Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Nội Mông Cổ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-12-2023] Vào ngày 29 tháng 6 năm 1996, có người nói với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta làm người tốt chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi cảm thấy người đang nói này rất thiện, tôi đã bật khóc và cũng muốn tìm hiểu xem môn Pháp này là như thế nào. Bởi vậy tôi đã tham gia lớp chín ngày mở băng ghi hình các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập pháp môn). Sư phụ lập tức điều chỉnh thân thể cho tôi.

Lúc đó tôi toàn thân đầy bệnh, như chứng đau nửa đầu, bệnh gan, bệnh dạ dày, rối loạn kinh nguyệt, đau thần kinh tọa, viêm khớp, các vấn đề về tim, và đau khớp khắp người. Tôi cao khoảng 1.72m nhưng chỉ nặng khoảng 46kg.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi thực sự cảm nhận được thế nào là một thân thể nhẹ nhàng vô bệnh. Tôi không còn cảm thấy mệt mỏi khi lao động chân tay, và cân nặng của tôi tăng lên tới 75kg. Nhìn thấy những biến hóa ở tôi, cả mẹ và con gái tôi cũng bước vào tu luyện Đại Pháp.

Không khí gia đình thay đổi

Trước khi tu luyện, quan hệ giữa tôi và gia đình chồng không được hòa hợp. Khi bố chồng tôi nghỉ hưu, ông không để cho chồng tôi tiếp nhận chức vụ của ông mà lại giao cho em trai chồng tôi. Mẹ chồng tôi cũng để lại nhà và đất cho anh chồng, vì thế tôi và chồng tôi phải chuyển ra ngoài thuê nhà ở.

Lúc đó, tôi thực sự giống với kiểu người mà Sư phụ giảng: “Có bao nhiêu người chỉ vì một khẩu khí mà sống…” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân).

Tôi sống chính là vì chút khẩu khí đó và làm việc cật lực để kiếm tiền, tuy rằng kinh tế ngày càng tốt hơn nhưng thân thể của tôi cũng theo đó mà suy sụp, bệnh tật khắp thân. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tất cả bệnh tật trên thân đều biến mất, tâm tình cũng trở nên thư thái hơn.

Tôi nghe theo lời dạy của Sư phụ và muốn cải biến mối quan hệ với bố mẹ chồng. Vào dịp Tết Nguyên đán và những ngày nghỉ lễ, tôi mời bố mẹ chồng đến nhà ăn tối và tổ chức sinh nhật cho họ.

Vì tôi kinh doanh đồ ăn chế biến sẵn nên thỉnh thoảng tôi mời họ đến chỗ tôi dùng bữa, và họ rất hài lòng, quan hệ giữa chúng tôi dần dần trở nên tốt đẹp hơn. Mẹ chồng nhận thấy tôi không còn nhớ đến những chuyện trong quá khứ, sức khỏe của tôi cũng ngày một tốt lên, bà đã nói rằng: “Đại Pháp này khẳng định là rất tốt!” Chị dâu tôi nói: “Chị cũng muốn đến nghe Đại Pháp!”

Sau khi họ đến lớp chín ngày xem các bài giảng Pháp, tất cả đều đã bước vào tu luyện Đại Pháp, và tôi hướng dẫn họ luyện công. Bệnh zona của mẹ chồng tôi được chữa khỏi, tính khí cổ quái của bà cũng được cải thiện. Bầu không khí trong gia đình trở nên yên bình và hòa ái, đây là điều chưa từng có trước đây.

Tôi điều hành công việc kinh doanh của mình dựa trên tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, và khách hàng thích hợp tác với tôi. Có lần tôi giao hàng cho một nhà hàng, và khách hàng trả thừa cho tôi hơn 300 nhân dân tệ. Tôi đã trả lại toàn bộ tiền thừa cho anh ấy. Vị khách này cao hứng nói: “Nếu tất cả chúng ta đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì xã hội này sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhiều, và chúng ta cũng được sống một cuộc đời yên bình. Kể từ giờ, tôi sẽ chỉ mua hàng của chị vì chất lượng sản phẩm tốt và giá cả phải chăng!”

