Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-04-2024]

Trong một lần chia sẻ thể hội tu luyện với một đồng tu, đồng tu nói rằng chấp trước căn bản của cô ấy là truy cầu an dật. Cô đã phân định rõ một chốn tiện nghi cho mình, nơi cô cảm thấy trẻ trung, khỏe mạnh, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, và cô có thể sống, làm việc, và tu luyện từng bước theo thể ngộ của riêng mình, vô cùng thoải mái. Nếu ai xâm phạm vào “nơi chốn” ấy, chẳng hạn như ai đó làm phiền cô, cô sẽ không thể chịu được và trở nên mất kiên nhẫn. Cô có thể nổi giận và thậm chí la hét ầm ỹ, để mặc cho tất cả các loại ma tính bùng nổ. Nguyên nhân gốc rễ là cái chấp trước mưu cầu an dật của cô đã bị kích động.

Khi nghe thấy điều này, tôi đã bị sốc. Trước đây, tôi chưa bao giờ thực sự hướng nội về cái tâm an dật này. Ở tình huống mà đồng tu nhắc đến, tôi không chỉ đều có, mà còn biểu hiện trong nhiều phương diện. Ví như, tôi đã đặt ra một mục tiêu dài hạn là học thuộc Pháp trong một khoảng thời gian nào đó, nhưng tôi thường kiếm cớ để học thuộc ít đi hay hoàn toàn không học, thay vào đó tôi học các bài giảng Pháp của Sư phụ ở các nơi. Tâm chấp trước này khiến tôi cảm thấy việc học các bài giảng của Sư phụ ở các nơi dễ dàng hơn, vì thế tôi đỡ phải chịu khổ hơn.

Mặc dù tôi có thể kiên trì đả tọa trong một giờ đồng hồ, nhưng thường hơi đau một chút, tôi liền tháo chân ra ngay. Trong khi học Pháp nhóm, tôi thường ngồi đơn bàn hoặc chỉ ngồi khoanh chân. Khi có đồng tu nhắc nhở, tôi sẽ ngồi song bàn một lúc, đến khi hơi đau là lại bỏ chân xuống. Tôi không thể nghiêm khắc yêu cầu chính mình.

Buổi sáng tôi dậy sớm luyện công, nhưng đôi khi tôi ngủ quá và không thể hoàn thành cả năm bài công pháp. Sau đó, tôi cũng không nguyện ý luyện bù. Khi gặp phải khó khăn nào đó, tôi có thể cảm thấy thật khó vượt qua nên không muốn đối mặt với nó, hoặc trì hoãn vấn đề trong một thời gian dài, tôi cũng không muốn đối mặt với mâu thuẫn… chính là vì tôi chỉ muốn được thoải mái. Cái tư duy người thường này cho rằng được thoải mái thật là tốt.

Vợ tôi (cũng là đồng tu) thấy rằng chấp trước vào an dật của tôi quá mạnh nên cô ấy đã nhắc nhở và chia sẻ với tôi. Cô ấy nói rằng những người không thể chịu khổ sẽ có nhiều vật chất màu đen; mà những thứ ngăn trở người ta tu luyện tinh tấn đều là nghiệp lực. Nếu tôi thực sự chịu khổ, thì nghiệp sẽ tiêu và tất nhiên nó sẽ kháng cự. Chịu khổ là điều tốt. Sinh mệnh trong các không gian khác muốn tu luyện và đề cao tầng thứ, nhưng vì không có thân người nên không thể chịu khổ, do vậy không thể đề cao. Chúng ta cần phải trân quý cơ hội có thể chịu khổ và có thể tu luyện này!

Đúng là như vậy. Người thường cảm thấy được thoải mái là điều tốt. Khi họ thực sự cảm thấy thoải mái, họ có thể thốt lên một cách hạnh phúc rằng “thoải mái chết đi được.” Tuy nhiên, đối với một người tu luyện, nếu chúng ta thực sự trải qua một cuộc đời thoải mái không bệnh không khổ, thì chúng ta không thể tịnh hóa bản thân và trở về với bản nguyên của mình. Chúng ta chỉ có thể vĩnh viễn làm người nơi thế gian hoặc thậm chí không được làm người. Như vậy, từ cao tầng mà nhìn, thì con người này, vốn từng là một vị Thần, sẽ không bao giờ có thể quay về được nữa, chẳng phải là vị Thần ấy đã chết rồi sao? Rõ là “thoải mái chết đi được!”

Càng nghĩ, tôi càng trở nên kinh hãi hơn. Một chấp trước nghiêm trọng như thế, vậy mà tôi chưa bao giờ để tâm. Tôi không thể truy cầu an dật vì tôi phải hoàn thành thệ ước của mình và trở về nhà với Sư phụ! Sau khi thay đổi quan niệm, tôi phát hiện ra rằng tôi không còn sợ chịu khổ nữa. Khi gặp phải các vấn đề cần chịu khổ, tôi không còn biểu lộ sự khó chịu hay thái độ bất lực như trước đây nữa. Giờ đây, buổi sáng khi tỉnh dậy vẫn thấy buồn ngủ, tôi không còn thuận theo sự buồn ngủ này mà trở nên lơ mơ. Tôi đứng dậy ngay lập tức, thanh tỉnh luyện công với một tâm thái tích cực. Khi cơ thể tôi đau đớn trong lúc đả tọa, tôi không còn bỏ chân xuống nữa. Khi vợ tôi làm phiền tôi, tôi không còn mất bình tĩnh hay cảm thấy phiền lòng nữa. Tôi cũng không còn ngại khó khi học thuộc Pháp nữa.

Khi tôi thực sự trực tiếp gặp phải “gian khổ” và từng bước vượt qua, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy rất vui. Tôi hạ quyết tâm vứt bỏ cái chấp trước cơ bản mưu cầu an dật này và sẽ tận dụng tốt thời gian còn lại để tu luyện tinh tấn và hoàn thành thệ ước của mình. Trên đây là thể ngộ tại tầng thứ tu luyện hữu hạn của tôi. Nếu có điều gì chưa đúng, mong các đồng tu vui lòng chỉ chính cho tôi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/8/474720.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/12/219001.html

Đăng ngày 08-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share