Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 09-09-2024] Từ khi chuyển đến thành phố nơi tôi đang sống, tôi thực sự lo lắng về việc bán vé Shen Yun ở địa phương mình. Trong khi hầu hết các thành phố khắp Bắc Mỹ và châu Âu đều bán hết vé, các show diễn chật kín khán giả, thì thành phố của chúng tôi lại ì ạch ở phía sau. Theo tôi thấy, việc bán được ít vé có quan hệ chặt chẽ với trạng thái tu luyện tổng thể của học viên địa phương. Chỉ cần tất cả chúng ta phối hợp và đề cao như một chỉnh thế, thì kết quả chắc chắn sẽ tốt.
Sư phụ giảng:
“Thần Vận là có sức cứu người mạnh nhất trong tất cả các hạng mục cứu người.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018, Giảng Pháp tại các nơi XV)
Vậy nên chúng ta phải cố gắng làm cho thật tốt trong hạng mục Shen Yun.
Tôi có vinh dự được gặp Sư phụ trong sự kiện quảng bá Shen Yun lần đầu tiên, lần gặp đó như một lời nhắc nhở thường xuyên để tôi cố gắng hết sức, và dùng mọi phương cách mà tôi có thể nghĩ ra trong việc quảng bá Shen Yun.
Năm nay, việc bán vé ở thành phố chúng tôi đã có cải thiện và tôi có cảm giác nhẹ nhõm đôi chút. Tuy nhiên, tôi không ngờ các show diễn Shen Yun ở một thành phố vùng Vermont lại không được tốt. Sau đó, tôi xem cuộc phỏng vấn một khán giả đã xem Shen Yun ở Florida. Cô ấy hào hứng nói rằng đã nghe nói đến Shen Yun hơn 10 năm rồi nhưng cô không thể tìm thấy bất kỳ show diễn nào ở Vermont nơi cô sinh sống. Năm ngoái, cô chuyển đến Florida và cuối cùng đã hoàn thành được ước nguyện của mình. Điều đó khiến tôi bị sốc bởi Shen Yun đã biểu diễn tại Vermont trong hàng chục năm rồi. Rõ ràng là hoạt động quảng bá Shen Yun tại Vermont đã được thực hiện chưa hiệu quả. Sau đó, tôi nghe nói rằng một show diễn đã bị hủy ở một thành phố khác bên cạnh, tôi lại càng lo hơn.
Những thiếu sót ở hai thành phố đó làm nổi rõ sự thất bại trong hoạt động quảng bá Shen Yun của chúng tôi, mà tôi tin rằng lẽ ra đã có thể giải quyết được. Tôi cảm thấy thất vọng, dường như tôi không hiểu rõ về tình hình chung và không có cách nào để tìm hiểu thêm. Tôi chỉ có thể tự nhủ rằng mình đã nỗ lực hết sức, nhưng không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chứng kiến sự thất bại ở một số phương diện. Tôi cảm thấy rất chán nản và còn oán trách các học viên điều phối chính.
Tôi nhận ra tu luyện của mình đã gặp bế tắc, và tôi cần giải quyết nó. Tôi hướng nội và tìm ra một số chấp trước: khao khát chứng thực bản thân, cái tình đối với các học viên, oán hận, hướng ngoại tìm, và ngạo mạn. Thế nhưng sự thất vọng về việc chúng tôi bán vé Shen Yun kém vẫn đè nặng lên tôi, không thể trừ bỏ. Tôi không biết mình sai ở đâu.
Đề cao thông qua chia sẻ với các đồng tu địa phương
Đúng lúc đó, một học viên nói với tôi rằng nhóm nhỏ của họ sắp tổ chức một buổi chia sẻ tâm đắc tu luyện. Tôi cảm thấy đây là cơ hội được Sư phụ an bài để tôi tháo gỡ nút thắt trong tâm. Vì thế, tôi háo hức tham gia cùng họ.
