Bài viết của đệ tử Đại Pháp Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 19-09-2024] Tôi sinh ra ở vùng nông thôn, là con út bên nhà mẹ đẻ. Sau khi được gả cho nhà chồng, tôi lại trở thành chị dâu cả. Vì cha mẹ chồng đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên mấy anh chị em bao gồm chồng tôi trong đó cũng lần lượt bước vào tu luyện Đại Pháp.
1. Ba lần bưng sách, đột phá can nhiễu
Trước khi chồng tôi tu luyện Đại Pháp, anh mắc bệnh viêm gan vàng da, viêm phổi, viêm dạ dày, viêm tá tràng và phong thấp. Ở nông thôn, [chúng tôi] thầu nhà kính, toàn bộ hai mẫu đất đều do chính tôi hoàn thành. Mẹ chồng nói với chồng tôi: “Thân thể con đã không khỏe, không thể làm việc, vậy con tu luyện nhé.” Kể từ đó, chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi ấy, tôi vẫn không hiểu chồng lắm, bởi vì anh luôn ra ngoài học Pháp, không muốn ở nhà. Sau đó, con gái tôi đang học đại học, con về nhà vào kỳ nghỉ, con nói với tôi: “Cha con đi học Pháp rồi, mẹ có thời gian thì đi học theo cha nhé.” Câu nói của con khiến một người luôn bận việc nhà như tôi lần đầu tiên nảy sinh niệm đầu muốn học Pháp.
Một lần nọ, chồng để cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” trên giường sưởi, tôi đã cầm lên, thuận tay giở sách, trong sách đột nhiên nhảy ra một con sư tử màu vàng kim lấp lánh, nó nhảy vào tôi, tôi sợ hãi và nhanh chóng bỏ sách xuống. Không lâu sau đó, tình huống này lại xảy ra lần nữa. Sau khi chồng về nhà, tôi phàn nàn với anh: “Anh học sách gì vậy? Sao cả hai lần em giở sách đều xuất hiện con sư tử lớn, nhảy thẳng vào người em?” Chồng tôi tìm đến các phụ đạo viên Pháp Luân Công ở thị trấn, và hỏi nguyên nhân. Họ đã chuyển lời cho tôi: “Đó là can nhiễu, mục đích là để ngăn cản chị học Pháp.” Và họ bảo tôi yên tâm, nói rằng sẽ không có lần thứ ba. Quả nhiên, khi tôi bưng cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” lần thứ ba, tình huống tương tự không xuất hiện lại nữa. Thông qua học Pháp, tôi nhận thức được đây là một bộ sách dạy con người làm người tốt. Kể từ đó, tôi kiên định không lay động, hàng ngày đều đọc sách học Pháp.
Trước đó, tuy rằng tôi chưa hoàn toàn bước vào tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi luôn biết Pháp Luân Đại Pháp rất tốt. Mặt khác, là vì tất cả bệnh tật của chồng tôi đều biến mất; một nguyên nhân nữa là, những người tu luyện khác trong gia đình chồng khiến tôi chấn động sâu sắc.
Tháng 7 năm 1999, ác đảng Trung Cộng bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Trước cuộc bức hại, nhà nhà đều có người tu luyện, làng nào cũng có điểm học Pháp. Sau khi cuộc bức hại xảy ra, rất nhiều người đã đến Bắc Kinh để duy hộ Pháp, minh oan cho Đại Pháp.
Một ngày nọ, khi chú ba (em trai chồng) cũng là người tu luyện đi qua nhà kính của tôi, chú nói: “Chị còn làm việc à?! Chị nhìn xem mọi người đều đi Bắc Kinh rồi.” Tôi hỏi lại chú ấy: “Vậy sao chú không đi?” Chú ba nói: “Mọi đường đều bị phong tỏa, trạm xe toàn là công an, em làm sao đi?” Tôi thuận miệng nói: “Nếu chú thực sự muốn đi, thì đi bộ cũng có thể đi được.”
