Bài viết của đệ tử Đại Pháp Sơn Tây

[MINH HUỆ 18-11-2024] Không lâu trước đây, tôi đã có một buổi chia sẻ với các đồng nghiệp trong Hiệp hội Nguồn Nhân lực, nội dung chủ yếu là quá trình rèn luyện và tổng kết khi tôi làm việc trong môi trường văn hóa doanh nghiệp tại công ty tư nhân J, đồng thời tập trung chia sẻ về những điều tôi trải qua về phương diện văn hóa và thực tiễn khi làm việc ở vị trí HR, xem như một lần tổng kết và cảm ơn trước khi tôi nghỉ hưu. Đối với tôi, đây chỉ là một buổi chia sẻ bình thường, nhưng sau khi các đồng sự trong ngành HR nghe xong, đều đồng tình đánh giá rất cao.

Sau đó, một giám đốc bộ phận quản lý nhân sự (HR) của một công ty nước ngoài gọi điện thoại cho tôi, nói với tôi hết sức chân thành: “Chị C, những thành quả cao mà chị đạt được trong ngành HR là điều chúng tôi không thể với tới, là năng lực nào đã giúp chị trở nên ưu tú như vậy, có tình yêu nghề như vậy, có thể làm công việc HR vững chắc và cảm động lòng người đến thế?” Tôi trầm ngâm một lát, rồi nói với cô: “Nếu thật sự đúng như cô nói, thì đó chính là vì tôi có tín ngưỡng! Một người trong tâm có Thần, nên cơ điểm làm việc có lẽ có chút khác nhau.”

Năm 2000, tôi vì kiên trì tu Pháp Luân Đại Pháp nên bị sa thải phi pháp từ một vị trí quan trọng trong cơ quan nhà nước trực thuộc trung ương, đến nay đã hơn 20 năm. Trước khi rời đơn vị, một lãnh đạo quan tâm đến tôi đã đau lòng nói: “Cô sẽ hối hận đấy!” Ông ấy lo lắng vì tôi rời bỏ một môi trường thoải mái, được đãi ngộ tốt, để rồi không tránh khỏi cảnh lang bạt khắp nơi.

Tôi không chút do dự bước trên con đường “vân du”, vào ra mấy doanh nghiệp tư nhân, qua các loại ma nạn. Đối với tôi, chỉ cần vẫn được bước trên con đường phản bổn quy chân, có Sư phụ đang quản, thì không có ngọn hỏa diệm sơn nào mà tôi không qua được. Vì bị Trung Cộng bức hại tan nhà nát cửa, tôi phải một mình nuôi con, lại dạy dỗ con thật tốt, vậy nên tôi buộc phải có một chức vị và đãi ngộ xứng đáng với tên gọi và tố chất năng lực của mình.

Năm 2010, sự nghiệp của tôi có một bước ngoặt lớn, tôi gửi hồ sơ cho công ty J. Công ty J là một ông ty tư nhân khá có tiếng ở địa phương tôi, danh tiếng của ông chủ trong ngành rất tốt, văn hóa doanh nghiệp cũng rất ổn, lương bổng đãi ngộ cũng như không gian phát triển rất hấp dẫn. Tôi dựa vào hồ sơ và kinh nghiệm phong phú, nên tự tin ưu nhã nộp đơn, khi một hình tượng nghề nghiệp tốt đẹp xuất hiện trước nhà tuyển dụng, họ rất tán thưởng tôi, bất chấp vấn đề tuổi tác của tôi và tiền lương tôi yêu cầu khá cao, họ vẫn cứ phá lệ để tuyển dụng tôi, tôi đã thuận lợi bước vào công ty J.

Dưới đây tôi xin viết lại một vài việc quan trọng trong quá trình làm việc và những trải nghiệm trong tu luyện khi làm việc ở công ty J, để hồi báo lên Sư phụ và giao lưu cùng các đồng tu.

