Bài viết của Liễu Phàm, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 30-08-2024] Năm 2019, tôi xin việc ở một công ty ở quê nhà. Ngoại trừ một đồng nghiệp ở đơn vị cũ biết về tín ngưỡng cá nhân của tôi, những người khác, kể cả tổng giám đốc công ty, đều không biết. Tôi dự định lời nói và hành động trong công việc hàng ngày của mình để âm thầm khai sáng hoàn cảnh để chứng thực Pháp. Làm việc chưa đầy một tháng, Sư phụ đã khéo an bài một cơ hội tốt cho tôi.
Một buổi sáng, tôi đạp xe đi làm, phát hiện một sợi dây chuyền trên mặt đất trong nhà để xe. Tôi nhặt nó lên và cảm thấy nó rất đáng giá. Vì mới đến công ty, không biết ai đã làm thất lạc nên tôi đi lên lầu trực tiếp giao cho chị A trưởng phòng. Chị A vừa thấy liền kinh ngạc: “Ôi chao, sợi dây chuyền của tôi rơi ra từ khi nào vậy? Sao tôi không phát giác ra chứ?” Vừa nói, chị A vừa đưa tay sờ sờ cổ, quả nhiên sợi dây chuyền đeo trên cổ chẳng thấy đâu. Chị A hết sức kích động và nói rằng sợi dây chuyền này rất quý giá, chị A nói một cách thành khẩn: “Cũng may gặp phải người như em, đổi lại là người khác ai lại giao nó lại chứ.” Vì trong tòa nhà có hai công ty làm việc, thường có rất nhiều người làm ở đó nên để tôi nhìn thấy được chiếc vòng cổ này cũng quả là trùng hợp, vả lại nó còn được trao thẳng đến tay người mất.
Chị A thuộc diện người có tiếng nói trong công ty. Ngay khi chị ấy biểu dương chuyện này ở các phòng ban khác, hầu như mọi người trong toàn công ty đều biết về việc tôi không tham của rơi. Mọi người đều có ấn tượng rất tốt về nhân phẩm của tôi. Thêm vào đó, tôi cố gắng làm tốt chức trách của mình trong công việc và không tranh đoạt lợi ích với đồng nghiệp. Vì vậy, các đồng nghiệp trong cơ quan có mối quan hệ rất hòa hợp với tôi và hoàn cảnh ngày càng chuyển biến tốt. Nhưng vào lúc này, can nhiễu phụ diện cũng ập đến.
Tháng 8 năm 2019, công an địa phương nơi tôi cư trú đã đến nhà tôi để thi hành cái gọi là “chiến dịch gõ cửa”, họ phát hiện tôi đã cho thuê nhà và đang sống ở một căn hộ thuê bên ngoài. Ngay lập tức, một nhóm cảnh sát từ đồn công an địa phương, nhân viên “610” và lãnh đạo khu cộng đồng đã đến nhà tôi để điều tra. Tôi và người nhà đã giảng chân tướng cho họ, và nói với họ rằng “tự do tín ngưỡng là quyền cơ bản của mọi công dân” và “tu luyện Pháp Luân Công là hợp pháp ở Trung Quốc và không phải là X giáo”. Bọn họ căn bản không nghe, cảnh sát khu vực nói chuyện lớn tiếng đe dọa chúng tôi không được gây rắc rối cho họ, nhân viên cộng đồng lấy ra một mẫu đơn và yêu cầu tôi điền vào nơi công tác và số điện thoại liên hệ, nói rằng người thuê nhà nào cũng phải khai báo. Tôi từ chối điền vào mẫu đơn với lý do không tiết lộ thông tin cá nhân. Cảnh sát khu vực một lần nữa bảo đảm rằng họ chẳng qua chỉ báo cáo theo quy định pháp luật liên quan, đồng thời hứa sẽ không đến sách nhiễu tại nơi làm việc của tôi. Khi đó, tôi cảm thấy phiền toái vì sự dây dưa của họ và muốn họ mau chóng rời đi nên đã hợp tác với họ.
Hiện giờ, tôi ngộ ra rằng tôi đã dùng nhân tâm để đối đãi với ma nạn chứ không phải dùng chính niệm để phản bức hại. Lúc đó, lẽ ra tôi phải cương quyết yêu cầu họ xuất trình căn cứ liên quan cho việc chấp pháp, thì họ cũng không có cách nào. Bởi vì không có quy định nào như vậy, kể cả có ký hợp đồng thuê nhà thì cũng chỉ để lại tên tuổi, số căn cước và số điện thoại liên lạc của hai bên chứ không đời nào đòi hỏi phải điền nơi công tác.