Kiên định bước trên con đường tu luyện

Kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, nhiều gia đình thiện lương và tường hòa đã bị móng vuốt của ma quỷ phá nát, hoàn cảnh tu luyện của các đệ tử Đại Pháp cũng bị hủy hoại. Vì lương tri và chính nghĩa, tôi đã dùng hành động thực tế để duy hộ Đại Pháp, giảng chân tướng, phá hoang ngôn, tất cả vì để cứu người. Bất chấp cuộc bức hại của tà ác tàn khốc đến đâu, tôi không bao giờ do dự hay hối tiếc khi bước trên con đường chứng thực Đại Pháp, cứ như vậy đến nay đã 24 năm trôi qua.

Vào ngày 23 tháng 7 năm 1999, hàng chục người chúng tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Khi tàu gần đến nơi, các nhân viên cảnh sát đã lên tàu để kiểm tra. Một cảnh sát có vũ trang nói: “Ở đây ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì mau nói ra. Nếu không nói, để chúng tôi tra ra được thì sẽ bắn chết”. Tôi chỉ động một niệm: “Những gì người này nói không được tính”. Sau đó viên cảnh sát lập tức bước xuống tàu.

Chúng tôi đến quảng trường Thiên An Môn và đi loanh quanh nhưng không biết phải đến đâu để thỉnh nguyện, và đã nghỉ qua đêm ở bên đường. Ngày hôm sau, chúng tôi đi đến Đại lễ đường Nhân dân. Cảnh sát sau khi nghe tin chúng tôi là học viên Pháp Luân Công, liền bắt chúng tôi lên xe và đưa đến sân vận động Phong Đài. Tôi đã giảng chân tướng cho cảnh sát, giảng rằng Đại Pháp dạy người ta làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn, có hiệu quả thần kỳ trong việc chữa bệnh khỏe người, cũng như kể về những biến hóa của cá nhân tôi sau khi luyện công. Cảnh sát nghe hiểu chân tướng, và nói: “Được rồi, cứ ở nhà luyện công thôi”, sau đó thả chúng tôi đi.

Vào ngày thứ ba, chúng tôi lại đến quảng trường Thiên An Môn. Chồng tôi đã đến tìm tôi, anh ấy nhìn thấy tôi và cưỡng chế tôi lên xe quay trở về. Trên chuyến tàu rời Bắc Kinh, tôi nhìn về hướng Bắc Kinh và không cầm được nước mắt: “Thưa Sư phụ, trước khi Chính Pháp kết thúc, con sẽ lại quay trở lại!”

Sau khi trở về nhà, tôi bị cảnh sát lừa vào trại tạm giam và bị giam ở đó trong ba tháng. Sau đó họ chuyển tôi đến một trại giam thành phố. Khi một phóng viên đến phỏng vấn tôi nhằm chế tác một video phỉ báng Đại Pháp, tôi đã từ chối và nói: “Trước kia thân thể tôi vốn không khỏe, tôi cao 1m72 mà nặng chỉ khoảng 46kg. Tu luyện Đại Pháp đã giúp tôi trở nên khỏe mạnh, chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để có một cuộc sống tốt đẹp. Đây là một công pháp vô cùng tốt!” Một cảnh sát hỏi tôi: “Chị có thể nói đôi điều về Sư phụ của chị không?” Tôi trả lời: “Sư phụ Đại Pháp, nếu dùng ngôn ngữ của nhân loại thì không cách nào để hình dung!” Họ nghe xong lời này của tôi thì đều rời đi mất.