Vì câu nói này của tôi, nên sáng sớm hôm sau, người trong nhà phát hiện không thấy chú ba đâu. Hóa ra chú ấy mang theo bánh, và đi bộ từ làng [chúng tôi] đến Bắc Kinh để duy hộ Pháp. Khi đó, chú ba đi ba ngày ba đêm, mới đi đến Thừa Đức, tỉnh Hà Bắc. Khát nước thì [chú] uống nước chảy từ kênh; ban đêm, ngủ trên đống rơm bắp chất bên đường. Đến nơi chỉ cách Bắc Kinh vài trăm cây số, chú ba thực sự đi không nổi nữa, giày đã mòn, và chú cũng ăn hết bánh. Khi đến đường cùng, chú ba ngước nhìn lên trời và hét lớn: “Sư phụ! Đệ tử không thể tìm thấy Bắc Kinh, con nên làm sao đây?” Kết quả là một lúc sau, trên đường có một chiếc xe cá mập chạy tới, khi chạy qua chú ấy, tài xế cố ý ló đầu ra và hỏi: “Anh có lên xe không?” Thời đó, Bắc Kinh kiểm soát rất nghiêm ngặt, không có giấy chứng minh thì không cho vào Bắc Kinh, chú ba bất lực nói: “Tôi không có giấy chứng minh.” Tài xế nghe xong, liền nói: “Anh muốn đi Bắc Kinh à? Tôi chở anh.” Như vậy, tài xế đã chở chú ba một mạch đến đường Ngũ Hoàn, Bắc Kinh. Trong quá trình này, không có trạm kiểm soát nào xét giấy chứng minh của chú ba. Chú ba lập tức ngộ ra: Chiếc xe cá mập này là Sư phụ phái đến chở chú ấy.
Hôm nay nhớ lại trải nghiệm này của chú ba, tôi thấy cảm xúc đan xen, trong tâm mong ước hoàn cảnh tu luyện tập thể và có nhóm học Pháp ở khắp nơi như ngày xưa. Thành tâm hy vọng rằng các đồng tu có thể tìm lại tâm cảnh thù thắng và thần thánh khi đến Bắc Kinh để duy hộ Pháp vào năm ấy, tìm lại trạng thái tinh tấn tu luyện như thuở đầu.
2. Khảo nghiệm nghiêm khắc
Năm 1998, sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì học Pháp chưa sâu, thêm hai con gái lần lượt an cư lạc nghiệp ở Thâm Quyến, tôi đến vùng khác trông con cho hai con gái trong năm năm, nên khiến tôi dần dần rớt khỏi đội ngũ, thoát ly hoàn cảnh học Pháp. Năm 2009, sau khi về nhà, tôi đã thành lập nhóm học Pháp tại gia, tôi mới bắt đầu chú trọng làm ba việc, ra ngoài tặng tài liệu chân tướng, và giảng chân tướng trực diện.
Năm nay, tôi đột nhiên đối diện với một khảo nghiệm nghiêm khắc. Một ngày nọ, tôi đến nhà bà con ở xa để gửi máy phát thanh. Con gái của người bà con nói với tôi: “Chị dâu cả, chị đưa hai con gái đến nơi xa thế, tương lai chị già rồi thì làm thế nào? Ai đến thăm hỏi chị?” Sau khi nghe xong, trong tâm tôi lúc ấy hơi “lo lắng”, nghĩ đến đứa con trai duy nhất ở cùng thành phố với mình, nhưng con đã không đến nhà tôi trong nhiều năm, và cũng không nói chuyện [với tôi] khi dùng bữa vào năm mới. Nghĩ đến đây, tôi bất giác oán hận con dâu. Kết quả là, cái tâm oán hận này đã chiêu mời giả tướng nghiệp bệnh. Trước mắt tôi đột nhiên thấy mờ, giống như chụp lên một lớp màng, lúc nhìn thì thấy có sợi và ảnh chồng lên nhau, tôi cứ bị chảy nước mắt, nước mắt khiến ngực áo của tôi ướt đẫm. Tình trạng này kéo dài hơn một tháng, lúc nghiêm trọng thì tôi không thể ngủ ngon vào ban đêm.
Tôi đã chia sẻ việc này ở nhóm học Pháp, trong các đồng tu có người nói tôi nên hướng nội tìm, nói tôi luôn hướng ngoại nhìn người khác, không hướng nội nhìn bản thân, nên mới chiêu mời giả tướng nghiệp bệnh về mắt. Còn có đồng tu không đến nhà tôi học Pháp nữa, sợ giả tướng này sẽ truyền nhiễm.
