Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 12-11-2024] Ngày 9 tháng 11 năm 2024, nhà hát N ở Wilmington, Delaware, Mỹ đã chiếu phim tài liệu State Organs (Nội tạng quốc doanh), một bộ phim được đề cử giải Oscar cho phim tài liệu năm 2025. Một cuộc thảo luận đã được tổ chức sau buổi công chiếu.

15facda0448a2d78a0962717e150deea.jpg

Cuộc thảo luận được tổ chức sau buổi chiếu phim tài liệu State Organs tại nhà hát N ở Wilmington, Delaware, ngày 9 tháng 11 năm 2024.

Bộ phim của đạo diễn đoạt giải Peabody, Raymond Chương, kể câu chuyện thương tâm về nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hậu thuẫn, tập trung vào những trải nghiệm của hai gia đình đang tìm kiếm người thân bị mất tích của họ.

Nhiều khách tham dự cho biết họ sẽ viết thư cho các thượng nghị sỹ liên bang của mình để đề nghị việc thông qua Đạo luật bảo vệ Pháp Luân Công giúp chấm dứt tội ác tàn bạo của ĐCSTQ. Dự luật đã được Hạ viện Hoa Kỳ thông qua vào tháng 6 năm nay và đang được Thượng viện xem xét. Dự luật nhằm trừng phạt những cá nhân và tổ chức có liên quan đến hành vi thu hoạch nội tạng từ người sống.

Sau khi xem bộ phim, ông Richard Kiger, một cựu luật sư, cho hay những tội ác của ĐCSTQ thật không thể tin nổi. “Điều làm tôi sốc nhất là sự tàn bạo của ĐCSTQ”, ông Richard cho biết. “Hãy tưởng tượng nội tạng của một người bị mổ lấy đi trong khi họ vẫn đang sống, mà thậm chí không được gây mê. Thật đau lòng khi điều như vậy lại xảy ra.”

Ông Kiger cho hay trước đây ông không hề biết đến quy mô của nạn thu hoạch nội tạng. “Tôi không biết con số lại khổng lồ đến vậy, và tôi cũng không biết nó đã phát triển thành một ngành công nghiệp. Thật kinh khủng. Bộ phim đã cho thấy rõ ràng đây không chỉ là một thảm kịch, mà là một ngành công nghiệp có hệ thống, vì mục đích lợi nhuận nhắm vào những người vô tội.”

Ông cho biết điều quan trọng là phải hành động ngay lập tức. “Tôi dự định sẽ viết thư cho các thượng nghị sỹ và nghị sỹ Quốc hội của chúng tôi. Chúng ta không thể để lịch sử lặp lại – đây là một cuộc diệt chủng mới”, ông Richard cho hay. “Là một con người, mỗi người chúng ta nên làm điều gì đó.”

Bộ phim còn khích lệ ông tìm hiểu sâu về vấn đề này. “Tôi sẽ tiếp tục ghi chép lại các cuộc họp và sự kiện trong tương lai. Tôi nghĩ việc cập nhật thông tin là bước đầu tiên. Tôi không biết một mình có thể làm được gì, nhưng tôi tin mỗi việc nhỏ đều có giá trị. Ngay cả khi chỉ nói chuyện với người khác về những gì tôi biết đến hôm nay cũng là một bước đi đúng hướng.”

Ông Kinger hy vọng bộ phim tài liệu này sẽ được công nhận rộng rãi hơn. “Bộ phim được đề cử giải Oscar cho phim tài liệu xuất sắc nhất, và tôi hy vọng nó sẽ chiến thắng. Bằng cách này, bộ phim sẽ tạo được tác động to lớn trên toàn thế giới.”

“Đây chính là nạn diệt chủng thời hiện đại”

Bà Monica Johnson, cựu giám đốc điều hành trong ngành vận tải hàng hóa, cho biết việc xem bộ phim là một trải nghiệm bà chưa từng có trước đây. “Đối với tôi, đây là một trải nghiệm học hỏi”, bà cho biết. “Tôi thích bộ phim tài liệu này vì nó giúp tôi hiểu về thế giới. Bộ phim này khác với bất cứ điều gì tôi từng xem trước đây. Bạn không thể nói nó thú vị, nhưng nó rất bổ ích. Tôi mừng vì mình đã đến xem vì tôi đã học được những điều mà tôi chưa từng biết.”