Trong lúc luyện công tôi nghĩ: “…đầu dẫu bị chặt rớt xuống thì thân này vẫn ngồi đả toạ nơi đây” (“Phơi bày rõ”, Tinh Tấn Yếu Chỉ). Vì vậy tôi bắt đầu thiền định, cảm giác chưa đầy mười phút sau thì một cảnh sát đến bảo tôi thu dọn đồ đạc và về nhà. Sau đó họ đưa tôi đến một trung tâm tẩy não địa phương.

Tại trung tâm tẩy não, họ cưỡng chế buộc chúng tôi phải từ bỏ tu luyện. Mỗi ngày chúng tôi chỉ được cấp một ít thức ăn, và sau khi lũ ruồi đã ăn no và thức ăn bị bỏ đi thì chúng tôi mới được ăn. Hàng ngày chúng tôi phải chịu đủ mọi hình thức tra tấn, chẳng hạn phải chạy bộ, phơi nắng, ngồi xổm trong thời gian dài, và bị cùm chân khi đi dọc theo bức tường. Gót chân của tôi bị mòn và tôi không được phép đi vệ sinh. Tôi nghĩ: “Sinh mệnh của tôi, sinh vì Đại Pháp, tử cũng vì Đại Pháp. Tôi sẽ không từ bỏ tu luyện”. Với một niệm này, ngày hôm sau họ đã thả tôi ra.

Tôi bị coi là trọng điểm của cuộc bức hại tại địa phương. Mỗi khi có lệnh từ trên xuống, tôi sẽ bị bắt và bị giam giữ trong trại tạm giam. Tôi nhẩm niệm các Kinh văn “Phơi bày rõ”, “Vị trí”, đọc “Hồng Ngâm” và luyện công. Sau đó, các đồng tu bị giam giữ ở đó đều bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức một cách phi pháp, còn tôi được thả về nhà.

Mẹ tôi và tôi cùng một học viên khác lại đến Bắc Kinh một lần nữa. Lần này chúng tôi đi đường vòng để tránh bị phát hiện. Chúng tôi đã gặp một nữ học viên đến từ vùng nông thôn ở tỉnh Cát Lâm. Cô ấy nói rằng vì không có lộ phí đi đường nên cô ấy đã bán con bò duy nhất của mình để có thể đến được Bắc Kinh duy hộ Pháp. Khi chúng tôi đang ngồi tĩnh tọa luyện công trên quảng trường Thiên An Môn, một số cảnh sát đã đến bắt chúng tôi. Chúng tôi từ chối đi cùng họ. Tôi nói: “Chúng tôi không có tội!”

Sau đó họ đưa chúng tôi đến một đồn cảnh sát. Trong lúc kiểm tra sức khỏe, mẹ tôi vừa bước vào phòng khám đã cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Họ kiểm tra nhịp tim của bà và nhận thấy nó đập hơn 200 lần một phút. Nhưng khi bà bước ra khỏi căn phòng đó thì nhịp tim lại trở về bình thường. Vì mẹ tôi không cho cảnh sát biết bà từ đâu đến nên họ đã đưa bà ra ga tàu mua vé, sau khi đẩy bà lên tàu thì rời đi.

Tôi bị bắt cóc và bị đưa đến trại giam Xương Bình ở Bắc Kinh. Vì tôi không chịu báo danh nên họ cấp cho tôi số 180. Tôi tuyệt thực ở đó hơn 20 ngày. Cảnh sát trói chân tôi và bức thực tôi. Họ luồn một cái ống qua mũi tôi và xuống đến tận phổi. Tôi đau đớn đến mức không thể kêu lên được. Cuối cùng tôi đã nôn ra mọi thứ mà họ ép vào. Họ biết cái ống đã đưa được vào phổi của tôi và sau đó truyền một ít nước muối.

Tôi nghĩ: “Hãy giao cấp mọi thứ của bản thân cho Sư phụ”. Tôi nhắm mắt lại và không nói gì cả. Miệng và mũi tôi liên tục chảy máu. Sau khi cảnh sát nhìn thấy cảnh này, họ đã nhanh chóng kéo tôi ra ga tàu và hỏi tôi sống ở đâu, nhưng tôi không trả lời. Một nam cảnh sát đi mua vé, còn một nữ cảnh sát đưa tôi đến nhà ga. Sau khi lấy được vé, họ đẩy tôi lên tàu. Nữ cảnh sát suýt bật khóc nói với tôi: “Chị sau này nhất định phải chú ý thân thể…”.