Mỗi bài chia sẻ của họ đều rất cảm động. Cuối buổi, tôi đã nói về sự bối rối của mình, các đồng tu đề xuất tôi hướng nội theo Pháp và chỉ ra một số vấn đề của tôi, đó là quá nóng lòng muốn hoàn thành các việc, thiếu thiện tâm đối với các đồng tu; khi nhìn thấy thiếu sót ở đồng tu thì sinh tâm oán giận và coi thường họ. Mỗi học viên đều là một đệ tử của Sư phụ, đều được Sư phụ coi sóc và an bài. Chúng ta cần trân quý và đối xử với nhau bằng sự chân thành thiện lương. Những chia sẻ kiên nhẫn từ các đồng tu đã mở rộng tâm tôi, và ngay lập tức tôi đã nhận ra vấn đề của mình nằm ở đâu.
Sư phụ giảng:
“Các đệ tử Đại Pháp đối với việc chư vị đang tu luyện tại thế gian người thường, chư vị đều có một nhận thức minh xác [dựa] trên Pháp Lý, tức là không chấp trước vào ‘được–mất’ của người thường, kể cả các sự tình mà chư vị [gặp] trong chứng thực Pháp, cũng không nên quá giữ mãi ý kiến của mình đề xuất, cứng nhắc rằng ‘tôi phải làm thế này thế kia’, rằng thế chư vị mới có thể kiến lập uy đức trong vũ trụ; không phải như vậy. Chư vị có một phương pháp tốt, có một ý tưởng xuất hiện, chư vị có trách nhiệm với Pháp, có dùng ý kiến của chư vị hay không, có dùng phương pháp của chư vị hay không cũng không quan trọng. Nếu như cách làm của người khác cũng đạt được hiệu quả tương đồng, thì chư vị không chấp trước vào bản thân, mà trái lại, chư vị đồng ý với người kia; bất kể là chư vị có đề xuất cách làm của chư vị hay không, chư Thần đều có thể thấy: ‘ông thấy không, người kia không có tâm chấp trước, họ có thể độ [lượng], khoan dung lớn như thế’. Chư Thần thấy gì? Chẳng phải họ thấy [sự khoan dung của quý vị] như vậy sao. Khi chư vị chấp trước vào việc nhấn mạnh bản thân mình, thì chư vị đang dùi vào sừng bò. Chư Thần trên thiên thượng thấy vậy rất khó chịu. Dẫu miệng chư vị cứ nói mãi là vì Đại Pháp, rằng ‘cách làm của tôi tốt, có thể đạt được điều này điều khác’, có thể đúng là như vậy, nhưng chúng ta cũng không thể có loại chấp trước quá giống như người thường như vậy. Nếu có thể thật sự làm được như thế, chúng Thần đều sẽ nói rằng cá nhân ấy thật xuất sắc. Chư Thần không phải là vì thấy phương pháp của chư vị phát huy tác dụng rồi mới đề cao tầng cho chư vị, mà là thấy nhận thức về vấn đề này của chư vị được đề cao rồi mới đề cao tầng cho chư vị. Đó chính là Pháp Lý chân chính {Chính Pháp Lý}. Nói rằng ‘tôi đã có công lao nhiều ngần này thì tôi phải thế này thế kia’, ấy là đối với người thường thì là như vậy, đối với Pháp Lý của vũ trụ thì tại một số đặc điểm nhất định, tại một số hoàn cảnh đặc thù nhất định thì có thể xét đến phương diện này, nhưng đề cao chân chính ấy là ‘xả bỏ’, chứ không phải là ‘đắc được’.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002, giảng Pháp tại các nơi II)
Đối chiếu một cách nghiêm túc trạng thái tu luyện của mình với những gì Sư phụ giảng, tôi nhận ra mình đã dưỡng thành một tư duy cứng nhắc, nơi mà trong tâm tôi mọi thứ phải là trắng hay đen. Tôi sẽ không cúi mình trước sự thật, cũng không chịu thừa nhận mình đã làm điều gì sai, cho dù bản thân phải trả giá rất lớn. Trong những năm qua, mặc dù tôi đã trở nên điềm tĩnh hơn, nhưng tôi chưa hoàn toàn thay đổi. Cái tư duy cứng đầu đó đã ngăn tôi không dễ tha thứ cho sai lầm của người khác và làm tôi hẹp hòi. Khi thứ gì phù hợp với niềm tin của tôi, tôi sẽ bám chặt lấy chúng. Nếu tôi tin rằng ai đó sai, tôi sẽ hình thành một quan niệm cứng nhắc về họ và nhìn nhận họ thông qua lăng kính đó, khiến tôi rất khó tha thứ cho lỗi lầm của họ. Tôi quyết định đã đến lúc cần phải thay đổi.