Sau khi cảnh sát ở đồn công an nắm được thông tin nơi làm việc của tôi, ngày hôm sau họ đã đến đơn vị tôi để nói chuyện với Tổng giám đốc B. Chiều hôm đó, tổng giám đóc B thông báo cho tôi và đồng nghiệp phụ trách công tác an ninh đến văn phòng của ông ấy để trao đổi. Ông ấy trước tiên hỏi tôi tu luyện Đại Pháp được bao lâu rồi và bây giờ tôi có còn tu luyện hay không? Tôi thành thật trả lời và đề cập rằng tu luyện Đại Pháp đã khiến cho cả thân lẫn tâm tôi được thụ ích. Tổng giám đốc B cho biết cách đây vài năm khi ông còn làm bí thư ở một nơi khác, công việc của ông chính là đảm trách việc bức hại Pháp Luân Công, công ty tôi làm việc thuộc quản lý của chính quyền thị trấn nên lẽ ra công ty không được phép tuyển dụng nhân viên tu luyện Pháp Luân Công. Nhưng hai năm qua, nghe nói không còn gắt gao như vậy nữa, đồn công an nơi tôi cư trú đã chuyển tài liệu liên quan của tôi tới đồn công an bên này, do vậy đồn công an đã tìm đến ông ấy. Tổng giám đốc B yêu cầu tôi cam kết không tuyên truyền Pháp Luân Công ở nơi làm việc hay bên ngoài, cũng không được tiếp xúc với các học viên khác, nếu không, ông ấy sẽ báo cáo lên chính quyền thị trấn và công việc của tôi chắc chắn sẽ không giữ được.
Trong suốt cuộc đối thoại, Tổng giám đốc B áp đảo mạnh mẽ, tôi không biết nói gì hơn và vì tôi có tư tâm bảo hộ bản thân, nên việc giảng chân tướng ngày hôm đó không mấy hiệu quả, tôi hứa sẽ tuân thủ những quy định và điều lệ của công ty. Sau khi lãnh đạo nói chuyện với tôi, không khí trong văn phòng trở nên căng thẳng, đồng nghiệp trong các bộ phận đều cố ý xa lánh tôi, ngoại trừ nói vài câu lúc bàn giao công việc, những lúc khác không ai nói chuyện với tôi.
Một ngày nọ, chị A trưởng phòng khối văn phòng đến bộ phận của tôi và cười nói với tôi: “Sau này, chú chỉ nói chuyện với khách hàng bên ngoài về những gì liên quan đến công việc của chú thôi, những chuyện khác thì đừng nhiều lời quá.“ Nghe vậy, tôi có chút choáng váng. Tôi có nói với ai về những chủ đề nhạy cảm đâu nhỉ? Mấy ngày qua, tôi cũng không ra ngoài mà. Sáng nay, tôi vừa mới cùng đồng nghiệp đến đơn vị nghiệp vụ để tiến hành kiểm tra dây chuyền sản xuất. Lúc ấy, có người hỏi ý kiến chúng tôi về việc đăng ký nghiệp vụ, đồng nghiệp của tôi đã gợi ý cô ấy trả tiền trước cho chúng tôi; tôi đã nhắc nhở khách hàng này rằng trước hết cô hãy thanh toán khoản tiền lần trước đã, nếu không thì việc ký kết mà cô ấy đề cập đến có thể sẽ không thực hiện được. Lẽ nào chị A đang ám chỉ sự việc này? Tôi quay lại nhìn người đồng nghiệp kia, thấy vẻ mặt của anh ta rất không tự nhiên, lúc đó trong tâm tôi cảm thấy bực bội. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đi đâm thọc sau lưng tôi sao? Ai biết được anh ta đã nói gì với lãnh đạo? Liệu lãnh đạo có ý kiến gì với tôi không? Nhưng khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra có thể chị A có ý nhắc nhở tôi phải lưu ý rằng có người đang theo dõi và báo cáo tôi với lãnh đạo.