Mẹ tôi và tôi dưới sự chỉ dẫn của Sư phụ, lại lên xe buýt trở về nhà và thân thể chúng tôi không có tổn thương gì.

Vào tháng 9 năm 2000, hơn chục học viên Đại Pháp chỗ chúng tôi đã bị bắt cóc và bị đưa đến một trung tâm tẩy não ở thành phố để cưỡng bức chuyển hóa. Chúng tôi phải chịu sự tra tấn tàn khốc và lừa dối. Cuối cùng, tôi là người duy nhất còn lại không bị chuyển hóa. Cả chồng và các con tôi đều đến van xin tôi từ bỏ tu luyện. Tôi nói: “Mẹ trước đây vốn một thân đầy bệnh, nhờ tu luyện Đại Pháp mà mọi bệnh tật được chữa lành. Nếu người khác phỉ báng Đại Pháp, mẹ có nên thuận theo không?” Sau khi đội trưởng Đội An ninh quốc nội nghe thấy điều này, ông ta đã gửi tôi đến trại lao động cưỡng bức.

Tôi tuyệt thực trong trại lao động và lính canh đã bức thực tôi. Họ dẫm lên bụng tôi và véo mũi để bức thực tôi. Lúc đó tôi trở nên không tự chủ được bản thân. Cảnh sát đánh đập, treo cổ, còng tay, đá và bắt tôi phải đứng, họ dùng đủ mọi cách để tra tấn tôi không ngừng nghỉ. Kết quả là tôi đã đứng ở bờ vực sinh tử.

Nếu tôi không “chuyển hóa”, họ sẽ không ngừng tra tấn tôi. Tôi đã ngất xỉu khi đang đứng. Bác sĩ nhà tù tới kiểm tra và đo được nhịp tim của tôi hơn 200 lần một phút. Vì thế họ ngừng tra tấn tôi. Ngày hôm sau, họ chuyển tôi tới một trại lao động khác. Trong trại lao động này, họ không còn dùng bạo lực để chuyển hóa tôi, nhưng lại kéo dài thời hạn giam giữ tôi thêm sáu tháng. Sau hai năm rưỡi bị bức hại trong trại lao động, cuối cùng tôi đã trở về nhà.

Về đến nhà, tôi phát hiện chồng mình đã ngoại tình với người phụ nữ khác và yêu cầu tôi ly hôn. Tòa án sau đó ra phán quyết ly hôn. Toàn bộ căn hộ, đất đai, và mọi thứ trong đó đều được trao cho chồng tôi. Tôi không tranh giành bất cứ thứ gì và trở về sống cùng với mẹ.

Vạch trần hoang ngôn, cứu thế nhân vượt qua đại kiếp

Sau khi trở về nhà, mẹ tôi nói: “Hãy điều chỉnh bản thân cho tốt, học Pháp và luyện công rồi chúng ta sẽ ra ngoài cứu người”.

Mẹ tôi và tôi dùng xe ba bánh để chở tài liệu chân tướng Đại Pháp. Vào ban ngày, chúng tôi mang theo những túi lớn tài liệu, cùng với một ít đồ ăn khô và nước, và đi bộ đến những ngôi làng gần đó để phát tài liệu. Sau đó chúng tôi đợi trên sườn đồi cho đến khi trời tối rồi mới vào trong làng và phát tài liệu suốt đêm.

Chúng tôi sẽ trở về nhà vào lúc bình minh. Tôi đi bộ nhiều đến nỗi móng chân có vết bầm tím bên dưới. Nhưng mẹ tôi nói: “Mẹ không mệt chút nào, cứ như thể chân đi không chạm đất vậy”. Mẹ tôi và tôi đã phát tài liệu chân tướng đến từng ngôi làng lân cận.

