Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-06-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998, đến nay đã được hơn 20 năm. Trong tu luyện những năm này, tôi cũng luôn hướng nội tìm, cho đến những năm gần đây khi giải quyết mối quan hệ với em dâu, tôi mới có một nhận thức nhất định về việc hướng nội tìm, hiện viết ra cùng chia sẻ với các đồng tu.

1, Tìm ra và vứt bỏ tâm bất bình

Khi mới bắt đầu gặp mâu thuẫn với em dâu, tôi thấy mình bị tổn thương, nên rất ủy khuất, sau đó tôi nỗ lực mở rộng dung lượng tâm mình và tha thứ cho cô ấy. Ví dụ, trong kỳ nghỉ hè, tôi dạy kèm cho cháu gái, bổ túc được một tháng, tôi lo ăn, lo ở, lo chi phí, lo chăm sóc, thành tích môn toán của cháu gái từ 50-60 điểm, đã tăng lên đến 100 điểm. Sau đó, tôi đưa cháu gái đến nhà em trai.

Khi đưa cháu gái về đến nhà, em dâu cũng chẳng buồn ra mở cửa, càng không nói với tôi câu nào. Trong thời gian tôi phụ đạo cho cháu gái, em dâu cũng chưa từng ghé qua cửa nhà tôi, thậm chí chưa từng gọi một cuộc điện thoại. Khi ấy trong tâm tôi rất bất bình—tôi đã phó xuất rất nhiều cho con gái cô ấy, vậy mà cô ấy một câu nói cũng không có, trong tâm tôi tràn ngập ủy khuất.

Tôi liền hướng nội tìm, là bản thân mong muốn được người khác tôn trọng, công nhận, là cái tự ngã đó đang tác quái. Tôi tìm thấy nó, liền chuyển biến quan niệm, không cần cái tâm này, sau đó, tôi phát chính niệm thanh trừ cái tư tâm này. Dần dần trong tâm tôi cân bằng lại, cơn oán trách em dâu cũng biến mất.

2. Nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người khác

Sau đó, tôi lại gặp mâu thuẫn, tôi học được rằng không những cần tìm ở bản thân, mà còn phải đứng từ góc độ của người khác mà xem xét vấn đề, phải tìm ở bản thân. Không chỉ nói suông, mà cần phải hướng nội tìm vô điều kiện. Ví như có một lần, tôi đến nhà mẹ đẻ ăn cơm, có gà hầm, tôi hưng phấn nói rằng, thế này đi, con không ăn thịt gà, con thích ăn chân gà. Cháu trai tôi đã nghe thấy, liền ghi nhớ.

Trong bữa ăn, cháu trai nhỏ cầm một cái chân gà đưa cho tôi: cái này cho bác ăn. Tôi liền muốn khen ngợi cậu bé, nhưng em dâu không muốn, mặt bình tĩnh nói: “Mẹ của con cũng thích ăn, bà nội của con cũng thích ăn đấy.” Tôi phút chốc cảm thấy xấu hổ, trong tâm cũng rất không vui, bèn nói với cháu trai: Cháu ngoan, cháu đưa cho mẹ cháu ăn đi.

Sau bữa ăn, tôi bình tĩnh lại, vứt bỏ cái tâm không vui của bản thân đi, và nhìn nhận vấn đề từ góc độ của em dâu. Cô ấy có thể nghĩ rằng: “Con trai là của tôi, có gì thì người nó phải nghĩ tới đầu tiên nên là tôi.” Đối với cô ấy mà nói, tôi là người ngoài. Con người chẳng phải đều có chút tâm tật đố như vậy sao? Nghĩ đến đây, tôi dần dần lý giải được em dâu.

Sư phụ giảng:

“Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.“ (Chuyển Pháp Luân)

Đúng vậy, tôi gặp sự việc này cũng không phải ngẫu nhiên, nhất định là có điều tôi cần phải tu, có tâm cần bỏ. Tĩnh tâm xuống suy nghĩ, bản thân chẳng phải không có tâm tật đố ư? Cứ muốn nghe được lời không hay về người khác, để từ đó tự cho mình là hơn người khác, từ đó thỏa mãn tự ngã, tự mãn với bản thân. Đây chẳng phải là tâm tật đố sao? Thấy người khác tốt, thì nên từ trong tâm xuất ra vui mừng thay cho người khác mới phải.

Nghĩ đến đây, tôi thật tâm cảm ơn em dâu đã cho tôi cơ hội đề cao tâm tính.

3. Xuất sinh tâm từ bi

Vào khoảng ngày hai mươi mấy tháng Chạp, lúc đang ngồi đả tọa, tôi không khỏi nghĩ đến em dâu. Từ nhỏ cô ấy đã mồ côi cha, gia đình cũng chẳng có được mấy ngày tốt đẹp, hiện giờ sức khỏe cô ấy cũng không tốt. Tôi nghĩ đến những hoàn cảnh mà cô ấy giúp tôi đề cao tâm tính, thật lòng phát từ nội tâm cảm ơn cô ấy. Mỗi khi nghĩ đến việc phát sinh mâu thuẫn với cô ấy, xuất phát điểm của bản thân, đều thật là bất thuần, luôn cảm thấy đường hoàng mà che đậy tư tâm của bản thân. Tôi phát hiện bản thân thật có lỗi với cô ấy. Tôi không khỏi sinh xuất lòng thương xót vô hạn với cô ấy. Sư phụ nhìn thấy cái tâm này của tôi, đã giúp tôi hóa giải mâu thuẫn với em dâu.

Ngày 26 tháng Chạp, em dâu cùng em trai đến nhà tôi. Mấy năm qua, từ khi tôi chuyển đến ngôi nhà này, em dâu chưa bao giờ ghé qua. Tôi đã làm bánh bao cho họ. Ăn xong, tôi giao lưu với em dâu bằng sự từ bi và cảm thông xuất phát tự nội tâm, và khuyên cô ấy hãy chăm chỉ tu luyện. Cô ấy đã khóc đẫm lệ.

Sau khi về nhà, em dâu đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy vốn không quan tâm gì đến con cái, hiện giờ cô ấy đã đưa chúng vào phòng mình tự mình chăm sóc các con. Vốn cô ấy hay nổi giận với em trai, hiện giờ gặp chuyện đã có thể kiềm chế cơn nóng giận của bản thân. Trước đây, quan hệ của cô ấy với mẹ của tôi (mẹ chồng cô ấy) cũng không tốt, thường xuyên nổi giận, hiện giờ đã hòa hợp rất nhiều. Năm mới, chồng tôi làm phẫu thuật cần tiền, cô ấy còn chủ động đưa tiền tiết kiệm của mình cho tôi mượn.

Thông qua sự biến hóa của em dâu, tôi thể hội rằng chúng ta hướng nội tìm nên là vô điều kiện, nên đặt mình vào quan điểm của đối phương mà đào sâu bản thân, lấy những thiếu sót nhìn thấy được ở đối phương mà đối chiếu bản thân, không nên nhấn mạnh lý do của bản thân. Đối phương vì sao không hài lòng? Nhìn vào xuất phát điểm của bản thân khi làm việc.

Trên đây là sở ngộ ở tầng thứ của bản thân, viết ra cùng mọi người học hỏi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/3/474345.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/18/219079.html

Đăng ngày 08-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share