Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-06-2024] Tôi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân (quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp) được bốn lần. Ngay sau khi tôi học thuộc xong lần thứ tư, tôi đã gặp một số khảo nghiệm tâm tính quan trọng. Những thể ngộ của tôi nhờ học thuộc Pháp đã giúp đỡ tôi rất nhiều và tôi có thể cảm nhận được những quan niệm và tâm chấp trước của bản thân đang giải thể. Tôi xin được chia sẻ một vài trải nghiệm sau đây.

Loại bỏ văn hoá Đảng và tính bất cẩn

Khảo nghiệm đầu tiên của tôi là về một vấn đề liên quan đến hàng tồn kho ở công ty. Vào tháng 8, một quản lý thuộc bộ phận dịch vụ khách hàng ở trụ sở chính đã gửi cho chúng tôi rất nhiều phụ tùng thay thế. Chúng được các nhà cung cấp tặng miễn phí để chúng tôi dùng cho dịch vụ bảo trì sản phẩm cho khách hàng. Tôi rất bận rộn và viên kỹ sư bảo trì, tên là Cương, cho rằng chúng tôi không cần phải nhập liệu số linh kiện này vào hệ thống. Cậu ấy nói chúng đã cũ rồi và làm vậy chỉ tốn thời gian. Tôi đã đồng tình với cậu ấy mà không hỏi ý kiến viên quản lý dịch vụ khách hàng đã gửi linh kiện cho chúng tôi. Chúng tôi vẫn giữ nguyên những linh kiện này ở phòng sửa chữa để các kỹ sư có thể dùng chúng khi cần.

Tháng 12 năm ngoái, tôi suy nghĩ đến việc này một lần nữa và lo lắng rằng phòng tài chính có thể kiểm tra hàng tồn kho. Tôi nói với Cương và cậu ấy vẫn giữ nguyên quan điểm, rằng đó là một việc lãng phí thời gian. Cậu ấy nói chúng tôi có thể chờ và xem xem phòng tài chính có yêu cầu gì không. Một lần nữa, tôi lại đồng tình với cậu ấy thay vì hỏi ý kiến viên quản lý dịch vụ khách hàng.

Sau đó, vào đầu năm nay, phòng tài chính gửi thư điện tử cho tôi để yêu cầu thông tin về số hàng tồn kho kèm theo bức ảnh chụp tất cả các linh kiện. Tôi hoảng hốt và nói với quản lý của mình. Sau đó, viên quản lý dịch vụ khách hàng đã gọi tôi đến và nói rằng tôi đáng lẽ nên thông báo với bà ấy về việc này sớm hơn. Nếu như phòng tài chính phải báo cáo việc này lên quản lý cấp cao, điều đó sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của phòng ban của chúng tôi. Bà ấy giải thích như vậy.

Vì thế, tôi đã nhanh chóng nhập liệu những linh kiện này vào hàng tồn kho và chuyển tiếp cho quản lý của mình, kèm theo các bức ảnh chụp. Hôm sau, tôi nói với Cương về việc này và nhờ cậu ấy hỗ trợ cung cấp một danh sách các linh kiện đã cho những kỹ sư khác mượn, thay thế nhưng cậu ấy vẫn từ chối. Quản lý của tôi biết chuyện và đã nói chuyện với cậu ấy. Rốt cuộc, Cương đã cung cấp một danh sách và tôi chuyển tiếp tất cả thông tin đến phòng tài chính. Sự việc đã khép lại ở đó.

Khi tôi hướng nội về việc này, tôi nhận ra mình có văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mạnh mẽ. Trên bề mặt, tôi đã đứng lên vì điều mình tin tưởng và dám lên tiếng. Nhưng trên thực tế, tôi đã không tuân thủ chính sách của công ty và thay vào đó làm chuyện liều lĩnh. Nếu như tôi bị ảnh hưởng bởi văn hóa Đảng, làm sao tôi có thể thực sự hành xử dựa trên các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành một người tu luyện chân chính đây?

