Bài viết của Minh Tâm, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-07-2024] Hai năm trước, có một đoạn thời gian tôi đã mất liên lạc với các học viên địa phương do lệnh phong tỏa trong đại dịch. Mặc dù tôi vẫn học Pháp, luyện công và phát chính niệm nhưng rất ít khi giảng chân tướng. Sau khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ, tôi tiếp tục giải đãi, không liên lạc với các học viên khác trong một thời gian dài. Đúng lúc ấy, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cũng hạn chế quyền truy cập Internet, nên rất khó truy cập trang web Minh Huệ. Tôi cứ luôn ở trong trạng thái bất tu luyện như vậy, không thể tinh tấn lên nổi.

Tuy nhiên, Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi. Cuối cùng, một học viên đã liên hệ với tôi và đưa cho tôi tuần báo Minh Huệ mới nhất và đĩa phim “Trở lại thành Thần”. Tôi cảm thấy như tìm lại được con đường về nhà. Sau khi xem hai lần bộ phim này, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự an dật của mình. Tôi quyết tâm làm tốt ba việc để theo kịp tiến trình Chính Pháp.

Sau khi quay trở lại con đường tu luyện, thời gian đầu ra ngoài giảng chân tướng trực tiếp về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không thể thuyết phục được ai thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cảm thấy chán nản, tôi nói chuyện với một đồng tu, đồng tu ấy hỏi tôi: “Trước khi ra ngoài giảng chân tướng chị học Pháp được bao lâu, phát chính niệm được bao lâu?” Tôi cứng họng không nói được gì, nhưng vẫn biện minh rằng không có đủ thời gian để học Pháp và phát chính niệm như vậy. Đồng tu ấy liền nhắc nhở tôi rằng ba việc thực ra là một, tôi phải làm cả ba việc—chứ không phải chỉ một việc.

Lần tiếp theo trước khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi đã học Pháp trên máy tính. Khi đọc các bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm III, đến đoạn “Biệt ngộ đăng quy bộ” (Tầm, Hồng Ngâm III), chữ “quy” đột nhiên nổi lên, trở thành trong suốt, di chuyển đến giữa màn hình rồi biến mất. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi tinh tấn hơn.

Tình hình được cải biến

Mọi việc diễn ra suôn sẻ vào ngày hôm đó. Khi tôi đang giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại với ba người, một người phụ nữ đi ngang qua chúng tôi. Một trong số ba người nói với tôi: “Hãy đưa cho người phụ nữ kia một tấm bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp; bà ấy không được khỏe.” Ông ấy bảo người phụ nữ: “Chị hãy mau niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’” Người phụ nữ trả lời: “Không cần đâu. Ngay khi nhận tấm bùa hộ mệnh tôi đã cảm thấy thoải mái rồi. Tôi đã gia nhập nhiều tổ chức liên quan với ĐCSTQ; xin hãy giúp tôi thoái xuất.”

Một ngày khác, đến cuối ngày, tôi chỉ còn bốn cuốn sách nhỏ giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhìn thấy ba người đang làm việc trên đường nhưng quyết định sẽ không đưa sách cho họ. “Những người này có vẻ không muốn nghe chân tướng.” Nhưng tôi đã nhanh chóng thay đổi niệm của mình, vì thấy rằng đó là quan niệm người thường. Tôi đã bước đến và nói chuyện với họ như vẫn thường làm. Hai người trong số họ đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi còn lại một cuốn sách nhỏ. Nhìn thấy một người lao công đang đi về phía mình, tôi biết rằng chính phủ trả tiền cho họ nên họ thực sự tin vào lời tuyên truyền của ĐCSTQ. Tôi cảm thấy người này khó có thể chấp nhận những gì tôi nói. Tôi muốn đi lướt ông anh ấy nhưng lại nhanh chóng nhớ ra rằng đó cũng là quan niệm người thường. Tôi đưa cho ông ấy cuốn sách nhỏ cuối cùng và nói: “Xin tặng anh cuốn sách nhỏ này. Không thể có được nó ở nơi nào khác đâu.” Ông ấy mỉm cười và nói: “Đây là một cuốn bảo thư phải không? Trước đây có người đã tặng tôi một cuốn và tôi rất thích đọc.” Một số học viên khác đã giúp ông ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ông ấy cảm ơn tôi trước khi đi. Tôi biết Sư phụ đang nói với tôi rằng tôi đã làm điều đúng đắn.

Trên đường về nhà, tôi cảm thấy tâm mình thoáng đãng, như thể có vật cản trở nào đó đã được gỡ bỏ. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy vui mừng vì bản thân được đề cao trong khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Vài ngày sau đó, mọi việc diễn ra không mấy suôn sẻ. Tôi đã hướng nội và thấy rằng mình chấp trước vào việc ngày càng giúp được nhiều người hơn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi biết đó là chấp trước vào kết quả và có tâm vị tư. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ chấp trước này.

Ngày hôm sau, tôi thấy một số phụ nữ đang làm việc trên cánh đồng lúa. Tôi đến gần họ và nói chuyện với họ về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Không ai trong số họ nhận tấm bùa hộ mệnh. Tôi liền tĩnh lại và không có chút suy nghĩ tiêu cực nào, rồi nói: “Các chị không muốn nhận cũng không sao, nhưng xin hãy nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’” Một người trong số họ trả lời: “Chúng tôi đã biết chín chữ này, cảm ơn chị.”

Tôi đưa chiếc bùa hộ mệnh cuối cùng cho một người đàn ông lớn tuổi và giúp ông ấy dùng bí danh để thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ông ấy mừng vui như một đứa trẻ, liên tục nhắc lại bí danh và cảm ơn tôi. Trong quá trình ra ngoài và giúp mọi người hiểu rõ chân tướng, tôi biết rằng tâm tính của mình đã dần được đề cao. Điều này không thể có được nếu tôi chỉ ở nhà, học Pháp và luyện công. Sự ích kỷ của tôi dần dần bị loại bỏ khi tôi mang chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp đến với mọi người, để họ không bị ảnh hưởng bởi những tuyên truyền tiêu cực của ĐCSTQ.

Trên đây là một số chia sẻ của tôi, nếu có chỗ nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ ra.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/1/478866.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/25/219198.html

Đăng ngày 14-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share