Mấy hôm đó, tôi nghĩ: “Môi trường ở đơn vị này thực sự không tốt, khi cuộc bức hại lên đến mức nghiêm trọng nhất, tổng giám đốc công ty đã từng phối hợp với cảnh sát đồn công an để bắt giữ một học viên Pháp Luân Công sống phiêu bạt, nên mới khiến người học viên này bị đưa vào trại lao động phi pháp. Hiện tại, Tổng giám đốc B vẫn đang chấp hành chính sách bức hại của tà đảng. Các đồng nghiệp trong công ty đều giỏi bảo vệ bản thân. Họ coi làm thế nào để làm vừa lòng lãnh đạo và hiểu ý lãnh đạo làm chủ đạo cho hành vi của họ, còn trước lựa chọn giữa thiện và ác thì thờ ơ vô cảm. Đã có lúc, tôi cảm thấy một loại áp lực vô hình khi làm việc ở công ty này. Nhưng tôi cũng biết rằng Sư tôn muốn tôi tu tốt bản thân để cứu độ những chúng sinh ở đây. Hồi đầu mới đến công ty này, Tổng giám đốc B là người đầu tiên đưa cành ô liu cho tôi, căn bản không có mối quan hệ thì không thể vào công ty này. Nhưng tôi một là không quan hệ, hai là ĐCSTQ trước mắt vẫn đang bức hại chính tín, nên những người xung quanh biết tôi đều rất bất ngờ khi biết tôi làm việc ở công ty này. Bây giờ, mọi người đã biết thân phận đệ tử Đại Pháp của tôi rồi, dù khó khăn đến đâu, tôi cũng phải tiếp tục bước đi. Sứ mệnh của tôi là trợ Sư Chính Pháp.
Tôi bị “ghẻ lạnh” ở nơi làm việc. Khoảng một tháng trước, sự tình đột nhiên có khởi sắc. Một hôm, Tổng giám đốc B triệu tập một cuộc họp, và tuyên bố trong cuộc họp rằng tôi sẽ toàn quyền phụ trách tiến độ công trình dự án nọ, không ai khác được tham gia. Dự án này được chính quyền thị trấn tài trợ, trước nay vẫn do đích thân Tổng giám đốc B quản lý. Còn một tháng rưỡi nữa sẽ phải hoàn tất và nghiệm thu, nhưng hiện tại chất lượng và tiến độ đang bị chậm lại. Thường ngày có ba đồng nghiệp tham gia, nhưng họ biết người phụ trách đơn vị thi công có quan hệ tốt với Tổng giám đốc B nên chỉ đi một vòng quanh công trường lấy lệ chứ chẳng hề nghe ngóng hỏi han gì về việc thi công. Dự án này liên quan đến an ninh và sinh kế của người dân xung quanh, mà hiện tại có khả năng không hoàn thành đúng hạn. Giờ đây, tổng giám đốc thấy cấp bách và nghĩ đến tôi, một nhân viên chuyên nghiệp, giao cho tôi tiếp quản củ khoai nóng bỏng tay này.
Không nhiều lời, tôi đến công trường ngay ngày hôm đó để nắm bắt tình hình và gặp người phụ trách công trường để lên kế hoạch tiến độ thi công chi tiết. Ngày nào tôi cũng đến sớm về muộn, hiểu rõ từng công nhân ở công trường và tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng. Trong khoảng thời gian này, các đồng nghiệp vẫn giữ khoảng cách với tôi. Đến dịp Quốc Khánh, Tổng giám đốc B không yên tâm về tôi nên yêu cầu tôi ngày nào cũng phải gọi điện cho ông. Tôi biết cảnh sát lại gây áp lực với lãnh đạo. Nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của Sư tôn rằng là người tu luyện, trong hoàn cảnh nào cũng phải nghĩ cho người khác, thiện đãi người khác, do đó tôi không động tâm, trong kỳ nghỉ lễ vẫn đến công trường hàng ngày để thị sát tiến độ thi công và chất lượng công trình, đồng thời gửi báo cáo vắn tắt về công việc cho Tổng giám đốc B.
Cứ như vậy, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, mọi người bên xây dựng và bên thi công đều rất vui mừng. Cuối năm, Tổng giám đốc B mời toàn bộ nhân viên trong công ty đi ăn, trên bàn ăn lãnh đạo đề xuất tăng lương khích lệ tôi, trước mặt mọi người còn phê bình các đồng nghiệp trong bộ phận của tôi rằng họ đã xúm lại bắt nạt tôi. Tôi tưởng lãnh đạo không biết, thực ra ông ấy đã nhìn thấy hết. Tôi thấy mấy đồng nghiệp kia khá xấu hổ, nên vội vàng tiếp lời và xoa dịu. Kể từ đó, không khí trong văn phòng trở nên hài hòa hơn rất nhiều, khoảng cách giữa tôi và các đồng nghiệp xích lại gần nhau hơn.