Sự đối xử của các đồng nghiệp đã phơi bày những chấp trước của tôi

Sau này, tôi chuyển đến làm ở một công ty khác. Vì lý do nào đó, có hai đồng nghiệp thường xuyên gây khó dễ cho tôi, ngay cả khi tôi đối xử tử tế với họ. Đôi khi, họ còn cố ý hạ bệ tôi trước mặt những người khác.

Ban đầu, tôi bị động tâm bởi điều này. Dù không tranh cãi với họ, trong tâm tôi vẫn cảm thấy oán hận họ. Khi đả tọa, tôi sẽ bị ợ hơi, giống như cơn giận của tôi không có nơi nào để xả vậy. Khi tôi tiếp tục học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã học cách nhìn nhận tình huống này giống như Sư phụ dạy và xem đó là một cơ hội để đề cao tâm tính của mình.

Hiện tại, tôi nhận ra rằng họ đối xử với tôi như vậy là để phơi bày tâm tật đố, chấp trước vào danh và tâm an dật của tôi. Trên bề mặt, tôi muốn trốn tránh mâu thuẫn. Nhưng trên thực tế, tôi thường kết luận rằng người ta có ý đồ xấu và tôi không sẵn sàng giúp đỡ người khác một cách vô tư. Tôi bắt đầu mơ thấy mình đang đi bộ xung quanh mà không mặc quần. Ban đầu, tôi tưởng rằng đây là điểm hóa đối với tâm sắc dục của mình, nhưng bây giờ tôi đã biết đó chính là sự phản ánh đối với tất cả những suy nghĩ dơ bẩn mà tôi có. Bám cứng lấy chúng có nghĩa là tôi đang cách rất xa tiêu chuẩn của một người tu luyện chân chính, nhưng trước đây tôi không hề nhận ra điều này.

Khi hướng nội sâu hơn, tôi nhận ra thêm một điều nữa. Trong số các nhân viên bán hàng có một người tên là Dương, thường xuyên gọi tôi bằng tên của một đồng nghiệp khác trong những bức thư điện tử. Tôi đã nói điều này với cậu ấy nhưng cậu ấy không quan tâm và cứ tiếp tục làm như vậy. Sau đó, tôi nhận ra rằng bản thân mình đã từng làm điều tương tự. Có lần, một đồng nghiệp tên là Linh đã nghỉ thai sản mà không thông báo với tôi. Tôi nhận thấy có người khác dường như đảm nhận phần việc của cô ấy nhưng tôi lại không kiểm tra tên của người đó và tiếp tục gọi người đó là Linh. Khi nhận ra hành động này khiếm nhã ra sao, tôi đã xin lỗi người ấy. Sau đó, Dương cũng không còn gọi tôi bằng tên của người khác nữa. Tu luyện thật sự rất thú vị và tôi chân thành cảm tạ Sư phụ Lý vì những cơ hội này.

Một ví dụ khác chính là tôi từng xem thường Phan vì cô ấy có cái tôi rất cao và thường xuyên nói chuyện rất lớn tiếng. Cô ấy dường như đã thực sự bị tẩy não bởi văn hóa Đảng. Khi hướng nội, tôi nhận ra mình cũng giống như thế. Vì được nuôi dạy trong nền giáo dục cộng sản từ khi còn nhỏ, tư tưởng tôi vẫn còn nuôi dưỡng tâm oán hận và đấu tranh giai cấp hơn là những giá trị truyền thống. Kết quả là, tôi đã không tôn trọng người khác và thường làm tổn thương họ. Sau khi nhận ra điều này, tôi bắt đầu thay đổi và quy chính bản thân khi nhìn thấy những thiếu sót của mình.

Nhận ra những lời nói dối của bản thân tôi và tầm quan trọng của Chân

Trong một thời gian khá dài, tôi tưởng rằng mình đã làm tốt ở phương diện liên quan đến Chân. Tôi hình dung bản thân mình là một người trong sạch, tử tế và không nói dối. Tuy nhiên, gần đầu một số đồng nghiệp nói rằng tôi không đáng tin cậy và tôi thường tùy tiện nói về những điều mà không thể được xác minh rõ ràng. Tôi đột nhiên nhận ra mình hẳn đã phạm sai lầm về phương diện này, nếu không thì họ sẽ không nói những lời ấy.