1. Đại Pháp khai trí khai huệ cho tôi, giúp chuyên môn và năng lực của tôi đạt đến độ hoàn thiện

Khi mới vào công ty, tôi được sắp xếp vào vị trí tuyển dụng nhân sự căng thẳng nhất, áp lực nhất, để giải quyết vấn đề cấp bách của công ty là thiếu nhân sự. Lương cơ bản của nhân viên công ty J vốn không cao, nhưng yêu cầu về hình tượng, khí chất, và tố chất năng lực lại rất cao, vậy nên độ khó của việc tuyển dụng là rất lớn. Đối diện với áp lực và thách thức, tôi không hoảng không loạn, mà trước hết dùng hình tượng vô cùng chuyên nghiệp để gặp mọi người. Khi giới thiệu tình huống công ty cho người xin việc, tôi không nói quá, không hư giả, mà chân thành nói rõ ưu nhược điểm của công ty cho ứng viên, để họ tự cân nhắc thiệt hơn, để ra quyết định. Cách tương tác hiếm thấy này đã tạo sức hấp dẫn đối với ứng viên.

Nền tảng tu luyện lâu năm, cộng thêm kinh nghiệm phong phú giúp tôi có độ nhạy cảm và năng lực làm việc khá cao, có thể trong thời gian ngắn đã nhận định và chọn được những ứng viên có tố chất và nhân phẩm khá cao. Giám đốc các phòng ban khác đều nói, những người do tôi phụ trách tuyển dụng, sau khi nhậm chức lập tức phát triển rất mau. Ví như, tôi tuyển một giám đốc trẻ khá ưu tú, trước khi phỏng vấn với tôi, cậu ta vừa phỏng vấn xong với tổng giám đốc công ty khác ở thành phố. Nhưng hình tượng mà tôi thể hiện khá tốt, năng lực chuyên môn cùng sự tự tin ưu nhã, khiến cậu ta mắt tròn mắt dẹt nhìn công ty J, cuối cùng từ bỏ công ty có quy mô, hình thế cũng như mức lương đều chiếm ưu thế kia tại thành phố, mà gia nhập công ty chúng tôi.

Công việc tuyển dụng thuận lợi thần kỳ, từ lãnh đạo đến đồng nghiệp đều thừa nhận không phải tôi may mắn bắt được mẻ cá to, mà là năng lực tổng hợp ưu tú của tôi đã giúp tôi đạt được thành quả này. Nhưng tôi biết, tất cả đều là quan hệ nhân duyên, có lẽ họ đều đến vì Đại Pháp, hy vọng có cơ hội được liễu giải chân tướng mà đắc cứu.

Đào tạo là một phần quan trọng không kém của nghề HR để có thể nhanh chóng nâng cao năng lực và kỹ năng nhân viên, tạo dựng đội ngũ nhân viên xuất sắc. Vậy nên, những công ty chú trọng phát triển trong tương lai đều rất xem trọng đào tạo, công ty J cũng vậy. Tôi vào công ty J chưa bao lâu, công ty đã phát động cuộc thi giáo viên đào tạo nội bộ. Tôi từ chưa tiếp xúc với việc đào tạo, trải qua sự chuẩn bị nghiêm túc và diễn tập nhiều lần, đã giành được ngay giải nhất trong kỳ tuyển chọn, khiến mọi người kinh ngạc với một nhân viên mới vào nhậm chức như tôi.

Trong quá trình tham gia đào tạo nghiệp vụ và thực tế diễn luyện không ngừng, kỹ năng đào tạo của tôi đã đề cao liên tục. Tôi mở rất nhiều lớp, đào tạo nội bộ cho nhân viên, đem những giá trị quan của văn hóa truyền thống Trung Quốc đưa vào bài học. Trong thời loạn thế đạo đức trượt dốc ngày nay, những đào tạo thế này đã khởi tác dụng dẫn hướng rất tốt cho không khí làm việc tại công ty.

