Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-11-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, năm nay tôi đã ngoài 70 tuổi. Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, tôi đã nhiều lần bị bắt cóc, thời gian bị giam giữ trong các trung tâm tẩy não, trại tạm giam, trại lao động và nhà tù lên tới 14 năm. Thông thường về nhà chưa được bao lâu lại tiếp tục bị tà ác bức hại.
Sau khi từ nhà tù trở về nhà vào cuối năm ngoái, tôi đã suy ngẫm về việc tu luyện của mình và cuộc bức hại mà tôi đã phải chịu đựng. Bằng cách ghi nhớ Pháp và nghiêm túc hướng nội, tôi đã điều chỉnh trạng thái tu luyện của mình và kiên trì làm tốt ba việc. Tại đây, tôi xin viết xuống trải nghiệm tu luyện của mình trong những năm qua để báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu.
Gặp khổ nạn sau khi về nhà
Trải qua ba năm bị tra tấn trong oan ngục, khi trở về nhà, tôi được biết chồng đã mất, ông ấy cũng là một học viên. Chúng tôi kết hôn đã mấy chục năm, ông ấy luôn là người che chở chăm sóc cho tôi, mọi việc trong gia đình về cơ bản đều do ông lo liệu. Tôi thậm chí còn không biết nấu ăn. Mặc dù gia đình con trai tôi ở cách không xa nhưng tôi không thể thường xuyên đến chỗ các cháu. Hiện tại tôi phải sống một mình.
Tôi đã phải học cách tự làm mọi việc, từ đi chợ, nấu ăn cho đến sửa chữa mọi thứ trong nhà. Cảm thấy cô đơn và nhớ chồng, tôi cảm thấy xót xa và bất lực.
Vì tôi đã nhiều lần bị bức hại nên gia đình tôi ban đầu vốn ủng hộ Đại Pháp nhưng sau đó đã thay đổi thái độ. Con trai và con dâu của tôi không cho phép tôi nhắc đến Pháp Luân Công hay ra ngoài nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Khi tôi đến nhà các con ăn tối và tìm cách giảng chân tướng cho khách của các con, chúng đã cố tình thay đổi chủ đề để ngăn cản tôi. Em gái tôi và gia đình cô ấy cũng khuyên tôi không nên ra ngoài mà chỉ luyện công ở nhà.
Đồng thời, tôi cũng gặp khó khăn nghiêm trọng về tài chính. Thời gian tôi ở trong tù, em gái tôi vốn nghiện cờ bạc mạt chược, không những thua hết tiền của bản thân mà còn rút hết tiền tiết kiệm của tôi để tiêu và đã mất trắng. Tôi đưa thẻ ngân hàng cho cô ấy để thuê luật sư cho tôi nhưng cô ấy lại tiêu hết vào cờ bạc.
Một vài ngày sau khi tôi trở về nhà, Trung tâm An sinh Xã hội đã gửi cho tôi thông báo yêu cầu trả lại 50.000 nhân dân tệ tiền lương hưu mà tôi đã nhận trong thời gian ở tù và khoản tiền lương hưu trong tương lai của tôi sẽ giảm xuống còn 750 nhân dân tệ mỗi tháng.
Điều khiến tôi tổn thương nhất là sự hiểu lầm và tin đồn lan truyền từ các đồng tu. Trước đây, mỗi khi tôi trở về từ nhà tù hoặc trại lao động, các đồng tu đều đến thăm và hỏi thăm tôi. Lần này, ngay cả những người thân thiết trước đây cũng không đến thăm tôi, thậm chí một số người còn tránh mặt tôi. Một số học viên vẫn đến gặp tôi nhưng họ nói chuyện với tôi bằng giọng nghiêm khắc.
Đối mặt với những khảo nghiệm bất ngờ này, tôi cảm thấy lạc lõng và đau khổ.
Nghiêm túc học Pháp, ghi nhớ Pháp, cải biến môi trường tu luyện
Tôi nhìn vào ảnh của Sư phụ trong sách Chuyển Pháp Luân. Sư phụ đang mỉm cười và nhìn tôi, tôi lập tức khởi tinh thần lên, tự hỏi: “Tôi có phải là đệ tử Đại Pháp không? Sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp là gì?”
Tôi đã minh bạch ra rằng đây là một quan nạn do cựu thế lực gây ra. Tôi không thể bị mắc kẹt trong đó. Sư phụ đã nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học Pháp, vì vậy tôi quyết định trước hết cần học Pháp thật tốt. Tôi tin rằng Đại Pháp có thể cải biến hết thảy.