Nghe những lời thẳng thắn của đồng tu, vì tôi ở trong quan nghiệp bệnh, chính niệm hơi yếu, nên tôi rất khó đón nhận, cảm thấy các đồng tu rất lạnh nhạt, không phải chế giễu, thì khoanh tay đứng nhìn. Nhóm học Pháp thành lập đến nay đã hơn mười năm, lúc bình thường mọi người có việc lớn việc nhỏ gì, tôi đều sẽ nghĩ cách giúp đỡ. Nhưng khi tôi cần mọi người nhất, thì không có ai gia trì chính niệm cho tôi. Bởi vì tâm tôi máy động, các đồng tu lại có những điều lo ngại khác nhau, dần dần không có ai đến nhóm học Pháp nữa, chỉ có một đồng tu hàng tuần đều đến học Pháp, phát chính niệm và giao lưu với tôi. Cô khích lệ tôi: Tất cả những thứ này không phải là vấn đề. Chị hãy giao phó hết thảy cho Sư phụ. Tôi nghĩ, đây chắc chắn là Sư tôn từ bi thấy đệ tử vẫn không thể đột phá giả tướng nghiệp bệnh, khi tôi khổ sở bất lực, [Ngài] cho đồng tu này đến giúp tôi.
Vì tôi không bỏ nhân tâm, nên giả tướng nghiệp bệnh vẫn không biến mất. Con trai tôi rất lo lắng, con đưa tôi đến [bệnh viện] địa phương và Bắc Kinh để kiểm tra, kết quả chẩn đoán nói là bị cườm nước, đục thủy tinh thể. Nhưng điều kỳ lạ là, mỗi lần lấy máu xét nghiệm trước khi phẫu thuật, đều vì kết quả xét nghiệm cho thấy nhãn áp quá cao nên không thể làm phẫu thuật. Tôi ngộ ra, đó là an bài của Sư phụ. Tâm và mắt tương thông, mắt tôi không có bệnh, căn nguyên là ở cái tâm này của tôi, phẫu thuật có tác dụng gì chứ? Tôi hạ quyết tâm, không đến bệnh viện nữa, kể từ đó tôi kiên định tu luyện Đại Pháp, nhất định có thể giải thể giả tướng này.
Sau khi tôi bắt đầu tĩnh tâm học Pháp, tư tưởng của tôi dần dần trở nên lý tính, nhận thức được sở dĩ không có đồng tu đến nhóm học Pháp, có thể là vì tôi có cái tâm ỷ lại vào đồng tu. Nếu đã như vậy, thì tôi tu bỏ cái tâm này. Mỗi khi đến giờ học Pháp nhóm, tôi vẫn học Pháp và luyện công như bình thường. Tôi nghĩ tu luyện đáng quý ở chỗ kiên trì, nhóm học Pháp ở nhà tôi đã thành lập mười mấy năm, trong quá trình này bất kể là công an đến quấy nhiễu sau khi kiện Giang [Trạch Dân] hay “chiến dịch xóa sổ”, [nhóm học Pháp] chưa từng dừng lại. Vì vậy, bất kể có hay không có đồng tu đến học Pháp, nhóm học Pháp không thể giải tán, cho dù chỉ có một mình tôi, thì vẫn là học Pháp nhóm.
Trong quá trình này, tôi còn kiên định một niệm: Đồng tu bên ngoài không đến, tôi phải tìm lại từng đồng tu trong gia đình đã bỏ tu luyện, chúng tôi phải hình thành hoàn cảnh tu luyện tập thể, bởi vì tà ác sợ đệ tử Đại Pháp hình thành chỉnh thể.
3. Tìm lại đồng tu ngày xưa
Khi Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền đến địa phương, do ảnh hưởng của cha mẹ chồng, nên lúc đông nhất gia đình có chín người đắc Pháp tu luyện. Sau đó, vì những nguyên nhân khác nhau, nên mọi người lần lượt thoát ly tu luyện. Tôi triệu tập các chị em đến nhà để nói chuyện, tôi chia sẻ với mọi người: “Học Pháp nhóm và luyện công tập thể là hình thức tu luyện mà Sư phụ lưu lại cho chúng ta. Một mình ở nhà đọc Pháp, không phát hiện ra mình thêm chữ và sót chữ. Học Pháp nhóm thì khác, mọi người có thể chia sẻ với nhau, đề cao nhanh hơn. Học Pháp xong, còn có thể bắt cặp ra ngoài giảng chân tướng, nhất định có thể đốc thúc mọi người tinh tấn.” Kỳ thực, Đại Pháp sớm đã bén rễ trong tâm của các chị em, mọi người cũng từng cảm thấy phiền muộn về trạng thái không tinh tấn của mình, chỉ là thiếu động lực phấn khởi tiến lên mà thôi. Sau lần chia sẻ này, [tôi] cảm thấy tinh thần của mọi người [phấn] chấn lên.