Bỏ lỡ cơ hội với đồng nghiệp
Một trong các đồng nghiệp cũ của tôi, người tôi đã làm việc cùng trong nhiều năm, có nhiều thói quen xấu. Một lần, anh ấy đến bên bàn tôi, lục lọi túi của tôi, và lật qua sổ ghi chép của tôi – tình cờ tôi chứng kiến điều đó. Tôi đùa đùa nhắc anh ấy đừng làm như thế và sự việc qua đi. Tuy nhiên, mặc dù bề ngoài tôi vẫn lịch sự với anh ấy, nhưng trong tâm tôi sinh phản cảm và coi thường những thói xấu của anh. Anh ấy thường khiến tôi khó chịu.
Cho đến hai tuần trước khi rời khỏi công ty, tôi mới chợt nhận ra sai lầm của mình. Anh ấy chỉ là một người thường, không biết đến Pháp. Ở trong người thường mà nước chảy bèo trôi, anh ấy dần biến thành không tốt, kỳ thực rất đáng thương. Vậy mà tôi đã không thể hiện chút từ bi nào đối với anh ấy. Thay vào đó, tôi còn không ưa anh ấy và không nghĩ tới việc giảng chân tướng về Đại Pháp cho anh. Là một sinh mệnh đang chờ được cứu, phía minh bạch của anh ấy hẳn đã cảm thấy tuyệt vọng mức nào; bảo sao anh ấy cứ khiến tôi thấy phiền phức.
Sau khi tôi nhận ra điều này, thái độ của anh ấy đối với tôi đã thay đổi hoàn toàn. Anh ấy chào tôi với nụ cười rất tươi và cử chỉ ấm áp. Đáng tiếc là, tôi đã không có cơ hội giảng chân tướng về Đại Pháp cho anh trước khi tôi rời đi, điều này đã để lại trong tôi một cảm giác nuối tiếc sâu sắc.
Chia sẻ phơi bày chấp trước
Mới đây, tôi có mâu thuẫn với một đồng tu lớn tuổi hơn tôi nhiều. Bà ấy quan tâm đến tôi và chia sẻ thể ngộ của bà ấy khi học Pháp, hy vọng rằng tôi có thể học hỏi từ bà mà nhanh chóng đề cao. Tuy nhiên, tôi tin rằng mỗi người có con đường riêng của mình, tôi không nên chỉ học theo bất kỳ ai mà phải tự ngộ theo Pháp. Tôi đã từ chối tiếp nhận các ý tưởng của đồng tu ấy cho dù bà rất cương quyết muốn thay đổi tôi.
Nhìn chung, tôi tôn trọng đồng tu ấy về mặt tuổi tác, nhưng tôi không thể theo bà trong vấn đề này, bởi tôi nghĩ đây không phải là một chấp trước thông thường mà là vấn đề nguyên tắc. Tôi muốn bà hiểu quan điểm của tôi, và tôi đã tranh luận với bà nhiều lần rồi. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy người kia sai, và không ai trong chúng tôi chịu lùi bước.
Sau đó, tôi nhận ra chấp trước của mình và bắt đầu cư xử với bà ôn hòa hơn. Mỗi khi thấy bà chứng thực bản thân, tôi lại tự kiềm chế để không trách cứ bà ấy nữa, mặc dù tôi vẫn tin là bà sai. Rồi đồng tu cao niên cũng nhận ra và bắt đầu thay đổi. Quá trình này cần có thời gian, và tôi đã học được cách để khoan dung hơn với người khác.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/9/481685.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/18/221270.html
Đăng ngày 26-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.