Bài viết của Thái Liên, Đệ tử Đại Pháp Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 15-06-2024] Dưới đây tôi xin kể câu chuyện của gia đình mình.

Tôi đắc Pháp, chồng tôi được thụ ích

Tôi tính cách bướng bỉnh, chồng tôi lại nóng tính, nên trước và sau khi kết hôn hai chúng tôi không ngừng cãi vã, thường xuyên gây gổ khiến cho hàng xóm láng giềng không lúc nào được yên. Mâu thuẫn gia đình, lại thêm mâu thuẫn với người nhà chồng, khiến bệnh tim của tôi càng ngày càng nặng. Mỗi khi nghĩ đến con trai nhỏ, tôi lại không cầm được nước mắt.

Đồng nghiệp thấy vậy đã động viên và hướng dẫn tôi đắc được Pháp Luân Đại Pháp. Từ đó trở đi, dưới sự chỉ đạo của Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi chiểu theo các Pháp lý của Đại Pháp yêu cầu bản thân trong khi làm người, làm việc, nỗ lực cải biến tính cách cứng đầu của mình, không tranh phải trái với chồng, bao dung và hiểu cho anh ấy. Dần dần, tính cách của tôi càng ngày càng tốt lên, tất cả bệnh tật đều không còn nữa, đúng là một thân nhẹ nhàng vô bệnh.

Tôi đã thể hội sâu sắc được sự huyền diệu và thần kỳ của tu luyện. Đại Pháp đã cứu độ vạn vật và mọi sinh linh, trong đó có bản thân tôi và gia đình nhỏ của tôi. Chồng tôi cũng nhìn thấy sự chuyển biến ở tôi, theo đó gia đình tôi ngày càng hòa thuận.

Tôi bị tà đảng bức hại, chồng tôi thụ nhận độc hại của tà đảng

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Trung Cộng bắt đầu cuộc bức hại điên cuồng đối với Pháp Luân Đại Pháp, vì kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã nhiều lần bị bắt giữ phi pháp và bị bức hại trong suốt sáu năm tù.

Dưới sự độc hại của những lời dối trá và hăm dọa của tà đảng, chồng tôi đã hiểu sai về về Đại Pháp và oán hận tôi, anh ấy còn oán hận cả Sư phụ và Đại Pháp, đem tất cả những khủng bố và áp lực mà tà đảng gây ra cho anh đổ hết lên tôi. Vì để cải biến niềm tin của tôi với Đại Pháp, anh ấy đối với tôi mềm rắn đủ cả, vừa đấm vừa xoa, không được thì lại đánh tôi thậm tệ. Điều càng khiến tôi đau lòng hơn là anh còn thường xuyên không lý tính nói ra những lời hung ác, vu khống lăng mạ Sư phụ và Đại Pháp. Như vậy chẳng phải anh ấy đã tạo nghiệp rất lớn sao?

Tôi chân tu tâm tính, chồng tôi chứng kiến Pháp Luân Đại Pháp hảo

Trong quá trình này, tôi âm thầm chịu đựng tất cả những khổ nạn, đồng thời cũng không ngừng giảng chính lý cho anh, lúc anh bình tĩnh, tôi nhẫn nại giảng đạo lý cho anh ấy một cách chi tiết, hơn nữa, tôi cũng không ngừng đối chiếu theo pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn, hướng nội tìm chỗ thiếu sót của bản thân, nghiêm khắc yêu cầu bản thân, không ngừng thuần tịnh bản thân. Tôi không trách, không hận anh nữa, mà tận tâm chăm sóc, cảm thông và quan tâm đến anh ấy.