Từ năm 2008, tôi đã bắt đầu học thuộc sách Chuyển Pháp Luân, về phương diện ghi nhớ Pháp đã đặt định một cơ sở khá tốt. Sau khi điều chỉnh tâm thái, tôi liền bắt tay vào học thuộc Pháp một lần nữa. Mặc dù đã ngoài 70 tuổi nhưng tôi chỉ mất hai tiếng rưỡi để học thuộc một bài giảng và một tuần để học thuộc toàn bộ cuốn sách. Khi học Pháp, bất kể thời gian học ngắn hay dài, tôi luôn ngồi song bàn. Do nhiều năm trong tù tôi không ngồi song bàn như vậy, nên ngay sau khi vắt chân lên tôi cảm thấy đau dữ dội. Nhưng dù đau đến đâu tôi cũng không bỏ chân xuống. Tôi đau đến mức quần áo đầm đìa mồ hôi cho dù khi đó đang là mùa Đông, nhưng tôi vẫn kiên trì. Sau một thời gian, tôi đã có thể ngồi song bàn trong nhiều tiếng đồng hồ.
Ngoài việc học sách Chuyển Pháp Luân, hằng ngày tôi cũng đọc các sách Đại Pháp khác. Sau khi ghi nhớ sách Chuyển Pháp Luân được một lúc, tôi bắt đầu chép lại sách. Tôi đã dành thời gian ba tháng để chép lại toàn bộ cuốn sách. Ngoài việc học Pháp, tôi còn đọc các bài chia sẻ của các đồng tu trên trang web Minh Huệ. Những câu chuyện cảm động của họ đã thôi thúc tôi bắt kịp và không chùn bước.
Sau khi bước vào tu luyện, phần lớn thời gian tôi ở trong tù và có rất ít thời gian để tĩnh tâm học Pháp. Tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian trong những năm qua. Tôi phải trân trọng khoảng thời gian mà Sư phụ đã dành cho chúng ta và bắt kịp trong tu luyện.
Tôi chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày và thức dậy lúc 3 giờ sáng để luyện công. Tôi chưa bao giờ bỏ lỡ một ngày nào. Để tiết kiệm thời gian, tôi chuẩn bị đồ ăn cho hai ngày liên tiếp và hâm nóng đồ ăn bằng lò vi sóng. Đôi khi, tôi bỏ bữa và ngủ ít hơn để học Pháp bù.
Sư phụ đã giảng rằng:
“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington, D.C. năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX)
Việc tăng cường học và ghi nhớ Pháp đã giúp tôi nhìn nhận lại về trạng thái tu luyện của mình. Tôi đã hướng nội để tìm ra những chấp trước và thiếu sót của mình. Lý do khiến tôi liên tục bị bức hại là gì và tại sao các đồng tu lại nhìn tôi như vậy? Tôi nghĩ về vấn đề mà một đồng tu đã chỉ ra cho tôi, bao gồm chấp trước vào danh, hiển thị, hoan hỉ và tật đố.
Nhìn lại quá trình tu luyện của mình, tôi thực sự đã có tâm chứng thực bản thân khi giảng chân tướng và phát tài liệu. Lần nào tôi cũng cảm thấy tự mãn sau khi phát tài liệu. Tôi kể cho các đồng tu biết ngày hôm đó tôi đã phát được bao nhiêu tài liệu và tôi rất vui khi họ khen ngợi tôi. Đây chẳng phải là tâm khoe khoang, hoan hỉ và cầu danh sao? Khi nghe nói rằng một số học viên rất giỏi phân phát tài liệu và giảng chân tướng, tôi cảm thấy không thoải mái. Đây chẳng phải là tâm tật đố sao?
Tôi cũng có tâm chấp trước vào làm các việc và có văn hóa đảng mạnh mẽ. Sau khi đào sâu hơn, tôi tìm thấy rất nhiều chấp trước của người thường; tất cả những điều này đều là lý do để cựu thế lực bức hại tôi.
Những tin đồn và nhìn nhận tiêu cực của các đồng tu về tôi vừa là khảo nghiệm đối với tôi vừa là nỗ lực của cựu thế lực nhằm tạo gián cách giữa chúng tôi. Tôi phải vượt qua khảo nghiệm này thật tốt. Tôi không cố gắng giải thích hay chứng minh mình đúng. Nếu một số học viên hỏi tôi về điều đó, tôi sẽ giải thích ngắn gọn chỉ trong vài từ. Nếu họ không tin tôi, tôi sẽ không tranh cãi với họ hay bực bội với họ. Nửa năm sau, họ mời tôi tham gia một nhóm học Pháp, bây giờ tôi thậm chí còn thân thiết với họ hơn trước đây.