Năm 2020, tôi giảng chân tướng cho một người bạn làm việc trong chính quyền thị trấn, nhưng lúc đó, anh ấy không tiếp nhận cho lắm. Tôi cảm thấy, có lẽ anh ấy vừa mới ra trường và tích cực gia nhập đảng ở trường đại học, quá nhiều thứ xấu đã gieo vào đầu anh ấy. Tôi muốn đưa cho anh ấy một ổ USB chân tướng và bảo anh ấy về nhà hãy xem kỹ hơn, nhưng anh ấy không nhận. Chỉ nói rằng chuyện hôm nay chỉ hai người chúng tôi biết, anh ấy sẽ không nói với ai khác và bảo tôi chú ý an toàn.
Tôi rất tín nhiệm anh ấy nhưng không ngờ anh ấy lại báo cáo với lãnh đạo thị trấn. Do đó, vài ngày sau, sếp B gọi tôi vào văn phòng và hỏi thẳng: “Cậu lại giảng chân tướng cho ai vậy?” Tôi nói mình không nhớ. Lãnh đạo B lại nói: “Anh quen biết người nào đó trong thị trấn phải không? Anh đã nói gì với anh ta?” Tôi thoáng cái đã minh bạch, trong tâm oán trách, người đó sao có thể làm chuyện này chứ? Tại sao ngày nay người ta trước mặt nói một đằng, nhưng sau lưng lại nói một nẻo? Sếp B cũng nhấn mạnh, yêu cầu tôi hứa sau này sẽ không giảng chân tướng bên ngoài nữa, đồng thời nói: “Bây giờ, lãnh đạo thị trấn đã biết tình hình của anh, lần này tôi lại bảo vệ anh. Nếu chuyện như vậy còn tái diễn, thì anh đừng nghĩ đến chuyện làm việc ở đây nữa.”
Sếp B lại nói một câu khiến tôi rất buồn: “Anh nói với họ những thứ này (chân tướng), anh lại thay đổi ai rồi?” Nói thật, lúc đó tôi xác thực tâm ý có chút nguội lạnh, người này sao lại khó cứu như vậy? Nhưng mặt khác, tôi rất cảm kích sếp B đã ngăn chặn việc này và không để chúng sinh phạm tội đối với Đại Pháp. Nhưng lúc đó, tôi không nhận ra rằng sự cảm kích của mình đối với lãnh đạo là biểu hiện của tình, và sản sinh một quan niệm sai lầm không đúng đắn: Việc tôi giảng chân tướng sẽ gây rắc rối cho lãnh đạo, khiến Tổng giám đốc B thường xuyên lo lắng cho tôi, tôi cảm thấy có lỗi với ông ấy.
Năm 2021, Tổng giám đốc B yêu cầu tôi hoàn tất thủ tục phê duyệt cấp phép hành chính cho một dự án càng sớm càng tốt, nếu chậm trễ không xin được giấy phép sẽ ảnh hưởng đến tiến độ thi công dự án. Khi chỉnh lý các tài liệu báo cáo liên quan, tôi phát hiện cơ sở đo đạc mà chúng tôi nhận được đã bị đơn vị ban đầu sở hữu tài sản đào một “hố lớn”. Khi hai bên chuyển giao thiết bị, lãnh đạo đơn vị ban đầu nói với tôi rằng lưu lượng kế bị hỏng, còn thiết bị đầu cuối đo truyền dẫn từ xa đồng bộ cũng báo hỏng, không dùng được nữa. Tôi đến hiện trường kiểm tra thì phát hiện thiết bị đầu cuối truyền dẫn từ xa đã bị ngừng sử dụng, cắm điện vào cũng không có phản ứng gì. Nhưng lưu lượng kế nằm trong một vũng nước sâu, bùn bám vào xung quanh. Công nhân phải dùng thang và rút cạn hết 60cm nước tù mới xuống đó được. Bên kia cho biết công nhân đã rời đi hết và không tìm được người để dọn dẹp hiện trường, tôi chỉ còn cách phải tự nghĩ giải pháp.