Anh rể tôi nói: “Mẹ ơi mẹ làm việc này thật khổ quá. Mẹ đừng đi nữa, để con dùng xe máy chở em đi”. Cuối cùng anh ấy đồng ý chở tôi đi cùng một túi lớn tài liệu. Đến một ngôi làng, tôi xuống xe để đi phát tài liệu. Sau khi phát xong anh ấy lại chở tôi đến ngôi làng tiếp theo. Thế là tất cả các ngôi làng trong phạm vi 100 dặm quanh khu vực này đều được tôi phân phát hết tài liệu.

Sau đó mẹ tôi bị cảnh sát bắt giữ khi đang phát tài liệu và bị kết án phi pháp bốn năm tù.

Sau khi mẹ tôi được thả ra, để tránh bị can nhiễu và bức hại, chúng tôi đã chuyển lên thành phố và thuê một căn hộ. Vì không có thu nhập nên chúng tôi sinh hoạt rất đơn giản. Đôi lúc tôi đi siêu thị để nhặt những lá rau còn sót lại. Tôi để dành những lá non cho mẹ và ăn những lá già.

Tôi cũng giảng chân tướng ở thành phố này chủ yếu thông qua việc phát tài liệu. Tôi đã tự mình bao quát toàn bộ khu vực, và giờ tôi gần như đã phát tài liệu toàn thành phố lần thứ hai.

Một niệm thiện đãi Đại Pháp, nhận được hạnh phúc và bình an

Gia đình anh rể đắc phúc báo

Bởi vì anh rể đã giúp mẹ tôi và tôi phát tài liệu chân tướng cứu người nên đã đắc được phúc báo. Trong một lần đi xe máy thì anh bị ô tô tông trúng, xe máy của anh bị vỡ thành từng mảnh. Anh nói lúc đó như có vật gì đó ôm lấy người anh rồi từ từ đáp xuống lề đường. Người lái xe vô cùng sợ hãi nhưng anh rể vội nói: “Không sao đâu, tôi sẽ không đòi tiền anh đâu”. Sau khi về đến nhà, anh ấy nói với chúng tôi: “Anh đã đáp xuống lề đường một cách an toàn, chính là Sư phụ Lý đã cứu anh. Đại Pháp thật là tốt! Cảm tạ Lý Sư phụ!” Sau đó anh ấy đến quỳ trước pháp tượng Sư phụ và khấu đầu bái lạy.

Con gái của chị tôi bị đau đầu, cháu đau đến mức bật khóc thành tiếng và muốn gọi điện cho mẹ cháu. Tôi nói: “Có Pháp tượng của Sư phụ ở đó. Cháu không cầu cứu Sư phụ mà gọi điện cho mẹ thì có ích gì?” Cháu không muốn nghe tôi nói mà chỉ muốn gọi cho mẹ mình. Đến khi không thể chịu đựng thêm nữa, cháu liền quỳ xuống trước Pháp tượng và nói to: “Sư phụ!” Sau đó cháu khấu đầu hai lần. Trước khi cháu đứng dậy, cơn đau đã biến mất. Cháu mỉm cười nói với tôi: “Cơn đau biến mất rồi! Cháu không còn đau nữa!”

Cháu trai tôi cũng rất tin tưởng Đại Pháp. Cháu thường dọn dẹp nơi ở của mình cho một số học viên đến tá túc để tránh bị bức hại và còn cung cấp thức ăn cho họ. Cháu làm việc trong lĩnh vực kinh doanh cải tạo nhà ở. Sau khi đón các học viên vào ở nhà mình, cháu đã nhận được phước lành. Cháu bắt đầu kiếm được 200.000 nhân dân tệ mỗi tháng và bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình. Hiện tại tài sản của cháu ước tính có giá trị vài chục triệu nhân dân tệ. Cháu cũng thường giúp đỡ các đệ tử Đại Pháp về mặt tài chính.

