Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-12-2024] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trong mắt người thường, tôi là một người có tài ăn nói và thích ‘dạy bảo’ người khác. Tôi tu luyện đã được 26 năm rồi, nhưng về phương diện tu khẩu tôi vẫn làm không tốt, tôi vẫn chưa rút ra được bài học cho bản thân và chưa kiểm soát được cái miệng của mình. Tôi xin chia sẻ thể ngộ của mình về phương diện này.

Sau khi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng tôi vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn tu khẩu mà Sư phụ yêu cầu. Tôi thường bàn tán chuyện của những học viên khác. Tôi thích khoe khoang mình hiểu biết nhiều và đôi khi tôi cũng chỉ trích người thường.

Sư phụ giảng trong mục “Tu khẩu”:

“Chúng ta chỉ nói bình thường thôi: ‘tôi nên làm việc này hay việc nọ, hiện nay việc này nên thực hiện như thế này hay như thế kia’, nhưng cũng có thể vô ý làm tổn thương ai đó. Bởi vì mâu thuẫn giữa người với người rất là phức tạp; có thể vô ý tạo nghiệp.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Trước kia tôi không hiểu rõ đoạn Pháp này và nghĩ rằng nếu tôi không nói thẳng vào ai thì tôi không cố ý làm tổn thương ai cả. Vì thế tôi đã không để tâm những điều Sư phụ giảng và tiếp tục khoa trương khi nói chuyện, điều này đã tạo ra nhiều phiền toái trong tu luyện và tôi đã làm tổn thương không ít đồng tu.

Bởi vì cảm thấy bản thân là người biết ăn nói, tôi thường thích nhận xét đồng tu, trong xã hội người thường mà nói, đó là một thói quen xấu. Tuy rằng điều nói đến đều là trong tu luyện, nhưng thực chất bên trong không phải thực sự muốn đồng tu đề cao, mà là một cách để trút bỏ cảm xúc. Như vậy có còn giống đệ tử Đại Pháp không? Mang theo tâm hiển thị, tâm thích lên mặt dạy người, tâm nhận xét người khác như thế, chẳng phải là đang làm tổn thương họ sao?

Nếu tôi thực sự muốn giúp đồng tu đề cao thì đáng lẽ tôi có thể trực tiếp nhẹ nhàng chỉ ra thiếu sót của họ. Nói sau lưng người khác chính là văn hóa tà ác ở nơi công sở, điều này đã tạo nghiệp cho tôi. Sư phụ chỉ ra những chấp trước của các đồng tu để cho tôi thấy chấp trước của chính mình, thế nhưng tôi lại để lỡ rất nhiều cơ hội đề cao.

Sau khi hướng nội, tôi biết là tôi vẫn còn văn hóa Đảng nghiêm trọng, đặc biệt là chỉ trích sau lưng người khác, tin rằng tôi tu tốt hơn họ và có thể nhìn thấy rõ vấn đề của họ. Kỳ thực, chỉ có Sư phụ mới nhìn thấy những vấn đề và chấp trước thực sự của học viên. Khi tôi nhìn thấy một vấn đề của đồng tu thì tôi nên hướng nội xem chấp trước của mình là gì và đề cao.

Một hôm, con gái tôi phàn nàn với tôi về ông sếp của con. Là một học viên, tôi không nên bình luận nhưng tôi đã làm điều đó. Tôi quên mất phải tu khẩu. Đêm đó, một chiếc răng của tôi bị đau dữ dội. Tôi biết Sư phụ đang nhắc tôi rằng tôi lại không kiểm soát được cái miệng của mình và bình luận cùng con gái. Lúc này vừa đến thời điểm phát chính niệm. Khi phát chính niệm, tôi đã nhận lỗi với Sư phụ và thanh trừ hết thảy nhân tố tà ác ở trong trường không gian của tôi. Răng tôi lập tức không còn đau nữa.

Bài học giáo huấn này qua đi, tôi vẫn không nghiêm khắc yêu cầu bản thân, không tìm hiểu sâu nguyên nhân gốc rễ của việc không tu khẩu của tôi là gì nên tôi lại mắc lỗi. Con gái kể với tôi về việc gia đình nhà chồng bất hòa thế nào và con rể không nên cho cháu trai của tôi uống quá nhiều đồ ngọt. Tôi muốn cho con gái thấy rằng tôi hiểu và thông cảm với con. Cái răng đau lại quay lại. Lần này thì đau hơn và mủ chảy ra từ lợi của tôi.

Sư phụ giảng rất rõ về vấn đề tu khẩu trong Chuyển Pháp Luân, vậy mà tôi vẫn không làm tốt. Tôi quyết tâm tìm ra và trừ bỏ những chấp trước ngăn cản tôi tu khẩu, đặc biệt là văn hóa Đảng. Không tu khẩu không chỉ làm tổn thương người khác mà còn tạo nghiệp cho chính bản thân tôi. Tôi tin rằng tôi nên bắt đầu làm một người biết lắng nghe, và đối xử với người khác chân thành và khiêm tốn.

Một đồng tu từng nói với tôi rằng: “Không cẩn thận với điều mình nói giống như là đào hố trên con đường của mình vậy. Sớm hay muộn thì bạn sẽ bị rơi vào đó thôi.” Đùng vậy, tu luyện là nghiêm túc, là tu bản thân, tôi cần phải làm được tu khẩu.

Một chút thể hội của bản thân, có điều gì không phù hợp với Pháp, xin hãy từ bi chỉ chính.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/20/486273.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/4/223419.html

Đăng ngày 14-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share