Ông chủ bên kia cứ nói mãi rằng họ đã thanh toán mọi chi phí với đơn vị hành chính có thẩm quyền rồi, hơn nữa họ có quan hệ cá nhân rất tốt với vị Cục trưởng nào đó, thiết bị đo đạc lâu ngày không có người đến kiểm tra, mấy tháng liền báo cáo cũng không thấy phản hồi gì. Tôi tin lời đối phương nói nên đã ký nhận. Sau này, đến lúc thi công lắp đặt lưu lượng kế mới, lúc rút cạn nước để có thể đưa người xuống chỗ lưu lượng kế, tôi mới chết lặng. Tôi phát hiện đồng hồ đo không hề bị hư hỏng gì, chênh lệch giữa số gốc và số liệu báo cáo trực tuyến lên tới hàng chục nghìn tấn, chẳng khác nào chúng tôi vô cớ phải bỏ ra hàng trăm nghìn nhân dân tệ mà không được gì. Tôi đã báo cáo tình hình với lãnh đạo công ty và nói rằng số tiền hàng trăm nghìn này chúng ta không thể trả được. Sếp B nói rằng tất nhiên không trả, nhưng thời điểm này đến tìm đối phương thì họ cũng sẽ không thừa nhận. Sếp B hỏi tôi có biện pháp nào không, tôi nói cách duy nhất là điều chỉnh lại thiết bị đo. Tổng giám đốc B cũng đồng ý làm thế và bảo tôi đến gặp Tổng giám đốc C để nhờ ông bố trí người làm việc này.
Vừa rời khỏi văn phòng lãnh đạo, tôi liền hối hận. Đây không phải là dối trá sao? Sao tôi có thể chủ động đề xuất ý kiến tệ như vậy! Nhưng không làm thế thì báo cáo trực tuyến đúng với thực tế thật cũng không được. Ai sẽ trả số tiền hàng trăm nghìn này đây? Bản thân tôi trả không nổi. Vì vậy tôi tự an ủi mình, dù sao thì tôi cũng bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, tôi cũng không phải vì lợi ích cá nhân mà là vì lợi ích của công ty. Trách nhiệm chính trong vấn đề này thuộc về đơn vị sở hữu tài sản ban đầu. Họ giở mánh lới nên không liên quan gì đến tôi. Về đến nhà, tôi luyện công mà không sao tĩnh được, trong đầu toàn là những sự việc này. Từ Pháp, tôi biết làm như vậy là sai, nhưng từ phía con người, tôi lại biện giải cho bản thân. Hai ngày này, tôi vì chuyện này mà lo lắng hết sức, lại không có biện pháp nào khác. Tôi cứ yêu cầu người ta cài lại đồng hồ vậy. Sau khi chuẩn bị các loại hồ sơ báo cáo, tôi nhanh chóng gửi đến đơn vị xét duyệt hành chính và chờ hồi đáp.
Một hôm, tôi đang suy nghĩ về việc điều chỉnh lại đồng hồ. Bởi vì bộ phận phê duyệt yêu cầu phải giao nộp đồng hồ cũ khi thay thế đồng hồ mới nên tôi đã nói dối rằng đồng hồ cũ đã bị công nhân tháo bỏ và vứt đi rồi. Tôi tự vấn bản thân có nên tiếp tục phạm sai lầm nữa không? Đến lúc này, một niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi: Tôi làm như vậy là đang bôi nhọ Đại Pháp! Các đồng nghiệp trong công ty đều biết rằng tôi tu luyện Đại Pháp, người tu luyện Đại Pháp là đồng hóa đặc tính “Chân-Thiện-Nhẫn” của vũ trụ. Tôi làm như vậy là đi ngược với nguyên lý Đại Pháp, xảo trá để đạt được mục đích của mình thì có khác gì người thường trong xã hội? Ngoài mặt, đường đường chính chính hoàn thành công việc được lãnh đạo giao phó, nhưng trong nội tâm là để chứng tỏ bản thân có năng lực làm việc giỏi giang và là người mạnh mẽ! Đây là biểu hiện của sinh mệnh vị tư.