Khi tôi học Pháp sâu hơn, tôi trở nên thiện hơn. Tôi không bị ảnh hưởng bởi thái độ của người thân đối với tôi. Dù họ có làm gì với tôi thì tôi vẫn đối xử tử tế với họ. Tôi nhớ ngày sinh nhật của họ và gửi quà cho họ mỗi năm, điều mà trước đây tôi đã bỏ qua.
Tôi nói với con trai và con dâu của mình: “Bố con mất sớm là do cuộc bức hại chứ không phải do Đại Pháp. Bố mẹ đều là những người tốt, các con đã tận mắt chứng kiến điều đó. Nếu mẹ không bị bức hại nhiều lần như vậy thì bố của các con đã không bị bệnh vì lo lắng cho mẹ. Nếu không bị giam trong tù, mẹ đã có thể ở nhà chăm sóc ông ấy. Con nên cảm ơn Sư phụ Lý vì đã bảo vệ mẹ không bị tra tấn đến chết ở trong tù, nếu không con không chỉ mất cha mà còn mất cả mẹ”.
Tôi cũng nói với các cháu: “Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp ở Trung Quốc. Chính Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã vi phạm pháp luật khi bức hại những người tốt. Các học viên chỉ nói với mọi người sự thật.”
Các cháu đã chứng kiến tôi gầy gò và yếu ớt như thế nào khi mới ra khỏi tù. Sau khi học Pháp và luyện công một thời gian, sức khỏe của tôi đã cải thiện đáng kể. Tôi có tinh thần tốt và tràn đầy năng lượng. Tôi trông trẻ hơn so với tuổi của mình. Đặc biệt, việc tôi đòi lại được lương hưu đã cho các cháu thấy tu luyện Đại Pháp là hợp pháp và sự kiên trì của các học viên Đại Pháp.
Dần dần, các con tôi đã thay đổi thái độ và ủng hộ tôi tu luyện. Các cháu cũng nhắc nhở tôi giảng chân tướng một cách thận trọng và khôn ngoan. Một lần, một viên lính canh gọi cho con trai tôi và hỏi dạo này tôi thế nào. Con trai tôi trả lời: “Mẹ tôi sẽ ổn, miễn là ông đừng làm phiền bà”. Viên lính canh xin số điện thoại của tôi nhưng con trai tôi đã từ chối.
Tôi cũng đã đến các văn phòng khu dân cư để giảng chân tướng, thuyết phục thành công các nhân viên thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Nhờ nghiêm túc học Pháp, ghi nhớ Pháp, hướng nội và tu luyện tinh tấn, tôi đã cải biến được môi trường gia đình, xóa bỏ gián cách giữa bản thân và các đồng tu, đồng thời giúp một số nhân viên chính phủ hiểu được chân tướng.
Đòi lại tiền lương hưu
Tôi không thụ động chịu bức hại tài chính mà coi quá trình tìm cách lấy lại lương hưu của mình như một cơ hội để giảng chân tướng.
Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã gửi thư đến Trung tâm An sinh Xã hội và Cục Nhân sự và An sinh xã hội. Vài ngày sau, Trung tâm An sinh xã hội có văn bản trả lời từ chối yêu cầu của tôi.
Dù biết rằng tôi cần đến nói chuyện trực tiếp với các quan chức chính quyền, nhưng tôi vẫn lo lắng về việc bị báo cáo và bị bắt lại vì tôi vừa mới ra khỏi tù. Sau đó, một giọng nói vang lên trong đầu tôi: “Chị sợ điều gì chứ? Chị đã có Sư phụ cơ mà!” Tôi nhìn vào ảnh Sư phụ và trong tâm cầu xin Sư phụ giúp đỡ.
Tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng, luyện công và sau đó phát chính niệm. Sau khi đọc thuộc một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đi ra ngoài.
Lúc đầu, giám đốc Trung tâm An sinh xã hội rất kiên quyết rằng tôi sẽ chỉ nhận được 750 nhân dân tệ mỗi tháng như một khoản trợ cấp sinh hoạt cơ bản. Cậu ấy còn nói với tôi: “Bác già quá rồi. Tại sao bác không ở nhà và tận hưởng thời gian nghỉ hưu mà lại làm việc này? Nếu chính phủ không cho phép thì đừng làm”.