Trước đây, bà Johnson không biết gì về cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công và nạn thu hoạch nội tạng sống. “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến nó”, bà cho hay. “Nhưng bây giờ thì tôi đã biết, tôi nhất định sẽ kể với bạn bè của mình. Mọi người cần phải biết đến điều này. Đây là cuộc thảm sát thời hiện đại. Nó không phải là điều xảy ra từ 100 hay 200 năm trước, mà đang diễn ra ngay trong thời đại của chúng ta.”

Điều trong phim khiến bà Johnson sốc nhất là những hành vi tàn bạo. “Những người này bị giết hại một cách tàn nhẫn chỉ để lấy nội tạng của họ, và đằng sau tất cả những việc này là lợi ích kinh tế. Nó khiến chúng ta vô cùng phẫn nộ. Tệ hại hơn là nó không chỉ vì tiền, mà còn vì đàn áp đức tin của họ. Họ bị giết hại chỉ vì họ tu luyện Pháp Luân Công.”

Bà Monica cũng cho biết bà sẽ hành động. “Tôi dự định sẽ bắt đầu nói với bạn bè của mình về điều này vào bữa tối nay. Việc lan tỏa thông tin rất quan trọng vì khi bạn học được điều gì mới từ lịch sử, bạn không nên giữ nó cho riêng mình.”

Khi được hỏi về quan điểm của bà về sự xâm nhập của chủ nghĩa cộng sản vào Hoa Kỳ, bà nói: “Trước đây tôi không nghĩ nhiều về điều đó, những phim tài liệu này đã cho tôi một góc nhìn mới về nhiều điều.”

“Điều này có thể xảy ra ở bất cứ quốc gia chuyên chế nào.”

Bà Yasmin Bowman, nhân viên môi giới bất động sản, vô cùng lo ngại về nạn thu hoạch nội tạng của ĐCSTQ từ các học viên Pháp Luân Công còn sống. “Tôi cảm thấy bộ phim được làm rất hay”, bà cho biết. “Nó lôi cuốn và khiến mọi người tỉnh ngộ. Tôi không ngờ những điều như vậy lại đang diễn ra với quy mô lớn đến thế. Cuộc bức hại có hệ thống đối với các học viên Pháp Luân Công thật đáng sợ.”

Bà Bowman cho hay trước đây bà chỉ thấy những tin tức rời rạc về nạn thu hoạch nội tạng. “Tôi biết đó là một vấn đề, nhưng không biết mức độ lan rộng của nó. Bộ phim cho thấy rõ ràng đây không chỉ là một vấn đề, mà là một vấn nạn có sự phối hợp trên quy mô lớn. Nó chính là một cuộc thảm sát.”

Sự mất nhân tính thể hiện trong phim làm bà Bowman bị sốc. “Điều khiến tôi kinh hoàng nhất là sự tàn ác – hoàn toàn coi thường giá trị mạng sống của con người. Đây là những người ôn hòa tu luyện để cải thiện sức khỏe và trạng thái tinh thần, nhưng họ lại bị bức hại vì điều đó. Khi tôi nghĩ về sự tồn tại của những tội ác vô nhân đạo đến mức độ này và có thể xảy ra ở bất kỳ quốc gia chuyên chế nào, điều đó thực sự đáng sợ.”

Bà Bowman nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nâng cao nhận thức cho công chúng. “Tôi thấy sự kiện này được quảng cáo trên Facebook và cảm thấy mình phải đến xem. Tôi mong rằng nhiều người hơn nữa có thể xem bộ phim này và hiểu điều gì đang xảy ra. Vấn đề này cần sự chú ý trên toàn cầu, và những bộ phim tương tự như vậy có thể giúp mọi người biết đến nó.”

Ngoài việc bị sốc, bà Bowman cũng được truyền động lực để hành động. “Tôi dự định sẽ liên hệ với các văn phòng của Thượng nghị sỹ Coons và Carper. Tôi cũng sẽ nghiên cứu để tìm hiểu thêm. Tôi chưa biết hiện giờ mình có thể làm gì khác, nhưng tôi biết tôi không thể không làm gì.”

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/12/484956.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/17/221696.html

Đăng ngày 22-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share