Trước đây chúng tôi và anh chị em của chồng có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng tôi không nhớ đến ân oán, không tranh luận đúng sai nữa, mà thiện ý đối đãi với từng người, có thể giúp được gì cho họ tôi đều tận tâm giúp đỡ. Tôi cũng chân thành khuyên nhủ chồng buông bỏ những quan niệm, ý nghĩ, giúp anh ấy tháo gỡ khúc mắc. Tôi nói với anh rằng bởi vì hoàn cảnh sống của mỗi người đều không giống nhau, trình độ văn hóa không giống nhau, tính khí tính cách không giống, xuất phát điểm khi nhìn nhận sự việc và phương thức không giống nhau, cho nên cách làm và cách nghĩ đối với sự việc đều không giống nhau, đây chính là cảnh giới của mỗi cá nhân, cảnh giới như thế nào sẽ làm ra sự tình như thế, do vậy không nên trách tội người khác, mà nên thấu hiểu, khoan dung độ lượng, bản thân hãy làm thật tốt. Mỗi một người đều không dễ dàng, bất luận người khác nói chúng ta ra sao, đối đãi với chúng ta như thế nào, chúng ta đều không có bất kỳ suy nghĩ gì, chúng ta đều cần đối đãi tốt với họ. Tôi còn nhân cơ hội giảng cho anh nghe Pháp lý của Đại Pháp và một vài câu chuyện cổ văn hóa truyền thống.

Ngoài ra, tôi tận tâm tận lực chăm sóc cho bố chồng già bị di chứng tắc mạch máu não, tôi nấu cơm, giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa, lau dọn nhà vệ sinh cho ông. Ban đầu, tôi từng cảm thấy việc phụng dưỡng cha chồng lãng phí rất nhiều thời gian. Tôi nghĩ: Đây là cha của các người, mà chỉ có mình tôi chăm sóc, lúc bị bệnh cũng cần người đưa đi viện, tốn tiền vất vả lắm mới kiếm được. Tôi oán trách họ không ai quan tâm, chỉ mong ai có thể đưa ông về ở vài hôm, bản thân có thể thư thái hơn một chút (chồng tôi có 5 anh chị em, chồng tôi là anh cả, về cơ bản là ban ngày anh ấy không ở nhà, có về nhà cũng không làm việc gì). Tôi từng nghĩ sao họ không đóng góp, góp một chút có phải tốt không, không nhiều thì ít, cũng là có chút thành tâm, như thế bản thân tôi cũng thấy đỡ bất bình hơn (cha chồng tôi là nông dân, không có lương hưu).

Tuy nhiên, mới nghĩ thôi tôi đã biết ý nghĩ đó là sai rồi. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi cần nghiêm khắc yêu cầu bản thân làm tốt, tôi không nên đi yêu cầu người khác phải làm thế nào. Tôi thường nhớ đến Pháp lý mà Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Tiểu hoà thượng thường xuyên vừa khổ vừa nhọc, hoàn nghiệp sẽ nhanh, nên khai ngộ mau chóng.”

Tôi nghĩ đây chính là hoàn cảnh tu luyện của mình, tôi không những ‘không oán không hận’ mà làm cho tốt, mà còn cần phải cảm ơn họ đã giúp tôi đề cao. (Tôi tu Đại Pháp bị Trung Cộng bức hại, mất đi công việc viên chức, cho nên bao nhiêu năm qua tôi chỉ giúp chồng quản lý buôn bán, kế toán và quản lý tài chính, thời gian tự do, cho nên gia đình tôi có điều kiện gánh vác trách nhiệm này. Nếu như điều kiện khó khăm, anh chị em bàn bạc làm thế nào để cùng chăm sóc cho tốt người già đương nhiên cũng không có gì sai).

Tôi còn hay nghĩ thế này, bố chồng chính là người thân của tôi, là Sư phụ an bài đến chỗ tôi, cần cùng tôi về ngôi nhà chân chính trên thiên thượng, cho nên tôi nhất định phải làm tốt, không cô phụ kỳ vọng của Sư phụ. Từ đó tôi càng thêm tận tâm tận lực đối đãi tốt với bố chồng, cũng không có tâm lý bất bình nào nữa.

Lúc tôi bị giam giữ phi pháp, em gái chồng muốn sang tên căn nhà hơn 90 mét vuông của chúng tôi. Chồng tôi và cô ấy đã cãi nhau, sau đó họ không nói chuyện với nhau nữa. Sau khi tôi trở về, chồng bảo tôi đi đòi tiền. Tôi nói rõ lý do mình đến, nhưng tiền không đòi được mà còn ôm một bụng tức giận. Trong tâm tôi có một niệm: Mình là đệ tử Đại Pháp, cần ước thúc bản thân, giữ bình tĩnh không nói gì cả, nuốt cơn tức giận vào trong nén giận quay về. Về đến nhà, tôi liền không nhẫn trụ được, thực sự chỉ còn chút nữa là tức chết.

