và An Tâm Lôi liên tục lăng mạ bà, trong khi các phạm nhân giám sát bà tịch thu đệm ngủ và không cho bà ngồi.

Trường hợp 2: Bà Vương Kim Phượng bị tước quyền thăm thân hơn 9 tháng trong tù

Bà Vương Kim Phượng, một cư dân 64 tuổi ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, phải chịu nhiều hình thức ngược đãi khác nhau kể từ khi bị chuyển vào nhà tù để thụ án 4 năm tù vì đức tin vào Pháp Luân Công vào tháng 3 năm 2023. Cai ngục cố tình hạn chế khẩu phần ăn hàng ngày của bà, khiến bà gầy gò, tiều tụy và sức khỏe suy kiệt nghiêm trọng. Gia đình bà bị từ chối mọi hình thức liên lạc với bà trong suốt hơn 9 tháng.

Sau khi bị đưa vào Đội 4 của Khu 10, bà Vương bị các phạm nhân tra tấn theo chỉ đạo của cai ngục, nhằm ép bà từ bỏ đức tin. Có lần, họ dùng băng dính dán chặt miệng bà, khiến bà suýt chết ngạt.

Tháng 9 năm 2023, sau một ngày lao động, bà Vương từ chối tuân theo một yêu cầu vô lý của cai ngục. Ngay lập tức, hai phạm nhân giữ chặt cánh tay bà, trong khi một người khác túm tóc và giật mạnh đầu bà ra sau. Một phạm nhân thứ tư đã lên tiếng phản đối hành động tàn bạo này. Tuy nhiên, khi Lỗ Vy, trưởng Khu 10, chứng kiến vụ việc, thay vì kỷ luật 3 phạm nhân kia, cô ta lại quay sang mắng bà Vương.

Do bà Vương kiên định với đức tin của mình, cai ngục tiếp tục không cho phép bà liên lạc với gia đình, và không cho bà mua các nhu yếu phẩm cần thiết. Để trừng phạt bà thêm, chúng bắt đầu hạn chế khẩu phần ăn của bà từ 3 đến 4 tháng trước. Thậm chí, có những ngày bà hoàn toàn không được ăn gì.

Trường hợp 3: Bà Quách Bội Lộ bị tra tấn bằng hình thức đứng và tẩy não

Ngày 28 tháng 3 năm 2023, 6 ngày sau khi bị đưa vào Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh, bà Quách Bội Lộ bị chuyển đến Khu 12, và bị biệt giam. Trong thời gian này, khoảng từ 2 đến 4 phạm nhân được cai ngục chỉ định thay phiên nhau chửi bới, lăng mạ bà. Họ bắt bà phải đứng bất động suốt nhiều giờ liền mà không cho đi vệ sinh. Bà còn bị ép xem các video vu khống Pháp Luân Công, và không được phép ngủ hay nhắm mắt. Khi cơ thể bà không còn chịu đựng nổi và khuỵu xuống, các phạm nhân khác dựng bà dậy và bắt bà tiếp tục xem các video tẩy não. Do bị hành hạ không ngừng, bà rơi vào trạng thái sốc, hai chân sưng phù nghiêm trọng. Trước đó, bà có 5.000 Nhân dân tệ trong tài khoản cá nhân trong tù, nhưng toàn bộ số tiền này đã biến mất.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/11/488182.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/15/223642.html

Đăng ngày 04-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share