Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-07-2024] Những năm gần đây, tôi cảm thấy rằng trang Minh Huệ là một nền tảng mà thông qua đó Sư phụ thể hiện sự từ bi và quan tâm lớn lao đối với các đệ tử của Ngài. Những trải nghiệm cảm động trong quá trình tu luyện của các học viên cho thấy những thể ngộ sâu sắc của họ về Pháp và cách họ làm tốt ba việc trong môi trường của mình. Thông qua trang Minh Huệ, Sư phụ cho phép các đệ tử nhìn thấy sự thay đổi trong tiến trình Chính Pháp và trạng thái tu luyện của các đệ tử Đại Pháp.

Tôi muốn chia sẻ cách mà tôi hướng nội tìm trong cuộc sống hàng ngày và đề cao tâm tính của mình.

Vượt quan nghiệp bệnh

Trước khi tu luyện, tôi bị rất nhiều bệnh tật hành hạ và giày vò. Vào năm tôi 11 tuổi, tôi được chẩn đoán mắc bệnh vẹo cột sống vô căn. Sau đó, tôi còn được chẩn đoán mắc bệnh viêm khớp dạng thấp, viêm cơ tim do virus, thiếu máu não, viêm mũi, viêm họng và hội chứng ruột kích thích. Tôi ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nào cũng cảm thấy chóng mặt và đau nhức toàn thân. Tôi thường xuyên đến bệnh viện và đau đớn dữ dội.

Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Trong vòng chưa đầy một tháng, tôi đã có thể ngồi mà không cảm thấy đau. Lưng tôi ngừng đau và tôi có thể ăn được bất kỳ loại thức ăn nào dù nóng hay lạnh. Tôi từng mất đến một tiếng để đi hết quãng đường mà một người bình thường chỉ mất có 10 phút, nhưng hiện tại tôi có thể leo lên cầu thang mà không gặp vấn đề gì. Vào ngày cưới của em họ tôi, tôi đã đạp xe đến đám cưới khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Kể từ đó, tôi trở nên vô bệnh. Hơn 20 năm qua, tôi chưa hề uống một viên thuốc nào. Mỗi ngày tôi đều đắm mình trong sự hân hoan và hạnh phúc.

Tuy nhiên, gần đây tôi thường cảm thấy đau ở hai bàn tay, cánh tay, lưng và chân. Một ý niệm xấu loé lên trong đầu tôi: “Có thể nào bệnh vẹo cột sống của mình đã tái phát không nhỉ?” Tôi lập tức phủ định suy nghĩ này và nhanh chóng phát chính niệm để loại bỏ nó. Tôi tự nhủ: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của ta. Ta phủ định và thanh trừ tất cả những an bài khác. Ta chỉ đi theo con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài.”

Một buổi sáng nọ, tôi tỉnh dậy và cảm thấy đau đớn toàn thân. Tôi tự nhủ: “Bất kể có ra sao, mình phải kiên trì luyện hết các bài công pháp. Bất kể cảm thấy khó chịu thế nào, mình không được trì hoãn ba việc. Mình phải ra ngoài giảng chân tướng và cứu người. Tất cả những thứ này là giả tướng. Nếu như tà ác bắt mình phải thống khổ, mình sẽ khiến chúng còn thống khổ hơn. Nếu chúng khiến mình đau đớn, mình sẽ trả lại hết những đau đớn này cho chúng. Bởi vì điều mình đang làm là điều chân chính nhất trong toàn vũ trụ này – cứu độ chúng sinh chính là sứ mệnh và trách nhiệm của mình. Đó là yêu cầu mà Sư phụ dành cho các đệ tử và bất kỳ ai can nhiễu đều là đang phạm tội.” Với sự quyết tâm đó, tôi đã nhiều lần thanh trừ can nhiễu và kiên định bước ra khỏi nhà.

Khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi không cảm thấy đau. Tôi minh bạch một cách sâu sắc rằng Sư phụ lại đang gánh chịu nghiệp lực cho tôi một lần nữa. Tôi cần phải vận dụng Pháp bảo mà Sư phụ đã ban cho các đệ tử – hướng nội tìm – để thanh trừ những can nhiễu làm ảnh hưởng đến thân thể tôi. Tôi không thể luôn luôn khiến Sư phụ từ bi của chúng ta phải chịu đựng và hy sinh cho tôi, vì điều này sẽ khiến tôi không xứng đáng làm một đệ tử chân chính.