Tôi bỏ tiền mua nhà mới, ở đó được gần 5 năm, tôi lại bị bức hại và cầm tù. Sau khi trở về, căn nhà đã thuộc về người khác. Mặc dù chồng tôi đã mua căn nhà mới, nhưng lại mắc một đống nợ, không có thu nhập, còn có người phụ nữ khác ở ngoài khiến gia đình tôi loạn bát nháo. Tôi khóc to một trận, trút hết mọi ủy khuất.

Mặc dù vậy tôi không quên mình là một đệ tử Đại Pháp. Tôi không trách móc chồng mình mà chia sẻ một số thông cảm với anh, chấp nhận hiện thực đó. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, với tính cách của tôi, tôi nhất định sẽ tức giận mà chết.

Những ngày sau đó, thông qua việc tăng cường học Pháp, tôi dần dần điều chỉnh lại bản thân. Từ không chấp nhận được, tức giận, không nói chuyện với em chồng, nhìn thấy em chồng tim liền đập mạnh, đến dần dần làm được buông bỏ, đối đãi tốt với cô ấy, đưa tiền và vật dụng giúp đỡ cô ấy, không so đo trước đây hiềm khích thế nào mà quan tâm cô ấy (bởi vì em chồng tôi thân thể không khỏe, nhiều năm không có việc làm, cuộc sống rất khó khăn).

Khi tôi bị bức hại bắt giam, cô ấy đã giúp tôi chăm sóc con cái trong suốt ba năm, tôi nghĩ tôi không nên nhớ đến chuyện căn nhà, chỉ nhớ việc cô ấy đã giúp tôi chăm sóc các con, cho nên tôi cần phải cảm ơn cô ấy, giúp đỡ cô ấy về mặt kinh tế để báo đáp sự giúp đỡ của cô. Hiện giờ, tôi đối đãi với cô ấy như chị em ruột, không có sự ngăn cách nào. Giống như Sư phụ đã giảng một ví dụ trong Chuyển Pháp Luân:

“Người khác nói: ‘Không được, nhà ấy không thể cấp cho anh ta, cần cấp cho tôi, tôi cần căn hộ như thế như thế’. Anh ta nói: ‘Thế thì ông lấy đi’.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã làm được, thực sự thản đãng buông bỏ, nó vốn là vật ngoại thân mà. Tôi thường nghĩ: Có lẽ tôi chính là Pháp vương của thế giới thiên quốc nào đó, cô ấy chính là Bồ Tát ở bên cạnh tôi, chúng tôi kết duyên cùng nhau hạ xuống, đó mới là quan hệ thực sự của chúng tôi, chúng tôi không thể tách rời, chúng tôi cần cùng nắm tay nhau trở về.

Em trai chồng muốn dùng xe của tôi. Bởi vì tôi không hay đi, chú ấy muốn mượn, kỳ thực chính là không muốn trả lại, tôi thấy chồng tôi cũng có ý tứ này. Lúc đầu tôi không vui lắm, cứ suy nghĩ và nói nhiều điều không tốt về chuyện này. Chồng tôi cũng thừa nhận điều tôi nói có lý, nhưng anh ấy cũng không biết làm sao, bảo rằng chú ấy nói mượn, thì cứ để chú ấy dùng đi đã. Tôi nói: Mượn á? Lúc nào mới trả đây? Chồng tôi nói: Lúc nào cần dùng, thì đi lấy về thôi. Tôi nói: Ồ, vậy em muốn dùng, phải chạy mấy chục cây số đi lấy xe sao?! (em chồng tôi ở nông thôn) Mặc dù nói vậy, là nhân tâm xuất ra, nhưng trong tâm tôi không ngừng dùng Pháp lý mà Sư phụ giảng để đo lường chuyện này, trải qua vài tiếng đồng hồ ma luyện tâm tính, tôi ngộ ra được Pháp lý, quyết định mang xe cho chú ấy mượn. Lúc đó kinh tế gia đình tôi cũng chỉ mới khởi sắc, nên tôi quả là có phần không muốn, chiếc xe đó là tôi bỏ hơn mười vạn nhân dân tệ mua về, giống như xẻo thịt vậy. Nhưng lý tính mách bảo tôi rằng, tôi nên quyết định buông bỏ.