2. Gặp mâu thuẫn và chướng ngại trong công việc, kịp thời hướng nội tìm, triển hiện phong thái của đệ tử Đại Pháp

Tôi ngộ rằng, công việc là công cụ mưu sinh và thu nhập cuộc sống của chúng ta, đối với đệ tử Đại Pháp, đây cũng là một đạo trường tu luyện hiếm có. Mỗi ngày tôi vào văn phòng, không thể không đối diện với một núi việc phức tạp loạn xạ, có lúc có rất nhiều chuyện đau đầu và phiền phức cần giải quyết. Nhưng đằng sau những chuyện đau đầu và phiền phức này, đều là đến để nhắm thẳng vào nhân tâm của chúng ta. Nếu như dựa trên tâm thái của một người tu luyện luôn hướng nội tìm, tôi sẽ bước trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài.

Vì bộ phận nhân sự chúng tôi quản toàn bộ công việc nhân sự của tất cả công ty con, nên cần liên lạc với tất cả lãnh đạo của các công ty con. Có lần, công ty phát tiền thưởng cuối năm, tôi hỏi giám đốc S của một công ty con: “Phân phát tiền thưởng cuối năm dùng phương án nào để tiến hành?” Anh ta đáp: “Phát theo phương án của năm ngoái.” Tôi tuy thấy tình hình năm nay có sự thay đổi, làm giống phương án năm ngoái có phần không thỏa đáng, nhưng vị giám đốc S này bình thường vốn kiêu ngạo, lại khá độc đoán chuyên quyền, vậy nên trong lòng, tôi không chủ động giao tiếp với anh ta, sợ anh ta lại nói tôi quản chuyện bao đồng. Tôi nghĩ nếu lãnh đạo đã nói thế, thì cứ chấp hành vô điều kiện vậy. Tôi theo phương án năm ngoái phân chia tiền thưởng, rồi phát cho mọi người.

Không ngờ sau khi phát thưởng, giám đốc S gọi điện thoại, nổi trận lôi đình với tôi, nói năm nay phát tiền thưởng không hợp lý, công nhân đã tìm đến anh ta rồi. Tôi nói: “Tôi làm theo căn dặn của anh để phát mà.” Anh hét lớn: “Cô thấy hợp lý không?!” Tôi nghẹn lời, không dám nói lại, nhưng trong lòng vô cùng bất phục: Tự anh làm sai mà không dám gánh vác trách nhiệm, lại lấy tôi làm bia đỡ đạn?! Khi bị trách mắng, tôi ủy khuất, căm phẫn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Sau khi gác điện thoại, tôi biết là bản thân đã sai rồi.

Thế nhưng, tôi đã sai ở đâu chứ? Vì sao lại xảy ra kết quả tệ như thế? Buổi trưa, đồng nghiệp đều đến nhà ăn ăn cơm, tôi một mình ngồi yên lặng trong văn phòng suy nghĩ. Đột nhiên tôi hiểu ra rồi, xảy ra tất cả việc này, toàn bộ đều từ một chữ “tư” mà ra. Trong toàn bộ quá trình phân phát tiền thưởng, không làm được nghĩ cho người khác, nghĩ cho công ty, nghĩ cho nhân viên, chỉ muốn làm sao cho mình né tránh trách nhiệm, có thể bớt việc, đây thật là tự tư, thật dơ bẩn biết bao! Thật ra, tôi có rất nhiều cách để tránh xảy ra hiểu lầm như lần này, giám đốc S phê bình tôi, lẽ nào không đúng sao? Tôi có gì để ủy khuất chứ?