Đã làm sai thì tôi phải sửa. Ngày hôm sau đi làm, tôi đã gọi điện cho nhân viên bộ phận thẩm duyệt và nói rõ tình huống thực tế với anh ấy. Tôi chân thành xin lỗi anh ấy và nói: “Tôi đã sai rồi, tôi đã cho người chỉnh sửa thiết bị đo.” Nghe vậy, anh ta im lặng một lúc rồi nói rằng anh ta cần báo cáo chuyện này với lãnh đạo, và nói: “Anh đợi hồi âm của tôi nhé, có điều, tự ý sửa đổi thiết bị đo đạc không phải chuyện nhỏ đâu, sẽ phải chịu trách phạt. Mà trách nhiệm cũng không hoàn toàn ở chỗ anh, phía anh cũng có chỗ khó xử. Tôi có thể hiểu được.” Khi tôi nhận lỗi với người nhân viên kia qua điện thoại, các đồng nghiệp trong cơ quan cũng có mặt. Tôi cũng muốn mượn cơ hội để truyền đạt một thông điệp đến các đồng nghiệp. Tôi biết mình đã phạm sai lầm nên tôi muốn cải chính ngay bây giờ để làm một người tu luyện thành thực.
Sau đó, tôi được biết người nhân viên đó đã truy xuất cơ sở dữ liệu và phát hiện thiết bị đo lường trực tuyến từ xa không tải bất cứ dữ liệu nào lên trong nhiều năm, trong khi theo các quy định liên quan, họ phải xem xét và báo cáo dữ liệu hàng quý, điều này cho thấy họ cũng có trách nhiệm khi không giám sát sát sao. Cuối cùng, nhân viên đó thông báo với tôi rằng việc xử phạt coi như kết thúc. Bây giờ, thiết bị đo mới đã được lắp đặt và hệ thống đo lường trực tuyến từ xa đã khôi phục kết nối, mọi thứ đã đi đúng hướng. Cuối cùng, công ty đã xin được giấy phép thuận lợi mà không làm chậm trễ tiến độ thi công.
Sự việc này thực sự đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh đối với tôi, lời nói và việc làm của tôi tại nơi làm việc đã không dựa trên Pháp, điều đó cho thấy tôi đã học Pháp không tốt. Nhưng lúc đó, tôi không hướng nội tìm mà lại đổ nguyên nhân cho tình cảnh chung của xã hội. Tôi thấy xã hội Đại Lục đều là giả tạo, lừa lọc lẫn nhau. Tôi quá coi trọng kết quả trong công việc, coi chứng thực bản thân thành chứng thực Pháp; tôi không thể tĩnh tâm học Pháp và giữ vững tâm tính. Trái lại, thuận theo việc thăng chức và tăng lương của mình, tôi đã sinh trưởng rất nhiều tâm chấp trước, như tâm sĩ diện, tâm sắc dục khi chú trọng vào vẻ ngoài, tâm hiển thị v.v., do đó, can nhiễu và khổ nạn mới có thể lũ lượt kéo đến.
Mấy năm gần đây, tôi ra ngoài thuê nhà, cảnh sát ở đồn công an địa phương đã đến sách nhiễu tôi vào những ngày nhạy cảm. Một lần, khi vợ tôi ở nhà một mình, hai cảnh sát đến gõ cửa, nhưng cô ấy không mở cửa. Họ đã đập cửa hồi lâu, thậm chí còn kéo công tắc điện trước khi rời đi. Có vài lần, tôi đang xử lý vấn đề nan giải ở đơn vị thì họ gọi điện thoại đến để sách nhiễu. Vì nhân tâm nặng, tôi cảm thấy đối phương có ác ý, tôi cũng không sinh thiện niệm để họ minh bạch chân tướng mà lại lo lắng rằng họ sẽ thừa dịp bức hại tôi, do đó khi thấy điện thoại của họ gọi đến thì tôi thấy tâm phiền ý loạn.
Một lần, cảnh sát gọi điện ép tôi ngừng tu luyện, và nói rằng điện thoại của anh ta đang ghi âm. Tôi nói ngay: “Anh chớ ép tôi, tôi sẽ không nói. Hiện tại, tôi đang làm việc bên ngoài nên không tiện nói chuyện qua điện thoại.” Sau đó, tôi cúp điện thoại. Cảnh sát có lẽ cảm thấy tôi không chịu hợp tác là đang làm khó dễ anh ta, vì vậy đã sinh ra ác niệm và bắt đầu sách nhiễu chủ nhà, yêu cầu chủ nhà không cho chúng tôi thuê phòng nữa và ép chúng tôi phải chuyển đi.
Ngoài can nhiễu từ bên ngoài, thân thể tôi cũng xuất hiện trạng thái bất thường. Từ năm 2020 đến giờ, tôi bắt đầu rụng tóc; ban đầu chưa đến nỗi nào, nhưng sang năm sau đó thì càng nghiêm trọng hơn. Lúc đầu, tôi cho rằng do không có đủ thời gian luyện công nên bản thể chậm cải biến. Sau này, tôi ngộ ra rằng từ “发” (tóc) đồng âm với từ “法” (Pháp). Rụng tóc là để cảnh tỉnh tôi rằng nền tảng học Pháp của tôi bất ổn.