Tôi đã hướng nội và tìm thấy lý do mà tà ác sử dụng để bức hại tôi. Tôi đã không kiên trì luyện bài công pháp thứ hai trong một giờ mỗi ngày. Đây là một sơ hở lớn và nó đã cho phép tà ác lấy cớ để bức hại tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ rằng mình đã không thể hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản như thế! Tôi hạ quyết tâm sẽ luyện một giờ mỗi ngày, không có ngoại lệ.

Niềm vui của việc hướng nội tìm

Một đêm nọ, tôi đã có một giấc mơ sống động. Em trai tôi và tôi đang đi bộ, còn em gái tôi thì ở phía trước chúng tôi. Tôi gọi em ấy nhưng dường như em ấy không nghe thấy mà cứ bước đi tiếp. Tôi nhờ em trai gọi em gái, nhưng bất kể tôi có nói gì, em trai tôi dường như cũng không nghe thấy – gương mặt em trai tôi cứ thẫn thờ. Sự lo lắng của tôi đã đánh thức tôi dậy. Cảnh tượng trong giấc mơ cứ lặp lại trong tâm trí tôi và tôi không thể ngộ ra được nó có ý nghĩa gì.

Một suy nghĩ nảy đến với tôi: hãy buông bỏ tình! Chỉ có buông bỏ tình thì ngươi mới có thể thăng hoa lên được. Đừng bị vướng mắc trong tình cảm nữa.

Tôi nhận ra đúng là tôi quá uỷ mị, luôn tơ tưởng đến người này hay người kia. Đầu năm nay, tôi đã chọn ra ngày tốt và mời các anh chị em của tôi đến nhà để sum họp nhưng không một ai trong số họ đến. Cuối cùng tôi đã hiểu ra rằng họ đang giúp tôi buông bỏ tình. Tôi chân thành biết ơn họ! Tôi quyết định để mọi thứ diễn ra tuỳ kỳ tự nhiên. Tôi sẽ không cưỡng ép bất kỳ điều gì hoặc bị vướng mắc và can nhiễu bởi tình.

Một vài ngày trước, tôi nhờ chồng tôi làm vài thứ và ông ấy trở nên rất mất kiên nhẫn. Dù đã cố gắng kiềm chế không tranh cãi với ông ấy, tôi lại nghĩ rằng: “Ông sử dụng điện thoại cả ngày và nổi giận khi được nhờ làm một việc cỏn con như thế.” Cứ mỗi vài ngày, ông ấy sẽ nhắc đến việc tôi đã làm khiến ông ấy khó chịu. Ban đầu, tôi nghĩ: “Ông nói gì cũng được.” Giờ đây, tôi nhận ra rằng bất kỳ điều gì xảy đến cũng là nhắm vào tâm của tôi. Tôi cần phải giữ bản thân theo tiêu chuẩn cao và hướng nội vô điều kiện.

Khi hướng nội, tôi nhận ra chồng tôi đang giúp tôi loại bỏ tâm thích nghe lời dễ nghe. Sao tôi có thể đổ lỗi cho ông ấy được? Tôi nên biết ơn.

Có lần, trong một buổi học Pháp nhóm, tôi đã chỉnh một đồng tu đọc Pháp sai. Đồng tu đáp lại rằng: “Tại sao chị lại cười? Chị có ý gì?” Tôi giải thích rằng tôi không có ý gì khi cười cả nhưng bà ấy không vui.

Khi về nhà, tôi cho rằng đồng tu này quả là vô lý. Hôm sau, tôi liên tục hướng nội về sự việc này và nhận ra tôi cần phải mở rộng sự bao dung của mình. Tôi phát hiện ra rằng sự hướng nội của tôi là có điều kiện. Tôi cảm thấy dễ hướng nội khi tôi biết mình đã sai, nhưng lại khó chịu nếu tôi không nghĩ rằng mình đã làm gì sai. Tôi nhận ra mình nên hướng nội vô điều kiện, bất kể là trên bề mặt tôi đúng hay sai.

Lời của Sư phụ vang lên bên tai tôi:

“Tranh tranh đấu đấu đang tố phúc” (“Mê Trung Tu”, Hồng Ngâm)
Diễn nghĩa:
“Tranh đấu hoài để hưởng phúc lạc” (“Tu trong mê”, Hồng Ngâm)

Tôi đột nhiên bừng tỉnh như thể thoát khỏi một giấc mơ: không được gây gổ hay tranh cãi mà cần duy trì tâm từ bi và tư tưởng hoà ái và đo lường mọi thứ dựa trên Pháp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/7/479191.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/31/219759.html

Đăng ngày 06-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share