Nghĩ về lần này, tôi lập tức thấy tinh thần sảng khoái, tất cả ủy khuất và tức giận đột nhiên tan biến, chỉ còn lại áy náy và hối hận. Buổi chiều, tôi gửi tin nhắn cho giám đốc S, chân thành thừa nhận lỗi sai của mình, còn chủ động báo lãnh đạo trừ vào hiệu suất của mình. Anh hoàn toàn không ngờ tôi sẽ thay đổi như thế, nên bán tín bán nghi. Đến khi chúng tôi gặp mặt, tôi chân thành và mỉm cười từ tận đáy lòng để anh ta hiểu rõ tôi không phải tùy hứng mà nói. Từ đó về sau, giám đốc S vốn không nóng không lạnh với tôi, mỗi lần gặp đều nhiệt tình chào hỏi tôi, tôi cũng tích cực đáp lời. Quan hệ đồng nghiệp vì một lần xung đột này mà trở nên tốt hơn, phương thức và cách giải quyết vấn đề thế này cũng chỉ có ở đệ tử Đại Pháp mà thôi.

Trong quá trình tiếp xúc cùng nhân viên công ty, cũng sẽ xảy ra các dạng các loại sự việc động chạm tâm linh. Có lần, trong hòm thư tuyển dụng, tôi phát hiện một email nặc danh. Vừa mở ra xem, đã thấy toàn những lời mắng chửi và bôi nhọ tôi. Phân tích kỹ hơn, tôi đoán có lẽ là của lễ tân cũ đã nghỉ vệc gửi đến, nhất định cô ấy có hiểu lầm với tôi, tuy là hiểu lầm, nhưng cũng có phần thất trách của mình trong ấy.

Sự việc xảy đến chính là không phải ngẫu nhiên, tôi cẩn thận kiểm tra lại tâm thái của mình gần đây, quả đúng là phát hiện rất nhiều vấn đề. Nghe được nhiều lời tán thưởng, biểu dương của lãnh đạo và nhân viên, tôi đã có chút bay bay, thích nghe lời ngon ngọt, hiển thị bản thân, tâm thích nghe lời tâng bốc đã khởi lên rồi, đem theo cái tâm không tốt như thế làm việc, có thể không có vấn đề sao?

Tôi bình tình lại, điều chỉnh lại tâm thái từ đầu, cần dùng cái tâm thuần tịnh hơn để làm người, làm việc. Tôi viết một lá thư cho cô ấy, chân thành nói: “Tối hôm qua, tôi cứ tự ngẫm lại bản thân, tôi thật sự cảm ơn cô, nếu không đọc lá thư này của cô, tôi vẫn còn không biết bản thân còn có những chỗ tệ như thế. Nghĩ đến việc này đã làm tổn thương cô nhiều đến vậy, tôi thật sự áy náy, tại đây tôi trịnh trọng xin lỗi cô. Tôi hy vọng cô tìm được công việc thích hợp và thuận lợi hơn. Luôn chúc phúc cho cô!” Tôi nghĩ cô ấy nhận được thư nhất định sẽ bình ổn được sự oán hận trong tâm, còn có thể mang lại sự ấm áp cho cô ấy, chứ không bị vây trong thù hận mà tổn thương chính mình.

Cuối năm 2018, công ty muốn mở một cửa tiệm tại khu vực hành chính khác, thế nên tổ tuyển dụng cần lập một đội nhóm mới, một người bất khả chiến bại trong việc tuyển dụng là tôi, lúc khởi đầu lại rất không thuận lợi. Nguyên nhân bề mặt là vì người trong khu vực hành chính ấy khá lạ lẫm với công ty của chúng tôi, cộng thêm tuyển dụng vào cuối năm, mọi người đều muốn tiền thưởng thành tích nên từ chối lưu chuyển. Nhưng việc mở cửa hàng mới như tên đã lên dây, không cho phép bất cứ lý do hay cái cớ nào. Vì thế, tổng giám đốc công ty trong cuộc họp quản lý cấp trung và cấp cao, đã nghiêm túc phê bình bộ phận chúng tôi không đạt thành quả trong công việc, đây là việc chưa từng xảy ra.