Ví dụ, có lần, nhà máy không thể giao sản phẩm đúng thời hạn và ngày giao hàng cứ liên tục bị trì hoãn lại. Khách hàng rất không hài lòng và nhân viên bán hàng trút giận vào tôi. Cậu ấy cảm thấy mình đã đánh mất lòng tin của khách hàng vì những sản phẩm mà tôi hứa hẹn không được giao đúng thời hạn. Tôi có phần hơi lãnh đạm, cho rằng sự trì hoãn là do bộ phận sản xuất gây ra chứ không phải tôi. Khi nghĩ lại, tôi biết mình nên kiểm tra lại với bộ phận sản xuất để có được ngày giao hàng thực tế, thay vì thông báo cho nhân viên bán hàng một ngày giao hàng dựa trên dự đoán của riêng tôi. Điều này cho thấy tôi không chân thật.

Suy nghĩ sâu hơn, tôi nhận thấy nhiều thứ tôi từng làm trước đây không hề thể hiện ra tính chân thật. Có lần, đồng tu Phan nói với Tịnh và tôi rằng cô ấy không thể đến nhóm học Pháp như đã dự tính. Tịnh và tôi đều dành ra nửa ngày không làm việc để đến nhóm học Pháp, vậy mà Phan lại thông báo cho chúng tôi rất trễ. Sau đó, cô ấy nói chúng tôi rằng đó là do chồng cô ấy đột nhiên về nhà và cô ấy không dám nhắc đến việc học Pháp nhóm, bởi vì anh ta luôn theo sát cô ấy đến bất cứ nơi đâu mỗi khi cô ra ngoài. Khi cô ấy kể ra, tôi đã buột miệng nói mà không suy nghĩ: “Chị đáng lẽ nên nói rằng chị đến nhà của mẹ đẻ.” Phan không nói gì, nhưng khi Tịnh nghe thấy điều này, cô ấy lập tức hỏi tôi: “Sao chị có thể bảo Phan nói dối chứ?” Tôi cảm thấy rất tội lỗi và nghĩ: tại sao mình lại làm thế nhỉ?

Một lần khác, tôi xin nghỉ buổi chiều để in ấn một số tài liệu Đại Pháp ở một căn hộ khác mà chúng tôi sở hữu. Khi đến đó, tôi kinh ngạc khi thấy cha tôi đang ở đó dọn dẹp. Ông ấy hỏi tôi vì sao tôi lại ở đó trong khung giờ làm việc. Vì mẹ tôi đã mất trong cuộc bức hại và trước đây tôi từng bị bỏ tù vì đức tin của mình, tôi không dám nói với ông ấy rằng tôi đến đó để in ấn tài liệu Đại Pháp. Vì vậy, thay vào đó tôi lại nói rằng chiếc chìa khóa của căn hộ này mà tôi vừa đặt làm hôm trước không sử dụng được, nên tôi quay lại để thử nó.

Cha tôi bắt đầu phàn nàn về người thợ làm chìa khóa tay nghề kém cỏi. Tôi nói rằng ổ khóa loại này rất khó để làm chìa khóa và lần trước họ phải mất đến lần thứ hai mới làm được. Tôi cảm thấy tệ khi nói dối thêm vào nhưng lại không biết phải làm thế nào, bởi vì tôi không dám làm cha tôi nổi giận.

Khi tôi hồi tưởng lại việc này và sự cố hàng tồn kho mà tôi đã đề cập đến ở phần mở đầu của bài chia sẻ, tôi nhận ra mình phải tu Chân tốt hơn nữa.

Chúng ta thật quá may mắn có Sư phụ Lý chăm sóc chúng ta vào mọi thời khắc. Chúng ta cần phải học Pháp tốt, để có thể giải quyết các vấn đề dựa trên nền tảng của tiến trình Chính Pháp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/7/477053.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/18/219565.html

Đăng ngày 12-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share