Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Giang Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-01-2025] Kể từ khi ĐCSTQ ra lệnh bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, một cư dân thành phố Phủ Châu, tỉnh Giang Tây, từng bị cầm tù 2 lần, tổng cộng 7 năm. Trong thời gian thụ án tù lần thứ hai tại Nhà tù Nữ Tỉnh Giang Tây, bà bị đánh đập dã man, bị cấm ngủ và bị cưỡng ép sử dụng thuốc.
Vào ngày 9 tháng 8 năm 2016, khi bà Hạ Quý Bình được trả tự do, bà trông tiều tụy và thường xuyên rơi vào tình trạng lú lẫn, và mất trí nhớ nghiêm trọng. Bà hầu như không thể nhấc nổi chân lên, và đầu gối đau nhức liên tục. Toàn bộ răng của bà đều bị lung lay khiến bà không thể nhai bình thường được. Tuy nhiên, cảnh sát và các cán bộ địa phương vẫn thường xuyên đến sách nhiễu bà.
Bà Hạ Quý Bình thời trẻ
Bà Hạ Quý Bình sau khi được thả khỏi tù
Trong bài viết dưới đây, bà Hạ thuật lại chi tiết những hình thức tra tấn mà bà phải chịu đựng trong án tù thứ hai.
—
Cuối tháng 12 năm 2012, tôi bị Tòa án Quận Lâm Xuyên kết án 4 năm tù và bị buộc phải ký vào bản án. Tôi đã kháng cáo, nhưng 10 ngày sau, tòa phúc thẩm ban hành phán quyết giữ nguyên bản án ban đầu.
Đầu năm 2013, tôi bị chuyển từ Trại tạm giam Thành phố Phủ Châu đến Nhà tù Nữ Tỉnh Giang Tây. Cai ngục ép tôi phải chép tay nội quy nhà tù, sau đó bắt tôi đứng trong nhiều giờ, bắt đầu từ 5 giờ sáng mỗi ngày. Tôi không được phép đi ngủ cho đến 2 giờ sáng. Họ còn treo tôi lên khung cửa sổ cao, và sắp xếp các tù nhân theo dõi tôi.
Trong 3 tháng hè, cai ngục họ Dương chuyển tất cả đồ dùng cá nhân của tôi vào văn phòng của cô ta. Tôi bị tước đoạt hết mọi vật dụng thiết yếu hàng ngày, và không có quần áo để thay. Tôi chỉ có thể giặt đồ lót trước khi ngủ, phơi khô bên cạnh giường và mặc lại vào sáng hôm sau. Đôi khi, các tù nhân đánh thức tôi dậy vào giữa đêm và bắt tôi phải đứng. Trong những trường hợp đó, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mặc đồ lót còn ẩm.
Mặc dù cai ngục nói rằng các tù nhân sẽ bị trừng phạt nếu họ đánh đập hoặc lăng mạ người khác, nhưng những kẻ tra tấn các học viên Pháp Luân Công chúng tôi thì chưa bao giờ bị trừng phạt. Ngược lại, càng hành hạ chúng tôi tàn nhẫn, họ càng nhận được nhiều phần thưởng.
Tháng 6 năm 2014, lính canh Dương Ba ra lệnh cho tôi xem các video bôi nhọ Pháp Luân Công, nhưng tôi từ chối tuân thủ. Để trả thù, Dương treo cổ tay tôi lên khung cửa sổ và bịt miệng tôi bằng băng dính, khiến tôi suýt ngạt thở.
Tái hiện cảnh tra tấn: Bịt miệng bằng băng dính
Tôi thường khóc vì đau đớn do bị tra tấn. Huyết áp của tôi cực kỳ thấp, có lúc chỉ còn 50/30 mmHg (mức bình thường khoảng 120/80 mmHg). Cơ thể tôi đầy vết bầm tím, và tôi thường rơi vào tình trạng bị chóng mặt. Thế nhưng, các cai ngục nói điều này là bình thường, và không cung cấp cho tôi bất kỳ sự chăm sóc y tế nào.
Ngoài ra, do bị bắt đứng trong thời gian dài, chân phải của tôi bị sưng to, đến mức các tù nhân khác nói nó trông rất đáng sợ. Ngay sau khi tôi mới vào tù, tù nhân Chu Tiết Tiết đã đá mạnh vào chân và bàn chân tôi, khiến mu bàn chân của tôi bị đau nhức dai dẳng. Tôi gặp khó khăn trong việc giữ thăng bằng khi đi lại, và thường xuyên bị ngã. Đầu gối tôi cũng đau dữ dội, đặc biệt là vào những ngày mưa.
Tái hiện cảnh tra tấn: Trói trên ghế kim loại
Ngày 6 tháng 11 năm 2015, các cai ngục Hoàng Thiện Ngọc và Vương Ninh đưa tôi vào phòng thẩm vấn và trói tôi trên ghế kim loại. 4 tù nhân thay phiên nhau giám sát tôi suốt 2 ngày. Tôi chỉ được cho rất ít thức ăn, và chỉ được phép đi vệ sinh một lần mỗi ngày. Nếu cần đi vệ sinh thêm lần nữa, tôi phải xin phép. Nếu giọng tôi bị cho là quá to, các tù nhân sẽ nhét một miếng vải bẩn vào miệng tôi. Họ cũng bắt tôi phải mở mắt vào ban đêm. Họ kéo mí mắt của tôi và tát vào mặt tôi để giữ tôi tỉnh táo.
Vào ngày thứ ba, tôi bị chuyển đến một căn phòng khác có rèm cửa che kín. Tôi lại bị trói trên một chiếc ghế kim loại. Các bức tường trong phòng phủ đầy những từ ngữ phỉ báng Pháp Luân Công. Họ còn chiếu video mẹ tôi khóc vì tôi. Hơn 10 tù nhân thay nhau giám sát tôi. Một số đánh đập tôi, trong khi số khác cố gắng thuyết phục tôi chuyển hóa. Khi tôi vẫn kiên định tu luyện Pháp Luân Công, họ còng tay tôi ra sau lưng và treo tôi lên với chân không chạm đất. Cánh tay tôi bị thương nghiêm trọng, và đến tận 9 năm sau, tay trái của tôi vẫn yếu và không thể cầm được đồ.
Hình thức tra tấn dã man nhất là xịt những loại thuốc không rõ chủng loại vào miệng và mũi tôi. Không lâu sau, một lớp sẹo màu nâu dày hình thành xung quanh miệng tôi, và tôi bắt đầu mất trí nhớ. Tôi cũng phải chịu đựng tình trạng táo bón và tiểu tiện không tự chủ.Việc cưỡng ép dùng thuốc kéo dài gần 2 tuần. Đồng thời, tôi bị ép xem các video bôi nhọ Pháp Luân Công.
Tôi nói với họ rằng bạo lực không bao giờ thay đổi được tâm kiên định của tôi. Sau đó, tôi trở nên yếu đến mức không còn sức để nói nữa.
Nhưng tôi tự nhủ: “Mình nhất định phải sống”.
Báo cáo liên quan bằng tiếng Anh:
Jiangxi Woman Poisoned During Imprisonment
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/23/488932.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/30/224608.html
Đăng ngày 19-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.