Tôi trong chốc lát chợt bừng tỉnh, bởi vì trước đây công việc thuận lợi, khiến bản thân trở nên cao ngạo, nóng vội, có khi còn làm ẩu. Đây có phải là trạng thái của người tu luyện chăng? Có thể không xảy ra vấn đề chăng? Tôi nhanh chóng trầm tĩnh lại, nghiêm túc đối đãi với mỗi từng khâu tuyển dụng, mang theo nụ cười qua lại giữa văn phòng và phòng phỏng vấn. Kỳ tích nhanh chóng xảy ra, tiến độ tuyển dụng đột ngột nhanh đến không ngờ, những ứng viên ưu tú cứ như đã hẹn, lần lượt đến công ty. Cuối cùng đã kịp trước ngày đại hội công ty, chúng tôi đã tuyển dụng đủ những vị trí cần thiết, lại lần nữa kiến chứng sự thần kỳ của việc đệ tử Đại Pháp hướng nội tìm, từ đó liễu ám hoa minh. Đương nhiên, lãnh đạo công ty trong đại hội tổng kết cuối năm đã cao giọng biểu dương chúng tôi. Cho đến nay, đội nhóm này vẫn đang vận hành ổn định, tố chất của toàn thể nhân viên vẫn luôn được lãnh đạo khen ngợi.

3. Triển hiện ra sự từ bi của người tu luyện trong quá trình làm việc cùng nhân viên

Hệ thống nhân viên là một phần việc quan trọng của công tác HR, có thể làm nổi bật những nét đặc trưng của văn hóa doanh nghiệp. Đối với tôi thì cũng là khuôn mẫu sở trường để có thể phát huy bản thân nhất. Vì trong các công việc thường ngày, tôi đều biểu hiện ra sự bình hòa và thiện lương một cách tự nhiên, nên nhân viên rất tín nhiệm tôi, dù là trong công việc hay là trong gia đình gặp phải khó khăn, chướng ngại, đều muốn tìm riêng tôi để nói chuyện. Dù cho mâu thuẫn có vẻ phức tạp, gay gắt thế nào, có khi chỉ cần vài câu nói nhẹ nhàng của tôi cũng đã khiến họ hiểu ra: Vấn đề thì ra lại đơn giản thế! Họ đều cảm thán rằng, trước đây họ chưa từng nghe qua, chưa từng có cách nghĩ như thế. Tôi sẽ nói với họ: “Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đây là cách giải quyết vấn đề của người tu luyện.” Họ đều rất bội phục, hoàn thoàn thay đổi thái độ với Đại Pháp.

Phòng tôi có một nhân viên mới tên Q, tính cách cởi mở, giao tiếp dễ dàng. Chỉ mấy hôm sau, cô ấy đã kể cho tôi mâu thuẫn gia đình của mình: chồng cô cực đoan, hẹp hòi, con gái tùy tiện ngỗ nghịch, bố mẹ chồng không biết ý, chị chồng kỳ quái tự luyến, v.v. Rất nhiều việc không như ý khiến cô ấy cả ngày oán trời trách người, cứ như sống trong địa ngục vậy. Sau khi nghe cô ấy phàn nàn và trút giận, tôi nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy họ đều không có vấn đề, vấn đề là tại chỗ cô.” Cô ấy tròn mắt, nét mặt khó hiểu. Tôi tỉ mỉ kể cho cô ấy cách giải quyết sự việc dựa trên các nguyên tắc theo văn hóa truyền thống, nếu là một người vợ tốt, người mẹ tốt, người dâu tốt thì cần tận hết nghĩa vụ; nói cho cô những điểm để hóa giải vấn đề theo kinh nghiệm bản thân, từ bị động thành chủ động, nếu bản thân có khả năng khống chế tốt, sẽ khiến mọi người mọi việc xung quanh đều phát triển theo hướng tốt.

Qua mấy lần thảo luận rất lâu, cô dần dần cởi mở hơn, không còn oán hận nữa, mỗi ngày thử thay đổi từ bản thân. Dần dần không khí gia đình cũng được cải thiện, quan hệ xung quanh hòa thuận, bản thân cô ấy cũng trở thành người được yêu quý trong gia đình, chồng yêu quý, con gái hòa thuận, nhà chồng yêu mến. Chồng cô ấy nói muốn mời tôi ăn cơm, nói là tôi đã thay đổi người vợ cố chấp khó đổi thành người khác rồi. Đĩa chân tướng tôi đưa họ vô cùng trân quý, nói nhất định sẽ nói cả nhà cùng xem.