Tôi không bị ảnh hưởng bởi những gì cậu ấy nói. Tôi nhìn cậu ấy và mỉm cười nói: “Anh bạn trẻ, hôm nay tôi phải nói cho anh biết chân tướng. Từ góc độ pháp lý, chúng tôi vô tội và không vi phạm bất kỳ luật nào. Pháp Luân Công không phải là một trong 14 giáo phái trong danh sách mà Bộ Công an công bố. Cục Quản lý Xuất bản và Báo chí Trung Quốc đã dỡ bỏ lệnh cấm sách Pháp Luân Công. Không có luật nào hình sự hóa Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Bản án ba năm của tôi là án oan, việc giữ lại lương hưu của tôi cũng là bất hợp pháp và vi hiến.“
Đầu tiên vị giám đốc nói rằng điều đó là không thể, không có văn kiện nào chứng mình, rằng họ không quan tâm đến điều đó.
Tôi nói tiếp: “Các anh có quyền biết sự thật. Chính sách do Bộ Nhân lực và An sinh xã hội ban hành mà anh đề cập đến khi khấu trừ lương hưu của tôi mâu thuẫn với luật lao động Trung Quốc. ĐCSTQ chỉ đang sử dụng các anh như một công cụ để củng cố chính sách đàn áp của nó.”
Tôi cũng kể cho họ nghe về những tra tấn mà tôi phải chịu trong tù. Họ bị sốc và không thể tin được.
“Các anh có nghĩ là tôi đang nói dối không?” Tôi hỏi họ.
“Không, chúng cháu không nghĩ vậy. Bác tốt bụng và nói có lý lẽ. Chúng cháu không thể tin rằng bác đã 70 tuổi rồi mà đầu óc còn minh mẫn như vậy.”
Họ rất ấn tượng về việc tôi nắm vững luật pháp đến vậy và cho rằng tôi đã từng học đại học. Họ không tin khi tôi nói với họ rằng tôi chỉ học đến tiểu học.
Tôi giải thích: “Tôi từng học rất giỏi ở trường tiểu học, nhưng vì bố tôi bị coi là một nhà hoạt động cánh hữu nên tôi không được phép học trung học cơ sở. Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho tôi trí huệ.”
Vị giám đốc rất cảm động trước câu chuyện của tôi và đồng ý trả cho tôi 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng.
Tôi đã giảng rõ thêm chân tướng cho họ. Tất cả họ đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Sau khi giảng chân tướng tại Trung tâm An sinh xã hội, tôi tiếp tục giảng chân tướng cho các cơ quan chính phủ khác, bao gồm Cục Nhân lực và An sinh xã hội, Hội Phụ nữ và các cơ quan khác, bằng cách gửi thư cho họ và đích thân đến gặp họ. Việc giảng chân tướng diễn ra rất tốt đẹp và cuối cùng họ đã đồng ý trả cho tôi 3.000 nhân dân tệ mỗi tháng, chỉ khấu trừ một ít mang tính tượng trưng để tuân theo chính sách bức hại.
Sau khi vấn đề lương hưu được giải quyết, tôi đã viết thư cho nơi làm việc cũ của mình, yêu cầu họ hoàn lại tiền trợ cấp sinh hoạt và tiền tôi được hưởng trong thời gian ở tù, tổng cộng hơn 10.000 nhân dân tệ. Sau nhiều vòng giảng chân tướng giữa nơi làm việc của tôi và Ủy ban Chính trị và Pháp luật (một cơ quan ngoài pháp luật có nhiệm vụ giám sát cuộc đàn áp), nơi làm việc của tôi đã đồng ý phát cho tôi vài nghìn nhân dân tệ vào cuối năm nay.
Bằng cách này, những khó khăn tài chính của tôi đã được giải quyết tương đối tốt, điều này không chỉ mang lại lợi ích cho tôi khi làm ba việc mà còn thay đổi thái độ của gia đình và bạn bè tôi đối với Đại Pháp. Ban đầu họ nghĩ đây là nhiệm vụ bất khả thi, nhưng tôi đã làm được bằng cách giảng rõ sự thật.