Vẫn là địa điểm và thời gian như cũ, chỉ là thay đổi một loạt người, nhóm học Pháp ở nhà tôi trở lại náo nhiệt như xưa. Như vậy, chưa đến nửa tháng, nhóm học Pháp lần lượt đã có ba đồng tu trong gia đình giải đãi và rớt khỏi đội ngũ trở lại tu luyện.
Cô tư vốn không thể ngồi song bàn, giờ đây em không những ngồi song bàn, mà còn có thể dễ dàng hoàn thành bài công pháp bão luân trong một giờ. Trước đó, em không chú trọng giảng chân tướng, nhưng hiện nay, mỗi lần tham gia học Pháp nhóm xong, em đều lấy dây treo chân tướng đi tặng. Em làm công việc bán hàng, thường giới thiệu thức ăn vặt cho siêu thị, em mượn cơ hội đó để giảng chân tướng trực diện cho chúng sinh và tặng dây treo chân tướng. Trong quá trình đó, em lấy thân phận người thứ ba để giảng chân tướng và khuyên tam thoái (thoát ly các tổ chức Đảng, Đoàn và Đội của ĐCSTQ), trong những người đứng xem xung quanh có người sẽ phụ họa theo, có người nhanh chóng nhận dây treo chân tướng, và niệm trong miệng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.
Khi tham gia học Pháp nhóm, cô tư chia sẻ: “Em cảm thấy mọi người cùng nhau học Pháp và luyện công, trường năng lượng rất lớn, năng lượng rất mạnh, cảm thấy mọi người đều đang đề cao.”
Thỉnh thoảng sau khi học Pháp và chia sẻ xong, trời đã tối, các chị em sẽ ở lại nhà tôi. Mọi người đều đã tìm lại niềm vui học Pháp như thuở đầu, ngay cả cô năm đã không học Pháp ba năm cũng bắt đầu ra ngoài để tặng tài liệu chân tướng và khuyên tam thoái. Thậm chí em còn chủ động gánh vác chi phí nguyên vật liệu và máy móc cho điểm tài liệu ở nhà cô ba.
Thông qua trải nghiệm tìm lại đồng tu ngày xưa trong gia đình lần này, tôi rất xúc động, và có nhận thức sâu sắc về sự cấp bách của Chính Pháp cũng như tính trọng yếu của sự phối hợp chỉnh thể. Tôi vốn đã từng rất muốn đồng tu có thể ở lại nhà mình, chia sẻ nhiều với tôi, giúp tôi nhanh chóng giải thể giả tướng nghiệp bệnh, cái tâm đó là tư tâm mang theo quan niệm và cái tình của con người, nên các đồng tu đã lần lượt rời đi. Hiện nay, tôi giữ tâm thái tích cực đi tìm đồng tu ngày xưa, khích lệ mọi người lại tinh tấn, trong quá trình này không có quan niệm con người, nên các đồng tu đã không ngừng đến, và thực sự hình thành chỉnh thể. Pháp Luân Đại Pháp huyền diệu phi thường, khi tôi thực sự nhận thức Pháp từ trên lý tính, tôi mới phát hiện ra mình đã đi đường vòng rất nhiều trong tu luyện trước đây.
Hy vọng rằng trải nghiệm của tôi có thể mang đến một số đối chiếu cho đồng tu ở trong tình huống tương tự. Hy vọng rằng tất cả chúng ta đều có thể nhận thức Đại Pháp từ trên lý tính, thực sự tinh tấn lên, đi cho tốt và đi cho chính con đường tu luyện tương lai.
Nếu có chỗ nào không thỏa đáng, thì mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
(Phụ trách biên tập: Lý Minh)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/9/19/找回了學法如初的狀態-475327.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/12/221616.html
Đăng ngày 24-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.