Tôi nói với chồng lý do không nên cho chú ấy mượn, và cũng nói nguyên nhân vì sao tôi đồng ý cho mượn. Lúc đó chồng tôi đã cảm động đến rơi lệ, anh ấy rất cảm ơn tôi. Tôi nói rằng bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới có thể làm được như vậy, hãy cảm ơn Sư phụ của chúng tôi.

Bởi vì tôi bị bức hại, việc kinh doanh của gia đình tôi gặp nhiều sóng gió. Trong hoàn cảnh nợ nần chồng chất, tinh thần của chồng tôi suy sụp, thường buồn chán không chịu nổi nên mượn rượu giải sầu. Tôi đều đem Pháp lý của Đại Pháp nhẫn nại khuyên bảo anh. Tôi nói: Chỉ cần chúng ta bảo trì thiện lương, mọi thứ đều sẽ vượt qua, bất luận như thế nào chúng ta nhất định có thể vượt qua, chúng ta có đôi tay, dù thế nào cũng không bị đói chết được. Cho nên, có gì phải lo lắng đâu. Tôi còn kể cho anh ấy câu chuyện ‘Có người cứ mãi buồn khổ vì không có giày, cho đến khi nhìn thấy một người không có chân’. Hơn nữa, chúng tôi có Sư phụ quản, Sư phụ sẽ giúp chúng tôi bước qua kiếp nạn.

Đại Pháp triển hiện từ bi, chồng tôi phát sinh cải biến to lớn

Không lâu sau đó, chúng tôi cùng nhau chống đỡ và vượt qua được. Sư phụ đã ban cho chúng tôi những điều tốt nhất, những khổ nạn và khảo nghiệm tâm tính nối tiếp nhau, những khó khăn dường như không thể vượt qua, nhanh chóng trôi qua một cách kỳ diệu.

Nhờ sự khai thị của Pháp lý Đại Pháp, nhờ điểm ngộ từ bi của Sư tôn, tôi kiên định thực tu các chủng tâm của bản thân, gặp sự việc liền tự tìm bản thân, tâm tính tôi đề cao lên, Pháp lý càng ngày càng sáng tỏ, tư tưởng càng ngày càng thuần tịnh. Chồng tôi ngày càng cảm nhận được và nhìn thấy điều đó, bởi vì anh biết rõ nhất tôi trước đây như thế nào.

Tôi thay đổi và chồng tôi cũng thay đổi. Anh thấy được sự mỹ hảo của Đại Pháp, cảm nhận được Phật quang phổ chiếu của Đại Pháp. Sự chuyển biến của chồng tôi càng ngày càng lớn, thân tâm của anh đều phát sinh thay đổi to lớn. Anh bắt đầu tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp, anh nhìn rõ bộ mặt tà ác của tà đảng, anh cũng nỗ lực làm một người tốt thiện lương, tin tưởng thiện ác hữu báo; gặp sự việc anh biết nhẫn nhịn, cũng có thể khống chế được tính cách nóng nảy của mình; anh cũng đã viết bản nghiêm chính thanh minh hủy bỏ mọi lời nói và hành động xấu của mình chống lại Đại Pháp, và anh ấy đã tham gia vào vụ kiện Giang.

Việc kinh doanh của gia đình tôi cũng ngày càng khởi sắc, hết dự án này đến dự án khác liên tiếp đến. Chồng tôi cũng hạn chế uống rượu, và người phụ nữ muốn chen chân vào gia đình tôi đã rời đi. Giờ đây tôi có thể giảng chân tướng khuyên tam thoái trước mặt chồng, anh ấy còn thuyết phục được một người bạn trong đội cảnh sát giao thông thoái đảng. Trước khi đi ngủ, chồng tôi thường nghe tiết mục Văn hóa Thần truyền của Đài Phát thanh Minh Huệ, cũng hay vào trang web động xem tin tức chân thực của thế giới. Gần đây, anh ấy còn học đánh đàn ghi ta, anh nhờ tôi tải bản nhạc “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” xuống và nhờ giáo viên ghi-ta dạy anh cách chơi các bài hát do đệ tử Đại Pháp sáng tác.

Với việc tâm tính tôi đề cao, chồng tôi cũng trải qua sự cải biến to lớn.

Con xin cảm tạ Sư tôn đã từ bi bảo hộ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/15/478681.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/5/219387.html

Đăng ngày 19-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share