Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-06-2024] Tôi là nữ đệ tử Đại Pháp sống ở một vùng nông thôn của tỉnh Sơn Đông, năm nay tôi 74 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào ngày 15 tháng Giêng năm 1998, đến nay đã được hơn 20 năm. Trước khi tu luyện, tôi từng mắc đủ loại bệnh, như đau lưng, đau chân và chóng mặt. Tôi không thể làm được việc đồng áng. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã khỏi mọi bệnh tật và có thể làm các việc.

Một tối tháng 3 năm 2024, tôi đến nhà một đồng tu để học Pháp. Chúng tôi nói chuyện rất lâu mà không đọc Pháp một cách nghiêm túc. Sáng hôm sau, sau khi thức dậy và luyện công xong, tôi đột nhiên bị chóng mặt, nôn mửa và không thể đi lại được. Tôi lên giường nằm một lúc, nhưng vẫn cảm thấy không ổn. Lúc này, tôi mới nhận ra tối hôm trước tôi đã nói về những điều của người thường trong khi học Pháp, tôi đã không nhận thức được thời gian tu luyện là quý giá nhất. Tôi nhanh chóng đến trước Pháp tượng của Sư phụ để nhận lỗi: Thưa Sư phụ, con sai rồi! Con xin tạ lỗi với Sư phụ! Chỉ chưa đầy một tiếng sau, người tôi đã khỏi hoàn toàn, chân tôi không còn đau nữa và tôi có thể làm việc.

Ma nạn lần này là do tôi không tận tâm chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp. Đọc những bài chia sẻ tâm đắc thể hội trên trang Minh Huệ, tôi có thể thấy các đồng tu đã nỗ lực không mệt mỏi để giảng chân tướng và cứu người mỗi ngày ra sao. Trong khi tôi làm điều đó chỉ vì động cơ ích kỷ, sợ rằng bản thân sẽ bị tụt lại phía sau, sợ rằng khi tu luyện kết thúc, các đệ tử Đại Pháp đạt đến viên mãn, còn tôi sẽ không dám đối mặt với các sinh mệnh cao tầng.

Tôi xin kể về một sự việc khác xảy ra trong gia đình tôi. Vào mùa thu năm 2012, khi con trai tôi đang đạp xe về nhà sau ca trực đêm, cháu bị một chiếc ô tô đâm và bất tỉnh. Lúc đó là nửa đêm và không ai nhìn thấy cháu. Người lái xe thấy cháu khó thở nên đã lấy ra 400 Nhân dân tệ đặt bên cạnh cháu rồi lái xe đi. Không biết sau đó bao lâu thì con trai tôi tỉnh dậy, nhìn thấy số tiền và thấy chiếc xe đạp của mình đã bị đâm hỏng. Cháu lấy điện thoại di động gọi cho nơi làm việc để nhờ người đến đưa cháu đi viện. Sau khi kiểm tra toàn thân, bác sĩ kết luận cháu không bị sao, chỉ có một vết xước ở chân. Con trai tôi mang theo thẻ bình an của Đại Pháp và đã làm tam thoái. Tôi tin rằng cháu đã được Đại Pháp ban phước. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Năm 2015, sau khi tôi tham gia vụ kiện Giang Trạch Dân, cảnh sát địa phương nhiều lần đến nhà sách nhiễu tôi. Khi họ yêu cầu tôi ký vào bản cam kết không luyện Pháp Luân Công nữa, tôi đã nói: “Ngay cả khi tôi bị chặt đầu, tôi vẫn sẽ tu luyện. Mọi bệnh tật của tôi đều được chữa khỏi là nhờ luyện công”. Khi ông bí thư thôn nghe những gì tôi nói, ông ấy đã bật cười. Bởi vì trước đây tôi đã đưa tài liệu Đại Pháp và thẻ bình an cho ông ấy, trưởng thôn, và các cán bộ thôn, tôi cũng đã giảng chân tướng cho họ, tất cả họ đều đã làm tam thoái và minh bạch rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Những người từ chính quyền và đồn công an đều đứng yên bất động, tôi liền xoay người rời đi. Kể từ đó, họ không bao giờ đến nhà tôi nữa. Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua được ma nạn này.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ nghiêm túc đối đãi với việc tu luyện, tôi sẽ luôn vâng lời Sư phụ và cứu nhiều người hơn. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/6/478311.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/22/219147.html

Đăng ngày 24-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share