Tôi có những vấn đề gì không ở trong Pháp? Khi ấy, tôi cho rằng mình đã tiêm vắc xin, điện thoại vẫn dùng WeChat, là do hai sự việc này đây. Vì lúc đó, tôi tham gia công tác phòng chống dịch bệnh, vạn bất đắc dĩ ngày nào cũng phải làm việc qua nhóm WeChat, nên trong tâm rất không thoải mái. Khi đơn vị yêu cầu tôi tiêm liều vắc xin thứ hai, tôi kiên quyết không tiêm. Sếp đã gặp tôi nói chuyện hai lần và cho biết cấp trên yêu cầu mọi người trong công ty nhất định phải tiêm. Vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng không tiêm vắc-xin mới là đi theo con đường tu luyện chính lộ, mới có thể phá trừ sự bức hại của cựu thế lực đối với thân thể tôi, tôi sẵn sàng thà chịu mất việc chứ không tiêm vắc-xin. Lúc này, kinh văn mới “Hãy tỉnh” của Sư tôn được công bố, tôi mới biết mình đã ngộ lệch lạc và đi sang cực đoan. Gốc rễ của vấn đề là do bản thân học Pháp không tốt, đối đãi với việc trọng đại là tu luyện và cứu độ chúng sinh bằng tâm hữu cầu, đồng thời mang theo nỗi sợ rơi rớt tầng thứ, sợ bị cựu thế lực dùi vào sơ hở.
Kết quả là sợ cái gì thì cái đó đến. Vài tháng sau, khi giảng chân tướng và truyền bá phúc âm cho thế nhân, tôi bị người nào đó ác ý tố cáo. Lực lượng An ninh Quốc gia của phân cục Công an dẫn theo cảnh sát đồn công an tới bắt giữ và lục soát nhà tôi. Cảm ân Sư tôn từ bi bảo hộ, tôi và đồng tu người nhà đã chính niệm phản bức hại. Một ngày sau, tôi được trả tự do nhưng bị mất việc làm.
Sau khi trở về, tôi dành phần lớn thời gian để học Pháp, luyện công, đặc biệt là liên tục kéo dài thời gian bão luân và đả toạ, tưởng rằng như vậy nhất định có thể khiến tình trạng rụng tóc thuyên giảm. Nhưng tóc tôi rụng còn ghê gớm hơn, đến mức gội đầu xong, tôi còn không dám soi gương nữa. Khi đi trên đường, mắt tôi bất giác liếc nhìn đầu người khác. Đôi khi tôi còn ghen tị với những người trẻ tuổi có mái tóc dày. Những nhân tâm này gây náo loạn, tôi lúc đó mới nhận ra rằng trong suốt những năm qua cái tâm giữ thể diện của mình và chấp trước vào việc có hình tượng đẹp lại mạnh mẽ đến thế. Mọi người ở nơi làm việc đều không tin tôi đã gần 50 tuổi, mà nói rằng tôi trông như thanh niên trai tráng. Tôi nghe nhiều những lời như vậy, còn tưởng mình tu luyện tốt, trong tâm dương dương tự đắc. Thông thường trước khi ra ngoài, tôi sẽ soi gương một chút, theo bản năng dùng tay chỉnh lại đầu tóc. Khi mua quần áo, tôi cũng chú ý đến những loại có kiểu dáng đơn giản, nhưng chất liệu và gia công tinh xảo, đương nhiên giá cả không hề rẻ.
Giờ thì mái tóc của tôi thưa đi, làm ảnh hưởng đến hình ảnh của tôi, tác động sâu vào cái tâm giữ thể diện của tôi, mà duy hộ cho cái tâm này khỏi bị động chạm bằng cách tăng cường học Pháp và luyện công, vọng tưởng sẽ mau chóng giải quyết được ma nạn này. Đây không phải là tâm bất chính sao?