Mấy ngày trước, một nhân viên phòng đầu tư nộp đơn từ chức, đây là lần thứ hai cô ấy muốn rời công ty. Cô ấy vốn là một nhân viên được mọi người công nhận là có năng lực ưu tú, lần đầu là vì cô ấy tìm được một cơ hội phát triển tốt hơn. Sau này phòng đầu tư mở rộng biên chế, tôi thương lượng với lãnh đạo, cảm thấy cô ấy khá thích hợp, cô ấy cũng có ý nguyện quay về, thế là lại tuyển dụng cô ấy về. Thế nhưng gắn kết một thời gian, tính cách cô ấy và yêu cầu công việc dường như không phù hợp, khó lòng hoàn thành các chỉ thị của phòng đầu tư, lãnh đạo cũng rất thất vọng. Trong sự xung động và mâu thuẫn không vui ấy, cô lại lần nữa đưa đơn từ chức.

Khâu cuối của quy trình xin nghỉ việc là giám đốc nhân sự sẽ nói chuyện với cô ấy. Khi cô mang sắc mặt lạnh nhạt và không kiên nhẫn ngồi trước mặt tôi, tôi ôn hòa nói: “Phương, thật ra tôi vô cùng áy náy với cô, nếu không phải tôi gọi cô quay về công ty, có phải sẽ không có những chuyện không vui thế này không?” Cô ấy sững sờ, từ một người vốn không lộ cảm xúc như cô, khi ấy khóe mắt lệ trào, chầm chậm nói: “Giám đốc C, tôi không ngờ cô lại nói thế, cô làm tôi cảm động quá.” Trong không khí như thế, tôi nói về quan hệ nhân duyên giữa người với người, nói về kế hoạch công việc từ nay về sau, thảo luận về giáo dục con cái, v.v.

Đương nhiên, việc giảng thanh chân tướng tôi cũng không bỏ qua. Cuối cùng, cô ấy mang theo bùa hộ thân Đại Pháp mà tôi đưa, bước chân nhẹ nhàng rời công ty. Tôi tin chắc, cô ấy đến nhận chức lần thứ hai ấy, là để nghe chân tướng; tôi cũng tin, lần này cô ấy không phải mang đi sự đau khổ và thất vọng.

4. Ông chủ công nhận Đại Pháp, thiện đãi đệ tử Đại Pháp

Sau khi nhận chức ở công ty J, ông chủ công ty luôn tán thưởng và công nhận tôi, từ đó chức vị của tôi thăng tiến không ngừng, thể hiện cả trên mức lương. Nhưng tôi vẫn luôn có một nguyện vọng: giảng chân tướng cho ông ấy, làm rõ thái độ của ông với Đại Pháp.

Sáng hôm ấy, tôi hẹn thời gian với chủ tịch, trước khi tan làm một tiếng ông ấy mới gọi tôi vào phòng. Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà bị đơn vị cũ khai trừ. Hiện giờ, không biết ông có thái độ thế nào với Đại Pháp, nếu thấy tôi đem lại những nhân tố bất an cho công ty, tôi bằng lòng chủ động từ chức.” Chủ tịch cười, nói: “Tôi sớm đã biết cô tu luyện Pháp Luân Công rồi (vì lần đầu tiên phỏng vấn tôi đã giảng chân tướng cho giám đốc). Tín ngưỡng là chuyện riêng của cá nhân, công việc là công việc, không ảnh hưởng đến nhau.” Ông ấy còn nói với tôi, ông từng sang Hồng Kông mua sách cấm, bị cảnh sát truy tìm, nhiều lần đến đồn bị ghi chép, cuối cùng phải tìm người khai thông mới kết thúc, ông ghét cay ghét đắng sự hủ bại và thối nát của chế độ này. Ông đã nhận tài liệu chân tướng tôi đưa, nói về nhà sẽ xem kỹ. Nói chuyện mãi đến hơn một giờ mới kết thúc, ông ấy mới rời công ty đi ăn trưa.

