Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nhật Bản
[MINH HUỆ 01-09-2024] Do Reina đổi việc nên cần chuyển sang thành phố khác. Vì cô ấy có khá nhiều hành lý, nên Kẹnjiro và tôi quyết định giúp cô ấy chuyển đi.
Reina và tôi không có kinh nghiệm lái xe đường dài, nhưng Kenjiro tương đối có kinh nghiệm. Vì chuyến đi dài và đa số trên đường cao tốc, để không bị lạc, chúng tôi quyết định để Reina và Kenjiro chạy dẫn đường và tôi sẽ chạy theo họ. Chúng tôi dùng điện thoại để định vị.
Tôi cố gắng hết sức để chạy theo họ. Nhưng khi đến phần nhập làn trên đường cao tốc, những chiếc xe khác thường “chen ngang“ vào đoàn xe chúng tôi. Lúc đầu tôi lo rằng mình sẽ không thể chạy theo họ hoặc sẽ bị lạc. Tôi chán nản và nghĩ: “Sẽ thật tốt nếu chiếc xe chạy trước mình chạy vào làn ưu tiên. Chừng nào anh ta mới ra khỏi làn xe này nhỉ?” Có lúc, tôi đợi đúng thời điểm để vượt qua xe khác trên phần nhập làn để giảm thiểu khả năng bị chen ngang. Tuy hành động này nguy hiểm nhưng mang lại giải pháp tạm thời.
Nhưng tôi thấy rằng những chiếc xe khác thỉnh thoảng vẫn chen ngang, và điều này dường như vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Tôi nhận ra mình bị ám ảnh bởi việc bị chen ngang. Từ góc độ tu luyện mà xét, tôi lo rằng lợi ích của mình sẽ bị tổn hại và kế hoạch của mình sẽ bị ảnh hưởng, nên tôi có những cảm xúc tiêu cực đối với những chiếc xe này và nghĩ họ là chướng ngại. Tôi không hề có tâm từ bi. Khi tôi làm các việc, chẳng hạn vượt qua họ, đó chính là để bảo vệ lợi ích bản thân. Việc này dường như tạm thời giải quyết vấn đề, nhưng hành vi thiếu kiên nhẫn và bất cẩn này là không phù hợp với “nhẫn”.
Tu luyện là kỳ diệu. Những điều tưởng chừng nhỏ bé trong cuộc sống đã phơi bày và giúp tôi nhận ra mình vẫn còn một số vấn đề. Tôi có thể nhìn thấy bức tranh tổng thể từ những điều nhỏ nhặt và chúng là cơ hội tu luyện. Tôi nhận ra rằng tâm tính của mình cần quy chính lại.
Tất cả những niệm đầu bất hảo khi chiếc xe dừng trước mặt tôi là đến từ vị ngã—tôi đã xem xét vấn đề chỉ từ góc độ bản thân, quan tâm đến cảm xúc bản thân, và muốn bảo vệ bản thân không bị tổn hại. Là học viên, tôi nên loại bỏ những niệm đầu bất hảo do vị ngã tạo thành và phải bảo trì một thái độ tích cực.
Khi những chiếc xe khác lại chen vào, mặc dù tôi vẫn ngần ngại và lo lắng, tôi tự nhủ: “Không vội, cứ đi theo anh ấy và chạy cẩn thận“. Cùng lúc, tôi xem xét những niệm đầu của mình và ước thúc bản thân để không xuất hiện tư tưởng bất hảo và cảm xúc tiêu cực. Tôi thấy mình dần dần có thể bình tâm lại, và chiếc xe chạy trước tôi dường như đã bớt “làm phiền”. Tôi thậm chí còn quan sát chiếc xe đó đến từ thành phố nào, cũng như hình dáng và đặc điểm của nó. Khi tôi bình tâm, tôi phát hiện rằng đa số những chiếc xe này đều rời khỏi đường cao tốc tại lối ra tiếp theo, có thể là 10 hoặc 20 phút sau đó. Lịch trình của tôi không hề bị ảnh hưởng, tôi cũng không mất dấu xe của đồng tu hoặc bị lạc vì điều này. Rõ ràng, những lo lắng của tôi là không cần thiết.
Sư phụ giảng:
“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Hành trình dài. Khi chúng ta tình cờ gặp nhau trên đường cao tốc, có thể chỉ có 10 phút ngắn ngủi duyên đi cùng nhau. Những chiếc xe “chen ngang“ này có thể không phải là chướng ngại mà là một loại tình bạn. Đây là một loại duyên phận. Tôi nên trân quý nó và không từ bỏ cơ hội tu luyện hoặc than phiền.
Khi tôi thay đổi quan niệm, mọi thứ dường như thay đổi. Những niệm đầu và cảm xúc tiêu cực tan biến. Tâm tôi tràn đầy lòng biết ơn và bình yên. Tôi cảm thấy tiếc vì đã xuất ra những cảm xúc tiêu cực. Tại sao tôi không trân trọng những tài xế ấy trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó? Có lẽ tôi không có cơ hội gặp lại họ lần nữa. Tôi tự nhủ lần tới phải làm tốt hơn và trân quý tất cả chúng sinh. Cho dù vào lúc đó chuyện này có vẻ là điều tốt hoặc điều xấu gì đi nữa, tôi phải trân quý nó.
Khi tôi chạy đến phần nhập làn lần nữa, tôi không còn vội vã đuổi theo xe của đồng tu, thay vào đó tôi chạy chậm lại, và để những chiếc xe khác nhập vào làn đường cao tốc. Tôi cũng lặng lẽ chào những người bạn mới mà tôi tình cờ gặp: “Xin chào, cảm ơn đã đồng hành cùng tôi. Chúng ta hãy cùng đi nhé”.
Sau khi tôi thay đổi tâm thái, tôi cảm thấy tựa như một tảng băng trong tâm đã tan chảy. Tôi nhận ra rằng kỳ thực trong cuộc sống và môi trường làm việc, tôi cũng có những vấn đề tương tự. Tôi thường dùng những khái niệm đã học được để đo lường người khác và trong tâm “dán nhãn“ họ. Khi đối phương không đáp ứng được tiêu chuẩn của tôi hoặc có thể ảnh hưởng đến tôi ở một số phương diện nào đó, tôi liền nghĩ người này đang cản trở mình, trong tâm sẽ có những cảm xúc tiêu cực, phản đối và tránh né họ. Trên bề mặt, ngay cả khi tôi có thể giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh, trong tâm tôi đã đặt ra giới hạn hoặc tránh xa họ.
Tu luyện là tu tâm. Chẳng phải tôi đang tự lừa mình hay sao? Tất cả chúng sinh tôi gặp đều là duyên phận. Tôi có trân quý những duyên phận này không? Những người và sự việc mà tôi gặp trên con đường tu luyện có thể là tình cờ sao? Tôi nhận ra mình nên bảo trì tâm thái tích cực và thiện lương, nhìn nhận và đối xử tích cực với tất cả mọi người và mọi sự việc.
Thông qua trải nghiệm lần này, tôi nhận ra rằng mình thiếu kiên nhẫn và từ bi, vẫn còn tâm ích kỷ. Tôi mong mình có thể làm tốt hơn trong tương lai, thực sự trân trọng và đối xử tốt với người khác, trân quý hoàn cảnh tu luyện xung quanh mình, và không để lại bất kỳ hối tiếc nào.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/1/481233.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/10/219897.html
Đăng ngày 24-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.