Gia đình chủ nhà đắc phúc báo

Mẹ con tôi cùng nhau thuê một căn hộ. Khi thấy sân của chủ nhà bị bẩn, tôi đã mua một cây chổi lớn, sau đó dọn dẹp sân trước nhà, trong và ngoài sân rồi treo cây chổi ở đó để tiện dọn dẹp sau này. Chủ nhà nhìn thấy thì vui vẻ nói: “Chị chưa gặp ai tốt như em cả!”

Có lần cô ấy ra ngoài đi làm còn tôi ở nhà nấu mỳ. Khi cô ấy trở về, tôi bảo cô rằng: “Em vừa nấu xong chỗ mỳ này. Chị không cần nấu ăn nữa, hãy ăn chút mỳ này nhé”. Cô ấy nói: “Em đúng là một người tốt, em đối xử với chị còn tốt hơn cả em gái của chị!” Nói đến đây thì cô ấy bật khóc. Tôi đã giảng chân tướng và cô ấy đã hoàn toàn tiếp nhận. Cả gia đình ba người nhà cô ấy đều đồng ý thoái ĐCSTQ.

Vào năm 2011, cảnh sát của tà đảng đã phát hiện ra chỗ ở của chúng tôi. Lúc cảnh sát đến tôi không có ở nhà. Chủ nhà muốn gọi điện báo cho tôi đừng về, nhưng cô ấy lại không biết số điện thoại của tôi. Cô ấy đã rất lo lắng. Cô ấy nói với cảnh sát rằng: “Tôi nói cho các anh biết, bà lão sống trong căn hộ đó mắc bệnh tim. Nếu các anh dọa làm bà ấy sợ mà chết trong nhà tôi, các anh sẽ không xong với tôi đâu!”

Cảnh sát sợ không dám đi vào trong nhà. Sau khi họ đi khỏi thì tôi trở về nhà. Chủ nhà nói rằng: “Nếu chị biết số điện thoại của em thì chị đã trốn vào nhà vệ sinh và gọi cho em rồi”. Mẹ tôi cất sách Đại Pháp và ảnh pháp tượng của Sư phụ vào một cái túi. Sau khi cảnh sát rời đi thì mẹ tôi đưa chiếc túi cho chủ nhà và nhờ cô ấy cất giữ giúp. Chủ nhà nói rằng: “Hãy cất chúng trong phòng của cháu!”

Gia đình chủ nhà rất nghèo, hai người con trai của cô ấy vẫn chưa kết hôn. Sau khi cô ấy bảo vệ chúng tôi, hai người con trai đều lấy vợ. Một trong hai người con trai đã kết hôn với con gái của một gia đình sở hữu tài sản trị giá hàng chục triệu tệ, nên chủ nhà không phải tốn một xu nào cho việc cưới xin. Chủ nhà rất vui vẻ, ngày nào cô ấy cũng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Gia đình anh trai của chủ nhà cũng nghe tôi giảng chân tướng và cả gia đình đều thoái ĐCSTQ. Ngay trước khi tôi chuyển đi, tôi đã lắp đặt đĩa vệ tinh cho chủ nhà để thu các chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân.

Lời kết

Trong suốt 27 năm tu luyện, tôi đã trải qua biết bao quan nạn. Nhưng nhờ có những Pháp lý vô biên của Sư phụ khải ngộ, cũng như dưới sự từ bi bảo hộ của Sư phụ mà tôi đã vượt qua được. Sư phụ đã vì đệ tử mà hao tận tâm sức, đó thực sự là Phật ân hạo đãng! Không một ngôn từ nào có thể biểu đạt hết lòng cảm ân của đệ tử đối với Sư phụ, tôi chỉ biết nghe theo lời Sư phụ, làm tốt những gì đệ tử Đại Pháp cần làm, và theo Sư phụ trở về nhà!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/9/468604.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/4/216083.html

Đăng ngày 13-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share