Năm 2020, tôi trong khi nói chuyện với ông chủ, ngẫu nhiên biết được ông muốn cho con trai học thêm một môn năng khiếu. Vừa hay con gái tôi cũng vừa tốt nghiệp chuyên ngành này, khi ấy đang được đào tạo chuyên sâu tại một học viện nghệ thuật có danh tiếng trong nước. Tôi bảo con gái vào ngày nghỉ đến giúp con trai của ông chủ ôn thi, dạy thêm vài lớp vỡ lòng. Ông chủ lần đầu gặp con gái tôi, đã không thể tưởng tượng nổi trong thời loạn thế như ngày nay, một người mẹ đơn thân sao có thể nuôi dạy con gái ưu tú như thế, sự thanh thuần và tu dưỡng không giống bất cứ sinh viên nghệ thuật nào khiến ông ấy tán thưởng không ngớt. Ông ấy nói với tôi: “Không cần nói Pháp Luân Công thế nào nữa, chỉ xem cô nuôi dạy con gái, liền biết được con đường của cô là chính rồi, Pháp Luân Công là chính.”

Đặc biệt cảm động là, trước khi tôi rời công ty đến chào ông lần cuối, ông ấy chân thành nói: “Sau này phải giữ liên lạc, con cái nếu về nước thăm người thân (con gái tôi khi ấy đã ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu), nhất định phải báo cho tôi, hai nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm, để thế hệ sau thành lập quan hệ và tình hữu nghị, sau này dù người thế hệ chúng ta không còn, tình bạn giữa chúng vẫn có thể tiếp tục.” Ông nói tôi là nhân viên duy nhất trong công ty mà ông muốn giữ liên lạc lâu dài, còn muốn kéo dài đến thế hệ sau.

Ông chủ tôi vẫn luôn lạnh lùng xa cách, rất ít khi liên lạc với nhân viên công ty, nhưng ông ấy không những tín nhiệm đệ tử Đại Pháp, mà còn hy vọng sự tín nhiệm này được kéo dài đến đời sau, đây là sự công nhận thực sự của thế nhân đối với đệ tử Đại Pháp.

Lời kết

Sau khi làm xong các thủ tục nghỉ hưu, tôi đột nhiên liên lạc với một đồng nghiệp cũ khi tôi mới vào nhận chức tại đơn vị. Anh ấy nói với tôi, một đồng nghiệp cũ có lương thấp hơn tôi trước đây năm nay nghỉ hưu rồi, tiền lương hưu cộng các phụ cấp khác có thể lên đến hơn một vạn đồng. Mà lương hưu của tôi chỉ được phần “hơn” trong hơn một vạn đồng của cô, cũng chính phần tiền lẻ (Tại doanh nghiệp tư nhân, khi tại chức có thể dựa vào năng lực để có mức lương cao, nhưng sau khi nghỉ hưu vì mức độ đóng bảo hiểm xã hội thấp, nên chỉ được nhận lương cơ bản).

Sau khi gác điện thoại, trong nội tâm tôi dậy sóng, miệng lẩm nhẩm: Hơn 20 năm mưa gió bể dâu, tôi chịu rất nhiều khổ, nhưng tôi cam tâm tình nguyện, không hề để ý. Tất cả những gì nhận được, sao có thể dùng kim tiền để đo lường chứ? Đây là những bảo vật vô giá của sinh mệnh, mục đích duy nhất của đời người trên thế gian. Chức vụ sự nghiệp của tôi đã kết thúc rồi, nhưng sự tu luyện của tôi đã sang trang mới, tôi chỉ có tinh tấn không ngừng, mới có thể xứng với cơ duyên vạn cổ này!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/18/484898.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/19/221720.html

Đăng ngày 12-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share