Phối hợp với các đồng tu để giảng rõ chân tướng
Một tuần sau khi ra khỏi tù, tôi bắt đầu ra ngoài hàng ngày để giảng chân tướng, bất chấp sự phản đối lúc ban đầu của con trai tôi. Bây giờ tôi đã có thể thuyết phục hơn 20-30 người thoái khỏi ĐCSTQ mỗi ngày. Nhưng tôi luôn có tâm nguyện được phối hợp làm việc này cùng với các đồng tu, tin rằng hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.
Sau đó tôi gặp được đồng tu A, một giáo viên đã nghỉ hưu ở tuổi 60, mới đắc Pháp vài năm trước. Bà ấy cũng đang tìm một đồng tu có kinh nghiệm để cùng phối hợp giảng chân tướng. Quả là “tâm tưởng sự thành”, chúng tôi đều vô cùng cảm tạ Sư phụ đã an bài.
Sau khi chúng tôi làm quen, có một người bạn hẹn chúng tôi vài ngày nữa tụ tập ở một khu nông trại. Không ngờ dự báo thời tiết cho thấy hôm đó trời sẽ mưa, họ đã định sẽ không đi nữa. Tới sáng ngày hôm đó, quả thực trời mưa to, trong tâm tôi tự nhủ: “Hôm nay đừng mưa nữa, chúng tôi cần đi cứu người.” Vài phút sau, quả thực mưa đã dừng. Mọi người đều nói: “Không mưa nữa, vậy chúng ta đi.” Đây là lần đầu tiên tôi phối hợp với đồng tu A và chúng tôi rất hợp nhau. Ngày hôm ấy ở khu nông trại, chúng tôi đã thuyết phục được 21 người thoái khỏi ĐCSTQ.
Sau đó, đồng tu A và một học viên tên là B đã rủ tôi đi giảng chân tướng tại một khu nghỉ dưỡng mùa Hè ở một tỉnh lân cận trong năm nay. Đây là một điểm du lịch nổi tiếng với khoảng 300.000 du khách đến từ khắp cả nước. Kỳ thực, cách đây vài năm tôi đã bị bắt cóc tại khu nghỉ dưỡng mùa Hè đó. Nhưng tôi không để những bức hại ám ảnh mình và sẵn sàng đồng ý.
Ba người chúng tôi ở đó trong hơn 20 ngày. Chúng tôi thức dậy từ lúc 3 giờ sáng và luyện công. Sau khi phát chính niệm và ăn sáng xong, chúng tôi rời đi vào khoảng 7 giờ 30 sáng. Chúng tôi đi bộ xung quanh và giảng chân tướng cho bất kỳ ai chúng tôi gặp. Khi trở về, chúng tôi học Pháp đến 11 giờ 30 tối và đi ngủ sau khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm.
Trong thời gian này, chúng tôi đã thuyết phục được hơn 300 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Mặc dù họ đều là những học viên mới bắt đầu tu luyện vào năm 2019 nhưng họ rất tinh tấn và đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi thực sự cảm động trước tấm lòng cứu người của đồng tu. Bà ấy tình cờ gặp một giáo viên đã nghỉ hưu và mất hơn một tiếng để thuyết phục người ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi thực sự ngưỡng mộ sự kiên trì của bà ấy.
Ban đầu đồng tu B phát chính niệm trong khi đồng tu A và tôi nói chuyện để giảng chân tướng. Sau vài ngày, cô ấy đã vượt qua nỗi sợ hãi và có thể tự mình nói chuyện với mọi người. Một buổi sáng, cô ấy đã thuyết phục được năm người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Có một người rất cảm động và biết ơn nên đã muốn đưa cho cô ấy 500 nhân dân tệ. Cô ấy đã lịch sự từ chối.
Lời kết
Cách đây không lâu, một đồng tu vừa mới ra tù đã hỏi tôi: “Tại sao chị có thể chính lại trạng thái tu luyện của mình và bắt kịp quá trình Chính Pháp trong một thời gian ngắn như vậy?”
Tôi nói với cô ấy rằng chính niệm mạnh mẽ về sứ mệnh và sự cấp bách phải cứu người đã thúc đẩy tôi nắm bắt thời gian để làm tốt hơn.
Khi tôi tiếp tục học Pháp với tâm tĩnh lặng và đề cao tâm tính, một số trở ngại và khó khăn đã được giải quyết dễ dàng. Tôi đã có thể làm ba việc một cách suôn sẻ hơn và kết quả cứu người của tôi cũng trở nên tốt hơn.
Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời và thực sự toàn năng. Trong tương lai, tôi cần tu luyện kiên định và làm tốt ba việc để xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/13/484439.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/18/221706.html
Đăng ngày 10-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.