Sư phụ giảng:
“…nhưng mục đích chư vị đọc sách là để điều chỉnh thân thể chư vị, mục đích chư vị đọc sách là để bài trừ những thứ mà chư vị cho là ma nạn. Tôi truyền Đại Pháp ra là để độ nhân, vì để khiến con người tu luyện viên mãn, chứ không phải là để giúp con người giải quyết nguy nan gì hay trị bệnh gì, hoặc tống khứ những thứ gì mà con người cho là không tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc [1999])
Đoạn Pháp này của Sư phụ đã thức tỉnh tôi, trường ma nạn này dù là cựu thế lực áp đặt cũng vậy, hay là nghiệp lực của bản thân gây ra cũng vậy, trước tiên tôi phải sắp đặt cho chính cái tâm của mình. Trong ma nạn, tôi có thể bộc lộ ra chấp trước của bản thân, chính là nhân tâm ngoan cố duy hộ bản thân trong cơn thống khổ mà suy tính được mất, hay là nhất tâm phóng hạ đến cùng, làm một người tu luyện thực tu chân chính? Tôi phải chính niệm vượt quan!
Tôi cũng tìm thấy một vấn đề khác tồn tại trong tu luyện của mình – cái tình con người rất nặng. Lãnh đạo B năm nào cũng tăng lương cho tôi. Người khác đều nói rằng lãnh đạo đối với tôi thật tốt. Tôi trong lòng cảm kích ông ấy, đây chính là tình và là biểu hiện của sinh mệnh vị tư. Tại sao tôi luôn cảm thấy có chướng ngại trong việc giảng chân tướng cho giám đốc B, là vì tôi sợ ông ấy sẽ không vui. Tại sao tôi lại sợ ông ấy không vui? Là lo lắng ông ấy không tiếp nhận chân tướng sẽ có thành kiến với tôi, cuối cùng sẽ gây tổn hại đến lợi ích trong con người tôi. Cuối cùng vẫn là tư tâm bảo vệ bản thân đang tác quái.
Người tu luyện Đại Pháp phải tu thành bậc chính giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã. Trước tiên tôi phải buông bỏ tư tâm bảo hộ bản thân, thì mới có thể tu xuất từ bi với ông ấy, mới có thể thực sự làm tốt việc trợ Sư Chính Pháp. Tôi ngộ rằng mang theo cái tình mà giảng chân tướng cho người khác thì không nhất định đả động được họ. Nhưng sinh xuất tâm từ bi thì lại khác, nghĩa là đơn thuần chỉ vì tốt cho người khác mới có thể cảm động lòng người.
Tôi còn có một vấn đề lớn nữa, đó là chứng thực bản thân một cách hữu ý hay vô ý. Tại đơn vị công tác, tôi việc làm hết sức mình, truy cầu hoàn hảo, muốn chứng tỏ cho người khác thấy mình nghiêm túc, có trách nhiệm, có năng lực làm việc giỏi giang. Thực ra, trong tiềm ý thức, tôi có tâm hiển thị rằng tôi có bản sự và giỏi hơn người khác. Trong tu luyện, tôi hay dán mắt vào người khác, nhất là thiếu kiên nhẫn khi giao lưu với các đồng tu, lúc nào cũng chỉ trích đồng tu người nhà là không tinh tấn và nhân tâm nặng. Sau này, đồng tu mẹ lúc chia sẻ đã nói với tôi rằng, đôi khi bản thân bà trong quá trình vượt quan cảm thấy rất buồn vì tôi thường chỉ trích bà với vẻ mặt chán ghét. Tôi cảm thấy xót xa khi nghe điều này. Tôi không có chính niệm để giúp đỡ và khích lệ đồng tu, trái lại còn thể hiện ra thái độ trịch thượng, cảm thấy bản thân tu luyện tốt. Tuy nhiên, trong tu luyện, tôi thường xuyên ngộ sai lệch, cứ đi từ cực đoan này sang cực đoan khác, điều đó nói lên rằng bản thân tu quá kém.
Những vấn đề này của tôi đã rất nghiêm trọng rồi, trước mắt đều là những thứ cần phải tu bỏ ngay lập tức. Về cơ bản, chúng đều là các chủng nhân tâm sản sinh ra từ cái tư. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được đích thân Sư tôn cứu độ và được dung luyện trong Đại Pháp vũ trụ. Tôi mong bắt kịp các đồng tu, cộng đồng tinh tấn, từ sinh mệnh vị tư trong cựu vũ trụ thăng hoa thành sinh mệnh vô tư, đồng hóa với đặc tính “Chân-Thiện-Nhẫn” của vũ trụ.
(Phụ trách biên tập: Văn Khiêm)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/30/470701.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/17/221260.html
Đăng ngày 02-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.